Chiều hè vẫn nóng hầm hập như cũ, Lâm Thính vừa tắm xong đi ra còn chưa kịp sấy tóc thì trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

May mà cửa sổ không lắp kính, gió có thể trực tiếp lùa vào nên nếu không thì chắc càng nóng hơn nữa.

Quần áo của Hạ Đồ Xuyên mặc trên người cậu vừa vặn, dù gì bây giờ Hạ Đồ Xuyên cũng chưa phát triển hết do dinh dưỡng không đầy đủ. Cho nên sau này cậu nhất định phải chăm lo cho hắn ăn uống tử tế, để hắn cao thêm chút nữa, như vậy mới không bị bắt nạt. Tốt nhất là cao lên hẳn mét chín luôn.

Lâm Thính lấy tay kéo cổ áo thun trắng, dùng sức phẩy phẩy hai cái rồi cúi người đến gần Hạ Đồ Xuyên: “Oa, đại học bá mà cũng có lúc làm sai đề à?”

Hương dầu gội quen thuộc và mùi xà phòng thơm thoảng qua mũi, Lâm Thính dựa rất gần làm Hạ Đồ Xuyên có thể cảm nhận được hơi nóng từ người cậu phả ra. Ngọn tóc vẫn còn đọng nước chạm lên cánh tay hắn, khiến hắn rùng mình một cái.

Hạ Đồ Xuyên vội vàng gập vở lại, cố làm ra vẻ bình tĩnh đứng dậy nhường ghế cho Lâm Thính, mắt thì dừng lại trên mái tóc cậu vẫn còn ướt: “Cậu chắc chắn muốn để tôi cắt à?”

Lâm Thính kéo ống quần ngồi xuống ghế: “Đã tới rồi thì cắt luôn đi.”

Tóc à, vì Hạ Đồ Xuyên nên chỉ có thể xin lỗi mày thôi. Yên tâm đi, một tháng sau chúng ta lại là một nam tử hán đẹp trai như thường.

Cậu nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhắm mắt giục Hạ Đồ Xuyên: “Cắt lẹ đi, cắt xong tôi còn phải về nhà nữa.”

Hạ Đồ Xuyên ngẩng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả bầu trời, chừng hơn một tiếng nữa là trời sẽ tối hẳn.

Hắn cầm lấy dụng cụ cắt tóc, nhìn mái tóc của Lâm Thính rồi hít sâu một hơi: “Vậy tôi cắt nhé.”

Lâm Thính nói “Cắt đi” xong thì im bặt, sợ nói thêm câu nữa là sẽ đổi ý, nên dứt khoát không mở miệng luôn.

Hạ Đồ Xuyên cầm kéo mà đột nhiên lại thấy không nỡ xuống tay.

Trước kia ở quê, lúc ông bà còn sống thì tóc của họ đều là hắn cắt, thậm chí trong thôn còn có mấy cụ già cũng hay nhờ hắn cắt giúp. Thật ra tay nghề của hắn không tệ, có điều khi tự cắt thì không nhìn thấy rõ, nên đôi lúc vẫn cắt hỏng. Nhưng khi nhìn mái tóc của Lâm Thính thì hắn lại thấy hơi hoang mang.

Lâm Thính cựa cổ, giục lần nữa: “Đừng ngẩn người nữa, mau cắt đi.”

Chứ không là tui đổi ý bây giờ.

Dưới sự giục giã của cậu, cuối cùng Hạ Đồ Xuyên cũng bắt đầu động tay. Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua sau gáy trắng trẻo của Lâm Thính, tiếng kéo khép mở vang lên “tạch tạch”, cắt được vài đường thì Hạ Đồ Xuyên đột nhiên nhớ ra cái gì mà vội xoay người xé một túi rác sạch phủ lên người Lâm Thính, nhìn giống như đang bón cháo cho trẻ con vậy.

Lâm Thính nhìn cái túi nilon đen thùi trên cổ, hơi ghét bỏ.

Hạ Đồ Xuyên rõ ràng không thấy được biểu cảm đó của cậu, nhưng vẫn giải thích: “Túi mới đấy, không phủ lên thì lát nữa tóc vụn chui vào áo thì ngứa lắm.”

Lâm Thính “à” một tiếng, đột nhiên cũng không thấy ghét cái túi nilon đen đó nữa, thậm chí tâm trạng còn vui vẻ mà vẫy tay gọi chú mèo Phao Phao đã ăn no đang nằm nghỉ ngơi.

Phao Phao “meo meo” hai tiếng rồi chạy tới cọ cọ vào ống quần cậu.

Lâm Thính bế nó đặt lên đùi, yên lặng ngắm nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ. Tiếng kéo cắt tóc “tạch tạch” vang lên ngày càng đều đặn, chắc là Hạ Đồ Xuyên không còn hồi hộp nữa, đến cả đầu ngón tay cũng không lạnh như trước.

Ánh chiều vàng chiếu vào căn phòng trọ chật hẹp, Lâm Thính ngồi trên chiếc ghế duy nhất, Phao Phao nằm trên đùi ngủ khò khò, Hạ Đồ Xuyên nghiêm túc chuyên tâm cắt tóc cho cậu. Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu râm ran nghe vừa thanh vừa nhẹ.

Một tiếng sau, Hạ Đồ Xuyên như trút được gánh nặng: “Xong rồi.”

Lâm Thính lập tức tỉnh ngủ, đôi mắt long lanh ngước lên hỏi hắn: “Xong rồi hả? Có gương không, để tôi xem thử.”

Hạ Đồ Xuyên vừa cầm kéo vừa đẩy tóc, biểu cảm hơi hồi hộp: “Trên tường phòng tắm có đấy.”

Hình như không cắt hỏng… nhưng không biết cậu ấy có thích không.

“Oa ——” bên trong phòng tắm vang lên tiếng reo của Lâm Thính. Hạ Đồ Xuyên ra vẻ bình tĩnh quét đống tóc vụn trên sàn nhà.

Lâm Thính ló đầu ra từ phòng tắm, một tay vuốt tóc mái, một tay chỉ chỉ vào gương: “Hạ Đồ Xuyên, kỹ thuật của cậu đủ để làm thợ cắt tóc luôn đấy, cắt đẹp thật sự.”

Thật sự rất đẹp, dù sao thì với mái tóc lộn xộn bị sửa quá nhiều kia của Hạ Đồ Xuyên, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho một quả đầu chó gặm rồi.

Hạ Đồ Xuyên thầm thở phào: “Cậu không chê là được.”

May quá.

Lâm Thính đi ra khỏi phòng tắm, tò mò hỏi hắn: “Cậu cắt cho tôi đẹp như vậy mà sao lại cắt cho mình ra cái đầu như thế?”

Hạ Đồ Xuyên gãi đầu: “Tôi cắt đại thôi, cũng không soi gương, xấu lắm hả?”

Lâm Thính suy nghĩ tìm từ, nhìn mái tóc đen nhánh của hắn rồi như bị ma xui quỷ khiến nói: “Cũng không phải xấu… chỉ là không được gọn gàng cho lắm. Hay là tôi giúp cậu chỉnh lại một chút nhé? Có qua có lại mà.”

Nghe kiểu gì cũng thấy giống đang chê người ta…

“A không đúng không đúng, ý tôi là…”

“Được, phiền cậu.” Hạ Đồ Xuyên xoay người ngồi xuống ghế, tiện tay đưa kéo cho cậu.

Lâm Thính đơ người. Cậu vòng tới trước mặt Hạ Đồ Xuyên, cúi xuống cho ngang tầm mắt với hắn: “Tôi chưa từng tự cắt tóc mà cũng chưa cắt cho ai bao giờ nha.”

Thật sự muốn giao đầu cho tui thật à?

Hạ Đồ Xuyên lắc lắc cây kéo, lặp lại lời vừa rồi của cậu: “Có qua có lại.”

Thôi được rồi… Lâm Thính đưa tay nhận kéo, đi vòng quanh Hạ Đồ Xuyên ba vòng, nhìn chẳng khác gì đang chuẩn bị làm phép.

Thấy cậu có vẻ đang phân vân, Hạ Đồ Xuyên mở miệng trấn an: “Không sao đâu, cứ cắt đại đi, cắt hỏng thì cạo đầu húi cua luôn.”

Lâm Thính nghe vậy, áp lực tâm lý vơi đi chút ít: “Vậy tôi cố gắng cắt đẹp cho cậu, lỡ mà cắt hỏng… thì tui mời cậu đi ăn nha.”

Hạ Đồ Xuyên lắc đầu nói “Không cần”, sau đó im lặng chờ cậu ra tay.

Lâm Thính khoa tay múa chân mấy cái rồi sau đó khom lưng bắt đầu giúp Hạ Đồ Xuyên sửa tóc. Tóc Hạ Đồ Xuyên rất đen, sợi tóc cũng hơi cứng nên nắm trong tay có cảm giác như bị đâm.

Lâm Thính chuyên chú sửa tóc cho hắn, ngón tay thon dài nắm đuôi tóc, tay kia cầm kéo cắt, “rắc” một tiếng, tóc rơi lả tả xuống đất.

Bình thường cậu không bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế gì, nhưng hôm nay lại đột nhiên phát bệnh. Khi sửa tóc cho Hạ Đồ Xuyên, cậu cẩn thận và nghiêm túc đến mức giúp hắn chỉnh từng sợi tóc thật ngay ngắn, đỉnh đầu thì không dám động vào. Kết quả cuối cùng, là một cái đầu… tròn vo.

Làm việc suốt một tiếng đồng hồ thì “Lâm sư phụ” chính thức tan vỡ, ngửa mặt lên trời thở dài hai tiếng rồi xoay người ngồi xổm dưới đất, buồn bực.

“Tôi vốn định sửa cho gọn gàng… không hiểu sao lại ra thế này.”

Một học bá ngoan ngoãn đàng hoàng đã bị cậu cắt thành một cục đá cô đơn. Cậu thấy có lỗi quá.

Cậu cũng không dám nhìn Hạ Đồ Xuyên nhiều, sợ lỡ mà bật cười ra tiếng thì toi.

Hạ Đồ Xuyên nhìn cậu như vậy, đoán tám phần là cắt xấu lắm rồi, nhưng vẫn lên tiếng an ủi: “Chắc không phải tại kiểu tóc đâu, là do tôi xấu sẵn rồi.”

Lâm Thính tóc đẹp, cũng không nhất định vì hắn cắt khéo mà là tại cậu ấy vốn đẹp trai.

Lâm Thính xoay đầu liếc hắn một cái, thật sự không nhịn được mà bật cười nên dùng tay che mặt xin lỗi, “Xin lỗi, tôi không phải cười cậu mà tôi là cười kiểu tóc do tôi cắt ra đó…”

Thấy cậu cười đến vai rung lên, Hạ Đồ Xuyên lắc đầu, xoay người đi vào nhà vệ sinh nhìn thử. Vừa thấy cái đầu “quả trứng” trong gương thì hắn cũng bật cười thành tiếng.

Cười đủ rồi, Lâm Thính đi tới cửa nhà vệ sinh, thấy Hạ Đồ Xuyên cũng đang cười, cậu lại nhịn không nổi, ôm bụng cười đến cong cả người.

“Ha ha ha ha ha, có phải buồn cười thật không!”

So với tiếng cười ầm ĩ của Lâm Thính, Hạ Đồ Xuyên vẫn nội liễm hơn nhiều. Dù cảm thấy buồn cười nhưng hắn cũng chỉ cười mỉm.

Lâm Thính lau nước mắt nơi khóe mắt vì cười quá, áy náy nhìn Hạ Đồ Xuyên: “Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu mà tôi cũng không hiểu sao lại sửa ra cái đầu như vậy…”

“Không sao đâu, để tôi cạo đầu luôn,” Hạ Đồ Xuyên nói, rồi đi ra ngoài lấy tông-đơ.

Lâm Thính vì áy náy mà chủ động đề nghị giúp đẩy tóc. Hạ Đồ Xuyên nghĩ bụng: đẩy trọc đầu chắc không làm hỏng được nữa đâu, thế là đưa tông-đơ cho cậu.

Sau khi cầm tông-đơ, Lâm Thính không vội động tay, cậu nhìn cái đầu “quả trứng” của Hạ Đồ Xuyên rồi thử nói: “Tôi có thể đề nghị một chuyện hơi không lịch sự không?”

Hạ Đồ Xuyên không nói gì. Lâm Thính tiếp tục: “Tôi có thể chụp một tấm hình không? Đây là lần đầu tôi cắt tóc cho người khác, tuy rằng cắt hỏng rồi nhưng tôi muốn giữ lại kỷ niệm… nếu cậu không muốn thì thôi… tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi…”

Lâm Thính à Lâm Thính, mình cũng quá mạo muội rồi.

“Chụp đi.” Hạ Đồ Xuyên bình thản đáp.

Lâm Thính ngơ ra: “A?”

Hạ Đồ Xuyên nhắc lại: “Không sao đâu, chụp đi.”

Lâm Thính vội lấy điện thoại ra, lui về sau hai bước, chống tay lên bệ bếp, khom lưng đưa camera về phía Hạ Đồ Xuyên rồi lia lia chụp ba tấm. Sau đó cậu cẩn thận chọn kỹ thì chỉ giữ lại một tấm.

Trong ảnh, thiếu niên gương mặt còn chút non nớt, làn da ngăm đen, đứng trước bức tường cũ càng làm nổi bật nét mạnh mẽ. Hắn mặt mày nghiêm túc, môi mím chặt, không rõ là đang giận hay căng thẳng. Hai tay siết thành nắm đấm đặt trên đầu gối, áo thun đen cũ rộng thùng thình khoác lên người hắn, khiến hắn trông càng thêm gầy gò. Ngay cả kiểu tóc ngố tàu kia cũng có vẻ... nghiêm túc một cách khó hiểu.

Chụp ảnh xong xuôi, Lâm Thính không trì hoãn thêm mà nhanh chóng giúp Hạ Đồ Xuyên đẩy trọc đầu. Lần này cuối cùng không xảy ra sai sót. Sau khi cạo xong, Hạ Đồ Xuyên trông ngầu hơn nhiều. Ngũ quan sắc nét, góc cạnh rõ ràng, khí chất hơi lạnh hơi chán đời càng khiến hắn giống một “soái ca” chính hiệu.

Lâm Thính hài lòng nhìn kiệt tác của mình, vỗ vỗ vai Hạ Đồ Xuyên: “Được rồi, đi gội đầu đi, xong rồi mình xuống lầu ăn cơm.”

Khi đi vào thì cậu đã để ý là đi ra khỏi tiểu khu, băng qua con đường lớn là có quán ăn, nhìn cũng sạch sẽ nên quyết định dẫn hắn ra đó ăn một bữa.

Hạ Đồ Xuyên rất nhanh đã gội đầu xong. Hắn tùy tiện dùng khăn lau khô, tóc lập tức khô ráo. Nhìn thấy Lâm Thính đang ngồi xổm dưới đất chơi với Phao Phao, hắn nhàn nhạt nói: “Không cần đãi cơm đâu, đã khuya lắm rồi nên cậu về nhà đi.”

Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen. Hôm nay giữa trưa, Lâm Thính đã mời hắn ăn một bữa cơm trưa mà cả đời này hắn thấy là ngon nhất, đến bữa tối mà lại đòi cậu ấy mời thì trong lòng hắn thật sự có chút áy náy.

Lâm Thính nghe vậy liền vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh Hạ Đồ Xuyên: “Đương nhiên là tui phải mời rồi! Cậu đã giúp tôi nhận nuôi Phao Phao, lại còn tốn nhiều thời gian như vậy chỉ cắt tóc cho tôi nữa. Tôi làm sao có thể trơ mắt mà đi luôn được, như vậy thì thật là xấu hổ quá!”

Hạ Đồ Xuyên nhìn vào mắt cậu, cuối cùng thỏa hiệp: “Đi thôi.”

Lâm Thính ngơ ngác: “Hả? Cứ vậy là đi luôn à?”

Cậu đã chuẩn bị xong cả một bài diễn thuyết để thuyết phục Hạ Đồ Xuyên rồi, ai ngờ đối phương lại gật đầu cái rụp, làm cậu trở tay không kịp.

Hạ Đồ Xuyên xoay người, cầm túi giúp Lâm Thính nhét bộ đồng phục thể dục vào balo của cậu, vừa làm vừa nói: “Ăn xong thì cậu về nhà luôn nhé, trễ quá người nhà sẽ lo.”

Lâm Thính ngẩn ra xoay người, trông như một đứa bé ngoan ngoãn để mặc Hạ Đồ Xuyên giúp mình đeo balo. Miệng còn không quên đáp lời: “Ừ, được.”

Ngoan ngoãn đến mức như thể bị đổi hồn.

Hạ Đồ Xuyên cố nén cười, xoay người dẫn cậu đi xuống lầu. Hai người đi một mạch tới quán ăn gần đó thì Lâm Thính mới phản ứng lại được, lập tức giật lấy balo ném lên ghế bên cạnh, còn đập bàn một cái: “Tôi không phải học sinh tiểu học đâu nha, sao cậu lại đeo balo hai quai cho tui chứ!”

Hạ Đồ Xuyên mặt mũi đầy vẻ không hiểu:

“Balo có hai quai cố định mà, không đeo hai bên thì đeo kiểu gì?”

Lâm Thính trẻ con không chịu nổi, cãi lại:

“Phải đeo một bên vai mới ngầu chứ! Hai bên thì như học sinh lớp một ấy!”

Hạ Đồ Xuyên mặt không biểu cảm, gật đầu tán thành: “Được.”

Lâm Thính dường như cũng tự nhận ra mình hơi trẻ con nên im lặng chờ bà chủ quán mang đồ ăn lên.

Ban đầu cậu định gọi hết mấy món nổi bật trong thực đơn, nhưng Hạ Đồ Xuyên không cho. Cuối cùng hai người mỗi bên nhường một bước, gọi năm món. Ăn không hết thì Hạ Đồ Xuyên gói mang về.

Ăn xong thì cũng gần 9 giờ tối. Bạch Ô Thanh đã gọi tới bốn, năm cuộc điện thoại giục về. Sau khi mua xong chậu cát mèo, Lâm Thính đứng ven đường bắt xe. Hạ Đồ Xuyên cũng đứng đợi cùng cậu.

Lên xe rồi, Lâm Thính hạ cửa kính xuống, dặn dò: “Sáng mai tôi mang bữa sáng cho cậu nên tuyệt đối đừng có tự đi ăn, nghe rõ chưa?”

Không đợi Hạ Đồ Xuyên từ chối, cậu đã bảo tài xế lái xe. Trước khi xe đi, cậu còn ló đầu ra từ cửa sổ, vừa vẫy tay vừa gọi: “Hạ Đồ Xuyên, mai gặp nha!”

Giọng nói trong trẻo vang lên giữa đêm, bay theo gió mà lọt vào tai Hạ Đồ Xuyên. Không rõ là vì trời nóng hay vì tiếng cậu ấy quá ngọt mà làm tai hắn đỏ bừng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play