Trưa hôm đó tan học, Lâm Thính đi trước tới lớp Mười Bảy tìm Sở Thiên Dương, nói với hắn rằng tan học cậu không đi cùng họ, chưa để Sở Thiên Dương kịp hỏi gì thì cậu đã quay người đi thẳng về lớp, lại phát hiện Hạ Đồ Xuyên không có ở đó.

Tên này chẳng lẽ ném cậu lại rồi một mình lủi đi rồi?

Lâm Thính vừa mới khoác cặp lên chuẩn bị chạy đi tìm người, quay đầu lại đã thấy Hạ Đồ Xuyên mặt mày trầm trầm đứng ở cửa lớp. Ngoài hành lang nắng vàng chiếu lên người hắn, nhưng vẫn không khiến hắn mềm nhũn ra chút nào, lưng vẫn giữ thẳng tắp như cũ.

Rất nghiêm túc, còn có chút đáng yêu nữa.

Lâm Thính ho nhẹ một tiếng, vác hờ cặp sau lưng, lười biếng đi đến trước mặt Hạ Đồ Xuyên, đối mặt hắn: “Tôi còn tưởng cậu chạy đi đâu rồi cơ.”

Hạ Đồ Xuyên ánh mắt lơ đãng lướt từ mái tóc cậu xuống, giọng nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Cả buổi chiều hắn đều lén nhìn tóc của Lâm Thính, trong lòng còn thử tưởng tượng cách cắt cho hợp. Hắn sợ cắt hỏng, gương mặt xinh đẹp như vậy, nếu bị cắt thành kiểu đầu xấu xí như hắn thì sẽ bị người ta cười cho chết mất.

Thấy hắn có vẻ đang lơ ngơ, Lâm Thính lập tức áp sát bên cạnh, vai khẽ đụng vai: “Hạ Đồ Xuyên?”

Hạ Đồ Xuyên liếc nhìn cậu một cái mà không nói gì, Lâm Thính lại gọi thêm lần nữa, hắn càng thêm nghi hoặc.

Lâm Thính nghiêm túc nói: “Tôi gọi cậu thì phải trả lời đi chứ, đừng chỉ nhìn tôi, như vậy là bất lịch sự đó.”

Nói xong, cậu lại gọi: “Hạ Đồ Xuyên.”

“Ừm.” Lần này Hạ Đồ Xuyên đáp rồi.

Lâm Thính hài lòng gật đầu, giơ tay vỗ vỗ lên vai hắn: “Ngoan lắm, dễ dạy ghê.”

Hạ Đồ Xuyên cao gần bằng cậu, nhưng nhìn kỹ thì gầy quá, chiếc áo thun đen mặc trên người hắn cứ như dán vào xương vậy, chỉ cần đụng nhẹ một cái là sụp. Vừa rồi Lâm Thính vỗ nhẹ thôi đã thấy nguyên cái vai là xương, hoàn toàn không có thịt.

Nhưng sức của hắn lại không nhỏ, lần trước hắn trực tiếp bế cậu đi cả một đoạn đường.

Lâm Thính quay sang quan sát Hạ Đồ Xuyên, Hạ Đồ Xuyên bị nhìn đến phát ngượng nên lặng lẽ lùi sang một bước, Lâm Thính liền sáp lại gần, tiếp tục nhìn chằm chằm.

Dưới ánh hoàng hôn rọi xuống, tai Hạ Đồ Xuyên càng lúc càng đỏ. Lâm Thính đôi mắt hổ phách khẽ cong lên, hàng mi dài tạo thành một vệt bóng mờ trên mặt, cậu chỉ vào hắn nói: “Tai cậu lại đỏ nữa rồi kìa.”

Chơi vui thật đấy, nhìn chằm chằm là đỏ mặt. Rõ ràng là một nam thần ngây thơ, thế mà sau này sao lại hóa thành đại ma vương làm cậu tan cửa nát nhà thế này.

Thôi thì cũng là cậu gieo gió gặt bão, chẳng trách ai được, không tự giác thấy mình đối xử với Hạ Đồ Xuyên như vậy đúng là có chút quá đáng.

Tai đỏ đến độ không chịu nổi, Hạ Đồ Xuyên bắt đầu bước nhanh hơn mà không đợi Lâm Thính nữa.

Lâm Thính vừa chạy theo vừa cố ý chọc ghẹo: “Hạ Đồ Xuyên, đợi tôi với, chẳng phải cậu nói sẽ cắt tóc cho tôi sao?”

Hạ Đồ Xuyên càng bước nhanh hơn, mặt và tai đều đỏ bừng cả mảng, may mà da hắn ngăm ngăm nên không quá lộ rõ.

Nhưng hắn đi được một đoạn lại không thấy Lâm Thính đuổi theo, nhịn không được quay đầu, phía sau lại chẳng thấy bóng ai.

“Lâm Thính?” Hắn gọi một tiếng, vội vã quay lại tìm người.

Đi rất xa vẫn không thấy, Hạ Đồ Xuyên bắt đầu hoảng, vừa mới định chạy về trường thì sau lưng vang lên tiếng gọi.

“Hạ Đồ Xuyên, tôi ở đây nè.”

Hạ Đồ Xuyên vội xoay người thì thấy Lâm Thính lấm lem cả người, trong lòng còn ôm một con mèo con cũng bẩn như cậu.

Thấy mặt Hạ Đồ Xuyên lo lắng, Lâm Thính theo phản xạ vội giải thích: “Tôi gọi cậu mà cậu không nghe được à?”

Vốn là định trêu chọc Hạ Đồ Xuyên một chút, ai ngờ lại phát hiện trong ngõ nhỏ có một con mèo con bị mắc kẹt trong vũng bùn, cậu mải cứu mèo nên quên luôn chuyện dọa người.

Hạ Đồ Xuyên rất nhanh thu lại cảm xúc, cúi đầu nhìn con mèo dơ trong lòng cậu: “Từ đâu ra đấy?”

Lâm Thính dùng áo đồng phục cẩn thận bọc mèo ôm trong ngực, đưa tay chạm vào mũi, bị mèo cào để lại một vết rất rõ, cậu chỉ về phía ngõ nhỏ, mặt hoa miêu méo xệch: “Nhặt ở trong đó, nó rơi xuống bùn không bò lên được, cứ ngồi đó kêu mãi.”

Hạ Đồ Xuyên liếc nhìn con mèo con đang ngủ ngoan trong ngực Lâm Thính, lại nhìn “con mèo lớn” đang bế nó: “Cậu định mang nó về à?”

Lâm Thính ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Cậu mang về đi, mẹ tôi bị dị ứng lông mèo nên không cho tôi nuôi thú cưng.”

Hắn nuôi á? Hạ Đồ Xuyên liếc nhìn con mèo con trong lòng cậu, đến bản thân hắn còn khó nuôi nổi thì nói gì tới thêm một đứa nữa.

Thấy hắn lưỡng lự, Lâm Thính liền nói: “Tôi sẽ đến cho nó ăn mỗi ngày, tất cả mọi việc để tôi lo, cậu chỉ cần cho nó một chỗ ở thôi, chịu không?”

Hạ Đồ Xuyên không lập tức đồng ý. Nếu như lời Lâm Thính nói là thật, thì tức là mỗi ngày họ đều sẽ gặp nhau sau giờ học, Lâm Thính còn phải đến chỗ trọ của hắn. Phòng nhỏ thì đủ chỗ cho hắn và mèo, nhưng Lâm Thính…

Cậu ấy chắc chắn sẽ không quen, hơn nữa điều kiện vệ sinh ở đó rất tệ, chưa chắc phù hợp với mèo con.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lâm Thính, hắn cũng không từ chối ngay mà chỉ nhẹ giọng nói: “Phòng tôi thuê nhỏ lắm, nó chưa chắc ở được.”

Lúc trước chính là vì ở ký túc xá ăn uống quá mắc, nên hắn mới chọn thuê trọ bên ngoài trường học, nhưng một học kỳ tiền phòng chỉ có sáu trăm nên nhiều nhất cũng chỉ đủ che mưa chắn gió, điều kiện thì cực kỳ tệ. Dạo gần đây hắn đại khái cũng nhìn ra nhà Lâm Thính có điều kiện rất khá, kiểu phòng hắn ở chắc cậu ấy còn chẳng tưởng tượng nổi hình dạng ra sao.

Nhưng mà, dù là một căn phòng rách nát như vậy, thì với hắn đó vẫn là "ngôi nhà đầu tiên" của hắn ở Quỳnh Giang.

“Dù sao vẫn còn hơn là dạt ngoài đường mà, đúng không?” Lâm Thính làm như không nghe ra được hàm ý trong lời hắn, vừa niết niết lỗ tai lấm lem của con mèo nhỏ vừa nói: “Tùy tiện cho nó cái ổ mèo là được rồi, mèo con thì chọn gì được, đúng không?”

Hai chữ cuối là nói với mèo.

Thấy cậu chẳng hề ghét bỏ mà còn chơi đùa với con mèo bẩn như vậy, trong lòng Hạ Đồ Xuyên cũng có chút dao động.

Lâm Thính chơi với mèo một hồi, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt hạnh tròn xoe nhìn hắn, còn mang theo chút khẩn cầu: “Cho được không? Dạo này trời mưa suốt, nó cứ ở ngoài thế này chắc không sống nổi bao lâu đâu. Cậu giúp tôi một tay đi, được không?”

Dùng danh nghĩa chăm mèo, cậu có thể đường đường chính chính đến tìm Hạ Đồ Xuyên, kéo gần quan hệ với hắn. Đương nhiên là cậu sẽ không để con mèo trở thành gánh nặng cho hắn, chỉ cần cho nó một chỗ ở, còn lại Lâm Thính sẽ lo hết.

Hơn nữa cậu thật sự lo lắng nếu không ai chăm thì con mèo sẽ gặp chuyện. Nó nhỏ xíu nhìn gầy đến đáng thương, chắc là thiếu chất dinh dưỡng, giống y như Hạ Đồ Xuyên vậy.

Hạ Đồ Xuyên trầm mặc, dưới ánh chiều tà nhìn cậu hồi lâu. Đôi mắt cậu màu hổ phách, tóc cũng ngả màu nâu, làn da rất trắng, ánh nắng chiếu vào khiến cả những sợi lông tơ nhỏ nhất trên mặt cũng hiện rõ.

Bị đôi mắt vừa đẹp vừa vô hại kia nhìn chằm chằm làm hắn thật sự không thể nói ra lời từ chối. Trong những người hắn từng gặp, chưa có ai như Lâm Thính cả.

Hơi trẻ con, có lúc còn ấu trĩ, nhưng lại đầy sức sống đôi khi cứng đầu bướng bỉnh, nhưng lại rất giàu tình cảm.

Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt lem nhem của Lâm Thính, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt kia. Bàn tay đang nắm chặt bên người cũng từ từ thả lỏng. Hắn thở ra một hơi, giọng nói lẫn trong tiếng còi xe xa xa truyền đến tai Lâm Thính:

“Tôi thường ngày khá bận nên chắc không chăm nó chu đáo được… nhưng tôi sẽ cho nó một cái ổ mèo.”

“Hay quáaaa!” Lâm Thính vui vẻ nhảy dựng lên, vừa cười vừa quay sang nói với mèo rằng nó có nhà rồi, rồi quay lại cười với Hạ Đồ Xuyên, mắt cười cong cong: “Cậu đúng là người tốt mà!”

Hạ Đồ Xuyên không đáp, chỉ mím môi quay người đi về hướng khu trọ. Trên đường đi ngang qua cửa hàng thú cưng, Lâm Thính bế mèo vào tắm rửa sạch sẽ, còn tiêm vaccine phòng bệnh rồi mua thêm các loại pate, hạt dinh dưỡng, đến lúc tính tiền thì chủ tiệm nói một vạn tệ, khiến Hạ Đồ Xuyên sững người.

Một vạn? Chỉ là tắm một cái, tiêm một mũi, rồi mua chút đồ ăn thôi mà một vạn?

Hắn quay đầu nhìn Lâm Thính, định bảo cậu đừng mua nữa, hắn có thể tự nấu cơm cho mèo ăn cũng được. Nhưng chưa kịp nói gì thì Lâm Thính đã đưa điện thoại ra để quét mã thanh toán.

Ra khỏi tiệm thú cưng, Hạ Đồ Xuyên cứ như mất hồn. Một vạn đối với Lâm Thính nhẹ tênh như là tiêu mười đồng vậy.

Cho nên cậu nói muốn làm bạn với hắn, chắc chỉ là vì thấy thương hại hắn đi. Có lẽ trong mắt cậu thì hắn còn đáng thương hơn cả con mèo.

Con mèo ấy, Lâm Thính đặt tên là Phao Phao.

Lâm Thính ôm Phao Phao, đi theo sau Hạ Đồ Xuyên. Hắn đi mãi không chịu dừng, rời khỏi khu náo nhiệt, Lâm Thính nhịn không được hỏi: “Cậu ở đâu vậy, xa quá trời…”

Hạ Đồ Xuyên ngẩng đầu nhìn quanh: “Sắp đến rồi, qua hai trạm xe buýt nữa là tới.”

Lâm Thính ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Khu trọ của Hạ Đồ Xuyên đúng là hẻo lánh thật, nếu không phải hôm nay đến đây, có khi Lâm Thính cũng chẳng biết ở Quỳnh Giang còn có nơi thế này. Xung quanh toàn là dãy nhà cũ kỹ nát bươm, môi trường cũng chẳng khá gì. Mới vào khu đã đập vào mũi là mùi rác từ trạm rác bên lề đường, nồng đến mức muốn nghẹt thở.

Lâm Thính cảm thấy như sắp sặc chết nên bịt mũi, vội vàng bước nhanh rời khỏi chỗ trạm rác.

Hạ Đồ Xuyên trọ ngay trong cái tòa nhà cũ gần cổng lớn. Bề ngoài nhìn thôi đã thấy dơ bẩn, cửa sổ chẳng lắp kính, cỏ mọc đầy. Bên trong còn nát hơn bên ngoài, tay vịn cầu thang rỉ sét loang lổ, chạm nhẹ cũng lung lay, có cảm giác chỉ cần đụng thêm lần nữa là rớt luôn.

Lâm Thính né vội, cánh tay vừa sượt qua tường đã dính một vệt đen sì sì, cậu vội vàng lấy áo khoác che Phao Phao lại, nó mới tắm sạch sẽ nên không thể để dơ nữa.

Hạ Đồ Xuyên không quay đầu lại lấy một cái, cứ thế dẫn đường lên lầu ba. Hắn lấy chìa khóa cắm vào ổ, vặn ra rồi đẩy cửa bước vào.

Lâm Thính đánh giá qua một vòng, đây là kiểu nhà một tầng một hộ, bên trong chia thành ba phòng riêng biệt. Qua khu sinh hoạt chung thì thấy phòng ở của Hạ Đồ Xuyên trong cùng, gần cuối luôn.

Tuy bên ngoài nhìn nát bươm, nhưng bên trong dọn dẹp rất gọn gàng. Căn phòng chưa tới ba mươi mét vuông vì có thêm một người khách đột ngột đến mà trở nên hơi chật chội. Trong phòng chỉ có đúng một cái ghế, Hạ Đồ Xuyên đưa cho Lâm Thính ngồi, còn mình thì bận rộn sắp xếp ổ cho Phao Phao.

Hắn làm rất nhanh, ổ chuẩn bị xong thì Lâm Thính liền đặt mèo vào trong. Phao Phao có vẻ rất thích “nhà mới”, không hề sợ người lạ, cứ thế lăn qua lăn lại trong ổ. Lâm Thính cũng lấy chén ra đổ pate mèo, ngồi xổm bên cạnh nhìn nó ăn hết.

Căn phòng bày biện cực kỳ đơn giản. Một cái giường nhưng không có chăn, chỉ trải chiếu. Một cái tủ gỗ nhìn là biết đã rất cũ, tay nắm gần như rớt hẳn, trong góc có vết đen đen không rõ là nấm mốc hay gì khác.

Chỗ cửa sổ là khu bếp nhỏ, tường đen nhẻm, cửa sổ không lắp kính, trời mưa chắc chắn mưa tạt vào. Có lẽ vì thế mà trên bệ bếp không để gì cả, tất cả đều nhét hết trong tủ.

Lâm Thính vốn đã chuẩn bị tâm lý rằng nơi Hạ Đồ Xuyên ở điều kiện rất tệ… nhưng không ngờ lại đến mức này.

Hắn thật sự là ở trong cái căn phòng nhỏ như thế này, đốt đèn học đêm, từng bước từng bước đi lên từ một đứa nghèo mà ai cũng xem thường sao?

Hạ Đồ Xuyên lục lọi tìm bộ đồ cắt tóc ra, quay đầu nhìn thấy Lâm Thính mặt lem lem, đờ người nhìn Phao Phao đang ăn, không nhịn được hỏi: “Cậu có muốn đi tắm trước không?”

Vừa nói xong hắn đã thấy hối hận. Hắn không có đồ sạch cho Lâm Thính thay, mà phòng tắm lại bé tí, đến chính hắn vào còn phải can đảm.

Đúng lúc hắn định sửa lời, Lâm Thính đã đứng dậy khỏi sàn: “Được á, nhưng tôi không có đồ thay. Cậu cho tôi mượn được không?”

Hạ Đồ Xuyên ngơ ngác đáp: “Tôi không có đồ mới…”

Lâm Thính đưa tay gãi bụng qua lớp áo, giọng nhẹ hều như chẳng bận tâm gì: “Cũ cũng được mà. Hồi nãy hình như bị cái gì đó cắn giờ người ngứa quá trời.”

Hạ Đồ Xuyên vừa nghe xong liền không dám chậm trễ, vội tìm một bộ quần áo đã giặt sạch đưa cho cậu. Đến lúc đưa đồ thì hắn mới sực nhớ ra là mình chưa mua sữa tắm.

Đưa đồ cho Lâm Thính xong, hắn hỏi vu vơ:

“Cậu dùng sữa tắm hiệu gì? Tôi đi mua.”

Lâm Thính liếc qua cái kệ có cục xà phòng, xua tay: “Không cần đâu. Cái này tắm cũng được rồi.”

Mấy chai sữa tắm cậu hay dùng toàn vài nghìn một chai nên cậu không nỡ nhìn Hạ Đồ Xuyên phá sản vì mấy chuyện nhỏ nhặt đó.

Hạ Đồ Xuyên còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Thính đã đóng cửa phòng tắm cái cạch, rồi rất nhanh sau đó, tiếng nước bắt đầu vang lên bên trong.

Không hiểu sao, tim Hạ Đồ Xuyên đập hơi nhanh. Hắn nghĩ chắc là do vừa đi bộ về hơi gấp. Thế là hắn dựng bàn lên, lấy hai tờ đề ra bắt đầu làm bài. Bình thường hắn chẳng bao giờ làm sai, vậy mà hôm nay sai tới ba câu, toàn là dạng cơ bản.

Hạ Đồ Xuyên giật mình, lập tức lấy tập chuyên để chép bài sai ra, chép ba lần từng đề.

Lúc Lâm Thính đi ra thì hắn vẫn đang ngồi đó, vẻ mặt rối bời, mắt đờ đẫn nhìn vào cuốn vở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play