Mùa hè oi bức đến mức khó chịu, mặt trời nghiêng mình treo lơ lửng nơi chân trời và dường như còn lưu luyến chưa chịu rơi xuống. Mặt đất như bị nhốt trong lồng sắt, hơi nóng cuồn cuộn không ngừng bốc lên, hầm hập phủ kín cả gương mặt, mồ hôi hạt đậu lăn dài chảy xuống.

Lách cách —— rớt xuống tay.

Lâm Thính khẽ run lên, con ngươi mờ mịt chợt trở nên tỉnh táo, cậu ngơ ngác nhìn cổ áo nam sinh đang bị mình nắm chặt.

Tóc hắn cắt ngắn, phần đuôi thì lởm chởm chẳng ra đâu vào đâu, không biết là gần đây đang thịnh hành kiểu đầu này hay là do hắn tự tay cắt hỏng.

Da hắn rất ngăm, không phải loại bẩm sinh, mà là kiểu bị cháy nắng, sống mũi thẳng còn có vết bong tróc do phơi nắng, mắt một mí, nhìn qua chẳng mấy thân thiện, lúc ấy ánh mắt dài hẹp híp lại cho người ta cảm giác vô cùng dữ tợn, con ngươi đen thẫm như mực phản chiếu khuôn mặt trắng nõn hoảng hốt của Lâm Thính.

Áo thun xanh trên người hắn đã bị giặt đến bạc màu, đến nỗi Lâm Thính còn sợ kính giặt mạnh quá làm rách luôn.

“Lâm Thính này, khỏi khách sáo với nó mà đấm một trận là xong.” Bên tai vang lên giọng của thằng bạn thân đang sốt ruột thúc giục.

Lâm Thính đột nhiên nhìn về phía nam sinh, cổ họng khô khốc cố gắng rặn ra vài chữ: “Cậu, cậu là Hạ Đồ Xuyên?”

Nam sinh ngơ ngác nhìn khuôn mặt trắng nõn đáng yêu kia, vẻ mặt có phần đờ đẫn, ánh mắt dừng lại trên môi Lâm Thính.

Hắn căn bản không thèm để ý xem Lâm Thính đang nói gì, toàn bộ lực chú ý bị cặp răng nanh lộ ra khi cậu nói chuyện thu hút mất rồi.

Thật ra, hắn thấy mấy người này kỳ quặc lắm, nhất là cái người đang nắm cổ áo hắn mới nãy rõ ràng lúc mới tới còn mặt mày dữ tợn như muốn đánh người, vậy mà giờ lại lộ ra vẻ mặt vô tội hoang mang.

Lâm Thính có một khuôn mặt đáng yêu quá thể, da trắng như sữa, mắt to tròn, giống hệt mèo con. Mái tóc hơi xoăn tự nhiên dưới ánh chiều tà lại như nhuộm thêm một lớp màu rực đỏ, trán lấm tấm mồ hôi mịn, chắc do trời nóng, chiếc áo phông hồng nhạt mặc trên người cũng chẳng hề khó coi, chỉ là ở gáy có hai vệt đỏ rất rõ.

Chắc là khi nãy cậu không cẩn thận nắm quá mạnh. Hạ Đồ Xuyên nhìn đến thất thần.

Lâm Thính không để ý thấy ánh mắt hắn, vẻ mặt hoảng loạn cúi nhìn xuống đất, vừa liếc đã thấy cái máy trợ thính bị giẫm hỏng. Trời như sụp đổ luôn rồi.

Ngay khoảnh khắc vài giây ấy, cậu chợt ý thức được mình chỉ là một vai quần chúng bình thường trong khuôn viên trường học trong sách, mà người bị cậu túm cổ áo chính là nam chính Hạ Đồ Xuyên.

Gia đình cậu vốn hạnh phúc, bạn bè đông đúc, vậy mà bị cài cho kịch bản vô học vô nghề ăn rồi chờ chết kiểu NPC, cuối cùng còn khiến cả nhà bị liên lụy, kết cục nhà tan cửa nát. Mà nguyên nhân chính là... cái tên nam chính này là Hạ Đồ Xuyên.

Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học của năm hai cấp ba, Hạ Đồ Xuyên vừa chuyển tới, trùng hợp làm sao lại bị giáo viên xếp ngồi ngay chỗ trống cạnh cậu. Lâm Thính không ưa nổi hắn nên tan học liền lôi người vào hẻm nhỏ định dạy cho hắn một bài học.

Đúng là trung nhị ngốc nghếch, có mỗi chuyện nhỏ như vậy mà làm to chuyện lên? Cậu đúng là không hổ danh NPC.

Lâm Thính buông cổ áo Hạ Đồ Xuyên ra, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Ai viết cái trình tự này vậy, phi logic thật đấy, mình rõ ràng là học sinh ba tốt sao lại thành thiếu niên bất lương được chứ.”

NPC thì cũng thôi đi, sao còn là kiểu đại ca ác bá chuyên chọn nam chính mà gây chuyện, bộ sợ sống lâu quá chắc?

“Lâm Thính, cậu lầm bầm cái gì đấy, rốt cuộc đánh hay không, tụi mình còn phải lên mạng đây nè.” Mấy NPC bên cạnh lại hối thúc.

Lâm Thính cúi người nhặt máy trợ thính của Hạ Đồ Xuyên lên, cẩn thận kiểm tra rồi phát hiện đã hoàn toàn không dùng được nữa. Cậu đưa hai tay ra: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ đền cậu cái mới.”

Nói xong mới nhớ ra Hạ Đồ Xuyên nghe không được, Lâm Thính đá một cái vào tên NPC bên cạnh: “Đưa tôi giấy với bút.”

“Hả?” Sở Thiên Dương ngơ ngác, liếc nhau với hai tên còn lại: “Cậu nhìn tụi tôi giống loại người mang giấy bút theo hả?”

Túi đầy thuốc lá, bút thì không có miếng nào.

Lâm Thính bĩu môi, cậu quên mất, ba tên này cũng giống cậu đều là NPC, mà còn là loại pháo hôi xịn sò.

Cậu vội lấy điện thoại ra, gõ vội một dòng trong ghi chú —— Hôm nay thật sự xin lỗi, máy trợ thính tôi sẽ đền cho cậu cái mới.

Cậu đưa màn hình cho Hạ Đồ Xuyên xem, sau đó nhét cái máy trợ thính hỏng vào tay hắn, rồi lui một bước, cúi người một cái.

Sở Thiên Dương không hiểu gì luôn: “Ơ không phải định dạy dỗ nó sao?”

“Dạy dỗ cái đầu quỷ của cậu ấy, đi thôi!” Lâm Thính nói xong, lôi theo Sở Thiên Dương và hai tên còn lại chạy biến.

Hạ Đồ Xuyên một mình đứng ở đầu hẻm, vẻ mặt mơ màng.

Hồi thần lại, hắn cúi đầu nhìn chiếc máy trợ thính trong tay, cẩn thận xem xét một lượt rồi thở dài, lẩm bẩm: “Bà nội ơi, cái máy trợ thính này thật sự hỏng hẳn rồi.”

Thật ra cái máy này đã được sửa rất nhiều lần, dạo gần đây lại trục trặc nên cứ kêu rè rè liên tục. Hắn còn tưởng có thể gắng thêm hai hôm nữa rồi tính mua cái mới.

Nhưng loại máy trợ thính rẻ nhất cũng phải cả ngàn tệ, trong khi chi phí sinh hoạt một ngày của hắn chỉ có mười tệ. Nói cách khác, muốn mua máy mới thì phải nhịn ăn ba tháng.

Hạ Đồ Xuyên về lại phòng trọ nhỏ thuê bên đường, vẫn còn cố gắng sửa cái máy trợ thính bị giẫm hỏng, nhưng không có kết quả. Cuối cùng đành cẩn thận cất nó vào hộp.

Khi trời tối, đèn đường bật sáng. Trong không khí tràn ngập mùi của các món ăn nóng sốt, đôi khi lẫn vào một chút hương hoa quế, tản mạn chẳng theo quy luật gì mà phả vào mặt người qua lại.

Lâm Thính cùng nhóm bạn vừa rời khỏi ngõ nhỏ. Sở Thiên Dương với hai người còn lại ồn ào đòi đi net. Lâm Thính tụt lại phía sau, cúi đầu đá đá hòn đá bên vệ đường.

Cổ cậu bất ngờ bị quàng lấy. Sở Thiên Dương cao to nửa người đè lên vai cậu:

“Lâm Thính, cậu làm sao đấy, không phải bảo muốn dạy dỗ thằng chuyển trường kia à? Sao tự dưng lại nhường nó vào phòng cung kính thế?”

“Còn có thể vì sao nữa, đương nhiên là...”

Lâm Thính hất tay Sở Thiên Dương ra, xoay người lại, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là vì không thể bắt nạt người khác. Chúng ta là trụ cột tương lai của đất nước, là hy vọng của Tổ quốc. Bạo lực học đường gì đó quá là tệ, không phù hợp với hình tượng của chúng ta.”

Không chỉ là tệ... mà còn ngốc nữa.

Trương Kế đang ăn kem liếc nhìn Vương Xuyên, hai người đồng thanh: “Cậu uống nhầm thuốc à?”

Lâm Thính đá mỗi người một cú, rồi vỗ ngực đầy chính khí: “Tóm lại, từ giờ ai bắt nạt Hạ Đồ Xuyên là đối đầu với tôi, Lâm Thính!”

“Trừ cậu ra thì còn ai bắt nạt hắn nữa.”

Sở Thiên Dương không chút nể nang vạch trần.

Cơn gió nóng rát mặt thổi tới, sống lưng Lâm Thính vốn đang ưỡn thẳng lập tức sụp xuống. Cậu ỉu xìu dựa vào vai bạn, mặt đầy buồn bã.

Xong rồi... cứ thế này hoài, cậu thật sự sẽ bị nam chính làm thịt mất. Cậu không muốn chết đâu a a a…

Lâm Thính lết cái thân mỏi mệt, vẫy tay với ba người phía sau: “Tớ về trước đây, mai gặp.”

Cậu phải nghĩ kỹ xem làm sao mới không bị nam chính giết, nên là cậu phải bù đắp cho Hạ Đồ Xuyên.

Đúng rồi, phải mua máy trợ thính. Mai đưa cho hắn luôn, không thì hắn không nghe giảng được.

Lâm Thính xiêu xiêu vẹo vẹo quẹo vào một cửa hàng chuyên bán máy trợ thính ven đường. Nhưng bị báo là phải có người đeo đến thử mới chọn được loại phù hợp. Mà Hạ Đồ Xuyên thì đang cần gấp. Lâm Thính bèn kể sơ tình huống của hắn, rồi chọn đại một cái theo lời khuyên của nhân viên bán hàng, để Hạ Đồ Xuyên dùng tạm trước một ngày rồi tối rủ hắn quay lại chọn kỹ.

Trời bỗng trở nên âm u, một khối mây đen đè nặng phía trên đầu. Lâm Thính tiện tay đón một chiếc taxi về nhà. Suốt dọc đường, cậu cứ nghĩ mãi phải làm sao để... lấy lòng —— à không, để kết thân với Hạ Đồ Xuyên, để rồi không rơi vào kết cục bi thảm tan nhà nát cửa.

Trằn trọc mãi đến nửa đêm, cuối cùng chỉ nghĩ ra được đúng một cách —— ôm chặt đùi Hạ Đồ Xuyên.

Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt nhảy nhót trên những tán lá ngoài cửa sổ, hắt xuống bức rèm một loạt bóng mờ loang lổ.

Bảy giờ bốn mươi là giờ vào học ở trường Tam Trung. Bảy rưỡi rồi mà Lâm Thính vẫn còn nằm bẹp trên giường.

“Thính à, con nên dậy đi học rồi.”

Giọng bảo mẫu lần thứ ba vang lên ngoài cửa.

Lâm Thính lăn qua lăn lại trong chăn, mãi mới ngoi lên hỏi: “Dì ơi, mấy giờ rồi?”

Bà cẩn thận đáp: “Đã bảy giờ rưỡi rồi.”

“Ừm...”

Cậu lười nhác ừ một tiếng, rồi lại nằm im, chắc là ngủ tiếp rồi.

Bảo mẫu từng bị đánh vì vào phòng gọi cậu dậy, nên giờ không dám vào nữa. Nhưng sắp trễ học đến nơi, bà chỉ có thể đứng ngoài cửa liên tục gọi: “Thính à, mau dậy đi con, không là trễ giờ đó.”

Lâm Thính không chịu nổi cái phiền nhức đầu ấy nữa, lồm cồm ngồi dậy, theo phản xạ bật ra câu thoại NPC chuyên dùng:

“Phiền quá đi...”

Vừa nói xong, thấy bảo mẫu theo bản năng ôm đầu lùi ra sau nên cậu vội vàng phanh lại, mắt cũng sáng rỡ hơn vài phần: “Dì ơi, dì vừa nói mấy giờ cơ?”

“Bảy giờ ba mươi ba.”

Giọng bảo mẫu vang lên từ phía sau bức tường, nghe như tiếng hồn ma lượn lờ.

Lâm Thính lập tức bật dậy khỏi giường, vừa mặc quần áo vừa nói, “A, thế sao dì không gọi tôi sớm hơn một chút!”

"Tôi bảy giờ đã gọi rồi mà." Bảo mẫu lí nhí đáp.

Cậu chẳng còn tâm trí đâu mà đôi co, chỉ mất hai phút để rửa mặt xong, sau đó vơ lấy điện thoại rồi lao thẳng ra ngoài. Chạy được nửa đường lại nhớ ra chưa mang máy trợ thính nên đành quay lại lấy, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Xong rồi xong rồi...”

Tối qua vừa mưa, sáng sớm không khí mát lạnh. Cậu chạy một mạch từ nhà đến trường, dù đã dốc hết sức nhưng vẫn... đến muộn.

Vừa bước tới cổng trường đã bị thầy chủ nhiệm giáo dục tóm. May mà mới khai giảng, thầy cũng không quá nghiêm nên chỉ dạy dỗ mấy câu rồi cho cậu vào.

Trường Tam Trung ở Quỳnh Giang là một trong năm trường công lập cấp ba, đứng hạng... thứ năm, tức là đếm ngược. Học sinh tới được Tam Trung, gần như đều là những người bị các trường khác "đẩy" sang. Cũng có một bộ phận nhỏ là kiểu bất đắc dĩ, hết đường chọn lựa mới phải đến đây.

Ví dụ như Hạ Đồ Xuyên thì theo như Lâm Thính biết là người bị Tam Trung dùng tiền cao để mời từ một trường huyện lên. Lý do? Để giành chút thành tích trong kỳ thi đại học tới, giữ vững danh tiếng "còn thở là còn tuyển sinh" của Tam Trung.

Chứ người bình thường, ai lại tới nơi như Tam Trung chứ, một nơi gần như là bãi đáp cuối cùng cho mấy đứa "không học vấn, không nghề nghiệp", chỉ chờ tốt nghiệp lớp 12 rồi đi học nghề hay ra nước ngoài diện du học kiểu vớt vát.

Lâm Thính chạy lúp xúp lên lớp, lớp 8 nằm trên tầng 4, cậu leo một mạch mà suýt nữa thì mệt tới đứt hơi.

Điều chỉnh lại hơi thở xong, cậu đứng ở cửa lớp hét lên: “Báo cáo!”

Chủ nhiệm lớp thấy cậu mà chẳng bất ngờ chút nào, rõ ràng là quá quen rồi. Lâm Thính cúi gập người đi vào lớp, vừa bước vào đã thấy ngay Hạ Đồ Xuyên trong đám học sinh. Không phải vì hắn đẹp trai mà nổi bật, mà là vì cả lớp chỉ có mỗi hắn là không mặc đồng phục.

Hạ Đồ Xuyên không mang máy trợ thính, nhưng mắt hắn thì nhìn chằm chằm lên bảng, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Ơ…

Lâm Thính lén quan sát một lát, rồi không nhịn được mà viết một mẩu giấy chuyền qua: “Cậu nghe được hả?”

Hạ Đồ Xuyên không phản ứng. Tờ giấy lắc lư vài giây bên cạnh bàn hắn rồi nhẹ nhàng rơi xuống chân cậu.

Cậu cúi xuống nhặt tờ giấy, lại lấy ra chiếc máy trợ thính mua từ tối qua, kèm thêm một mẩu giấy mới: “Cái này là tôi đền cho cậu, dùng tạm trước đi rồi tan học tôi đưa cậu đi chỉnh lại.”

Ánh mắt Hạ Đồ Xuyên từ hộp máy trợ thính chuyển sang gương mặt cậu, hắn hơi hé môi, thốt ra hai chữ: “Không cần.”

Giọng hắn khá dễ nghe, không giống những người khiếm thính khác mà nói chuyện khó nghe hay lơ lớ.

Lâm Thính gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau đó lại cúi đầu viết mẩu giấy thứ hai: “Chuyện hôm qua tôi thực sự xin lỗi, máy trợ thính là do tôi làm hỏng nên tôi phải đền cậu.”

Hạ Đồ Xuyên nhìn dòng chữ nắn nót trên giấy, vẫn chỉ lắc đầu: “Không cần.”

Khóe miệng Lâm Thính giật giật, cậu nhìn trang vở trước mặt mà có chút buồn bực.

Lần nào cũng là “không cần”, vậy mà cậu cứ phải viết dài thế này, bất công ghê.

Thế là cậu ném luôn cây bút, lấy hộp máy trợ thính ra, “xé” một tiếng mở hộp, rồi nhân lúc Hạ Đồ Xuyên chưa kịp phản ứng, liền dúi máy trợ thính lên tai hắn.

“Rồi, giờ mới đúng.”

Âm thanh ồn ào không có cấu trúc gì lập tức ùa vào tai, khiến Hạ Đồ Xuyên theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng thứ hắn nghe rõ ràng nhất... lại là giọng của Lâm Thính.

Hắn quay đầu nhìn, thấy cậu đang trợn tròn mắt hạnh hỏi hắn: “Sao rồi? Nghe được không? Quen không?”

Không đợi hắn trả lời thì giọng của thầy chủ nhiệm lớp đã vang lên từ bục giảng: “Lâm Thính, đứng ra sau lớp đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play