Sau khi thảnh thơi vượt qua tuần đầu tiên, học sinh Tam Trung lại phải đối mặt với chuỗi ngày thống khổ nhất là tối chủ nhật nhà trường bất ngờ thông báo: Thứ hai sẽ tổ chức kiểm tra khảo sát chất lượng. Một số học sinh sợ đên mức phải đốt đèn mà học xuyên đêm. Trong số đó hoàn toàn không bao gồm Lâm Thính vì sau khi từ chỗ Hạ Đồ Xuyên về là cậu chui vào chăn ngủ luôn, mãi đến 7 giờ rưỡi sáng hôm sau mới bị bảo mẫu đánh thức.
Tám giờ mười bắt đầu kiểm tra. Lâm Thính nhàn nhã ăn sáng, còn gói thêm một phần mang cho Hạ Đồ Xuyên mà thong thả lê bước đến trường.
Vì chỉ là khảo sát chất lượng nên không chia phòng như các kỳ thi lớn, chỉ đổi chỗ ngồi một chút. Hạ Đồ Xuyên bị đổi ra bàn đầu xa nhất khỏi Lâm Thính. Lâm Thính vừa bước vào lớp vừa huýt sáo, nhưng lại thấy Hạ Đồ Xuyên bị một đám học sinh vây quanh nhìn trông vô cùng bất lực.
Trần Tử Hiên chống hai tay lên bàn của Hạ Đồ Xuyên, giọng nói mang theo uy hiếp:
“Cậu làm xong thì chuyền tờ giấy cho bọn này, mọi người chép chung thì cũng không bị giáo viên phát hiện đâu. Chẳng lẽ cậu học bá chỉ là giả? Thực ra cũng chỉ là học tra như bọn này thôi?”
Tên tùy tùng bên cạnh vội vàng hùa theo:
“Đúng vậy đó, lớp trưởng khen cậu lên tận trời nên chắc không phải đang gạt bọn này đấy chứ?”
Lâm Thính lập tức bước nhanh về phía trước, nhấc chân đá ngay vào mông Trần Tử Hiên một phát: “Tránh ra!”
“Ai da! Cái đệch…” Trần Tử Hiên bị đá cho lảo đảo suýt ngã, ổn định lại mới quay đầu hung dữ: “Lâm Thính, sao cậu lo chuyện bao đồng thế hả?”
Thằng này trước giờ đâu có như vậy, gần đây bị cái gì nhập à? Nhiệt huyết nghĩa khí bốc lên tận nóc.
Lâm Thính đặt hộp bữa sáng lên bàn Hạ Đồ Xuyên, rồi quay người đối mặt với Trần Tử Hiên và đám đàn em của hắn ta: “Học dốt không phải tội, nhưng nhân phẩm dở thì là lỗi của mấy người đó. Một kỳ khảo sát chất lượng mà cũng giở trò quay cóp thì không thấy mất mặt à?”
Trần Tử Hiên ôm cái mông bị đá, cố cãi lại:
“Ai quay cóp? Bọn này chỉ bảo cậu ta chuyền giấy thôi mà.”
Lâm Thính hối Hạ Đồ Xuyên ăn nhanh bữa sáng, sau đó mới ngẩng đầu nói tiếp: “Ừ, thế để tôi đi méc cô chủ nhiệm xem sao.”
Tiểu nhóc con làm như tôi không trị được cậu chắc?
Trần Tử Hiên "phì" một tiếng, bĩu môi:
“Cậu khi nào lại nhiễm mấy tật xấu của đám học sinh ngoan vậy? Có tí là đi mách lẻo, phiền chết.”
“Ai thèm để ý cậu thích hay không.” Lâm Thính nói, vỗ vỗ vai Hạ Đồ Xuyên, đứng cạnh hắn đảo mắt một vòng nhìn khắp lớp: “Hạ Đồ Xuyên là bạn tôi. Sau này ai dám bắt nạt cậu ấy thì chính là gây sự với tôi – Lâm Thính.”
Ầy, lời này nghe xong có hơi… ảo tưởng ngầu lòi.
“Cậu đọc truyện mạn huyết nhiệt trung nhị nhiều quá rồi đó.” Trần Tử Hiên phun một câu.
“Biến.”
“Rồi rồi, tôi đi.”
Trần Tử Hiên vừa đi thì mấy đứa khác cũng lần lượt về chỗ. Lâm Thính tiện tay dọn rác trên bàn Hạ Đồ Xuyên, còn dặn hắn: “Trưa ăn cơm chung nha.”
Chưa để Hạ Đồ Xuyên có cơ hội từ chối, cậu đã quay về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống thì Trần Tử Hiên, ôi đúng là thằng này bị chuyển chỗ ngồi bên cạnh cậu, còn huých khuỷu tay vào người cậu: “Nè Lâm Thính, cậu thật sự làm bạn với cái tên nhà quê kia hả?”
Lâm Thính hít sâu một hơi, nhắm mắt bình tĩnh hai giây: “Dẹp cái tay cậu ra khỏi người tôi.”
Trần Tử Hiên không những không dẹp, còn khiêu khích dùng tay lau vài cái lên áo khoác của cậu, mặt nhăn nhở: “Làm sao cậu biết tôi vừa đi WC về mà không rửa tay hả?”
“Trần Tử Hiên!” Lâm Thính còn chưa kịp nổ, thì giám thị đã bước vào với xấp đề thi.
Trần Tử Hiên cười hì hì thu tay về, cúi giọng nói: “Hai ta tạm ngừng chiến nha. Lát cậu cho tôi mượn bài chép tí nha?”
Lâm Thính bực bội “chẹp” một tiếng:
“Cậu có thể sống có chút chí khí được không?”
Thành tích của cậu thật ra cũng chẳng hơn Trần Tử Hiên là bao, miễn cưỡng thoát được top 5 đếm ngược thôi.
Trần Tử Hiên than thở: “Cậu không hiểu đâu. Ba tôi bảo nếu lần này tôi tiến bộ thì sẽ mua cho tôi cái xe mà tôi thích nhất đó.”
“Tôi không hiểu thật. Tránh ra xa chút.” Lâm Thính nói, ghét bỏ dời ghế vào trong.
“Im lặng, chuẩn bị làm bài.” Giám thị phát đề: “Môn thi đầu tiên là môn Toán.”
Vừa dứt lời, cả lớp vang lên tiếng r*n rỉ và kinh hãi: “Cô ơi, mấy lần trước thi đều là thi Văn đầu tiên mà, sao nay lại Toán?”
“Đúng đó, em còn chưa ôn bài Toán nữa…”
Chờ đám học sinh than thở xong thì giám thị đẩy đẩy kính mắt, nghiêm túc nói: “Nhà trường sắp xếp vậy là để kiểm tra thực lực thật sự của các em, nghiêm túc làm bài.”
Trần Tử Hiên nhỏ giọng lầm bầm bên cạnh:
“Trường còn cần kiểm tra à? Thực lực tụi em rõ quá rồi còn gì, làm màu làm gì…”
Lời này Lâm Thính cũng đồng tình lắm, nhưng cậu chẳng nói gì, mở đề thi ra xem thử.
Rất tốt. Trong tầm mắt hiện tại là không cái nào biết làm.
Trần Tử Hiên không chịu yên, lấy đề che mặt rồi ghé qua nói: “Nè, cậu nói xem Hạ Đồ Xuyên có xui không chứ, mới vô trường đã bị soi sát. Lỡ hắn không phải học bá thật thì mất mặt chết.”
Lâm Thính vừa định chửi hắn ta hai câu, thì giám thị đã bước tới gần bọn họ, lạnh lùng cảnh cáo: “Không được nói chuyện, nếu không xử lý theo diện gian lận.”
Lâm Thính không buồn phản ứng, úp mặt xuống bàn ngủ luôn.
Dù sao cũng không làm được, chờ mười phút trước khi nộp bài viết tên rồi khoanh đại phần trắc nghiệm là xong. Vừa hay sau đợt này có thể nhắc chuyện học bù với Hạ Đồ Xuyên.
Trần Tử Hiên chọt chọt cánh tay cậu: “Nè, cậu tính nộp giấy trắng hả? Vậy tôi chép của ai bây giờ?”
“Ăn gỏi đi.” Lâm Thính cáu, xoay mặt đi, đưa cái ót về phía hắn ta: “Đừng làm phiền tôi.”
Giám thị lại lườm một phát, Trần Tử Hiên lập tức im re, đành thật thà nhìn đề vò đầu bứt tai, vật lộn năm phút rồi cuối cùng cũng bắt chước Lâm Thính mà gục xuống bàn ngủ.
Thôi, sinh ra đã không hợp với con đường học tập rồi.
Thi xong buổi sáng, cảm giác như bị đề thi rút sạch sinh khí nên cả lớp ai cũng gục đầu ủ rũ như rau héo.
Dĩ nhiên thì điều đó chỉ áp dụng cho những học sinh muốn học hành nghiêm túc, còn với mấy đứa học dốt thì đề dễ hay khó cũng như nhau, thậm chí tụi nó còn thấy khoái khi khỏi phải dùng sách.
Lâm Thính là đứa đầu tiên nộp bài. Thầy giám thị nhìn thấy gần như nửa bài thi bỏ trống, gương mặt hiện rõ vẻ "cậu không cứu nổi rồi", lắc đầu rồi đặt bài thi sang một bên.
Lâm Thính ra sân thể dục chơi bóng rổ một lúc. Hạ Đồ Xuyên là người cuối cùng nộp bài, lúc hắn ra thì trong trường đã vắng tanh không còn ai.
“Lâm Thính đúng không.” Một giọng nói xa lạ vang lên. Lâm Thính ôm bóng rổ quay đầu nhìn lướt qua, không nhớ nổi đối phương là ai.
Cậu vừa định hỏi, người đó lên tiếng trước: “Chuyện lần trước mày đánh tao còn chưa xong đâu, mới có mấy bữa đã quên tao rồi hả?”
Lâm Thính cau mày suy nghĩ một lúc: “Mày là ai?”
Cậu đánh người nhiều quá, ai biết là ai.
Thấy Hạ Đồ Xuyên đang đi tới, Dương Mãng hừ một tiếng: “Tên điếc thối cũng tới, hay lắm, hôm nay tính sổ luôn.”
Dương Mãng vừa nói xong thì ba thằng theo sau lập tức xúm lại. Lâm Thính nhìn cái bản mặt bự như cái bánh tráng kia, cuối cùng cũng nhớ ra.
“À, là mày hả. Sao? Chuẩn bị lấy đông hiếp ít hả?”
Cậu ném quả bóng rổ xuống đất mà “trùng hợp” sao đó nó nảy ngược lên trúng cằm Dương Mãng, đau tới mức hắn ta rú lên một tiếng, ôm cằm vừa nhảy vừa chửi.
“Đừng có diễn trò xiếc với tao, tao không rảnh chơi với khỉ.” Lâm Thính ra hiệu cho Hạ Đồ Xuyên, ý bảo hắn đi trước: “Đi đi, ra ngoài trường giải quyết. Tao không muốn bị bắt rồi ghi tội. Tao đánh mày, không liên quan gì tới cậu ấy, để cậu ấy đi.”
Dương Mãng liếc Hạ Đồ Xuyên một cái, cặp mắt dài híp lại, nhìn như con rắn: “Nó là học bá mà hiệu trưởng bỏ tiền lôi từ trường khác về đúng không?”
Lâm Thính bực mình thấy rõ: “Ê, tao đánh mày nè, không liên quan tới cậu ấy, bộ mày điếc hả?”
Cậu thật sự không muốn Hạ Đồ Xuyên bị lôi vào chuyện này. Chiều còn thi nữa mà, hắn còn phải đứng nhất thì chói mù mắt đám học dốt này.
“Yên tâm, giờ tao chưa tính sổ mày. Chiều tan học, ra rừng cây nhỏ đối diện cổng sau trường. Dương ca dạy mày thế nào là làm người. Không tới thì thôi, tao qua khu nó ở dạy nó một bài học.”
Dương Mãng vừa nói vừa tiến tới gần, mặt mũi hớn hở như bắt được vàng: “Hôm qua tao thấy học bá về nhà, hình như ở chung khu với Cẩu Tử. Trùng hợp ha? Nếu mày không tới thì tao phải đến đập nó một trận.”
Lâm Thính nheo mắt lại, trên gương mặt đáng yêu bỗng nhiên phủ lửa giận: “Mày thử đụng vô cậu ấy coi.”
“Rồi rồi, đi ăn cơm đi, chiều còn thi.” Dương Mãng vừa nói vừa vỗ vai Lâm Thính, hai cái môi dày dính chặt như xúc xích: “Chiều gặp nha đàn em~”
Lâm Thính ghét bỏ phủi vai, nhìn theo bóng Dương Mãng rời đi rồi giơ ngón giữa: “Chờ cha mày tới là đánh mày răng rơi đầy đất.”
Vừa quay đầu lại đã thấy sắc mặt Hạ Đồ Xuyên trầm xuống. Lâm Thính đụng nhẹ vai hắn: “Đừng đơ ra đó, đi ăn cơm thôi, đói muốn ch·ết.”
Hạ Đồ Xuyên mím môi nhìn cậu một lúc, rồi nghiêm túc nói: “Chiều tôi đi với cậu.”
“Đi đâu?” Lâm Thính gác tay sau đầu, giọng lười nhác: “Đánh nhau không hợp với hình tượng của học bá như cậu đâu. Về nhà làm bài tập đi, mai còn thi.”
Cậu nhún vai rồi hỏi: “Sáng thi sao rồi? Có lấy điểm tuyệt đối không?”
Cậu còn nhớ lần đầu khảo sát chất lượng thì Hạ Đồ Xuyên được điểm tuyệt đối môn Toán, nhờ vậy mà cậu từng dạy dỗ hắn một trận. Giờ thì biết là ngày xưa mình như NPC, toàn đi giáo huấn học bá nên chẳng khác gì Dương Mãng.
Hạ Đồ Xuyên bị kéo theo dòng suy nghĩ: “Chắc là có thể.”
Lâm Thính vui vẻ cười toe toét, hai cái răng nanh lộ ra: “Câu đầu chọn đáp án nào?”
Hạ Đồ Xuyên nói là chọn A. Lâm Thính phấn khích nhảy cẫng lên: “Tuyệt! Không phải 0 điểm!”
Hạ Đồ Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu chỉ làm phần trắc nghiệm thôi à?”
Lúc nộp bài, hắn lướt qua thấy bài cậu phía sau trống trơn.
“Ừ, tôi không biết làm cái nào hết á nên chọn đại thôi. Không ngờ đúng được một câu, tôi cũng giỏi thiệt ha~”
“Cậu không định thi đại học à?”
Hạ Đồ Xuyên hỏi xong mới thấy hối hận. Nhà Lâm Thính điều kiện tốt vậy thì chắc sau này ra nước ngoài du học rồi.
Lâm Thính làm ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, nhún vai: “Tôi cũng muốn chứ bộ nhưng mà thi không nổi.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt cậu vẫn lén quan sát nét mặt Hạ Đồ Xuyên. Thấy hắn sắp mở miệng thì cậu liền chen ngang: “Đi mau đi mau, tôi nhờ Sở Thiên Dương lấy cơm rồi nên lên căn tin tầng hai ăn thôi, sáng giờ đói muốn xỉu.”
Hạ Đồ Xuyên nuốt lời chưa nói xong vào trong. Nhìn theo bóng dáng Lâm Thính, sắc mặt hắn hơi rối rắm.
Hắn muốn nói nếu Lâm Thính muốn học bù thì hắn có thể dạy, nhưng nghĩ lại thì nếu Lâm Thính thực sự muốn học thì có thể mời gia sư giỏi hơn nhiều, đâu cần hắn.
Hai người một trước một sau đi vào căn tin. Lâm Thính đi lên vài bậc thang rồi quay lại đứng yên: “Hạ Đồ Xuyên, nếu lần này thi cậu đứng nhất thì dạy tôi học bù được không? Tui trả tiền học bù đàng hoàng.”
Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào đúng lúc, dừng lại trên khuôn mặt Lâm Thính đang cười rạng rỡ. Hạ Đồ Xuyên cũng không biết mình gật đầu từ lúc nào. Khi hoàn hồn lại thì đã nghe Lâm Thính reo lên: “Vậy nha, nói rồi đó!” rồi tung tăng chạy lên lầu hai.