Lâm Thính đi vệ sinh về, liền thấy một đám người vây quanh chỗ ngồi của mình và Hạ Đồ Xuyên, ồn ào náo nhiệt.

Cậu vẫy vẫy chai nước trong tay, bước tới: “Này, mấy người đang làm gì thế?”

Một tên thiếu niên cà lơ phất phơ giơ bài thi lên, dáng vẻ lưu manh nhìn về phía cậu: “À, không có gì đâu, chỉ đang hỏi học bá chút đề này làm sao giải.”

Lâm Thính lộ vẻ mặt khinh thường: “Chỉ với cậu?”

Thi toán được có năm điểm, còn không biết xấu hổ mà tới hỏi đề người ta, có nói cậu ta hiểu nổi à?

Thiếu niên đập mạnh cuốn đề lên bàn che lại chỗ trống, mặt mày không phục: “Này, đừng coi thường người ta chứ. Trước kia tôi cũng từng thi được hạng nhì lớp đấy.”

Tuy là đếm ngược lên, nhưng cũng là thời khắc huy hoàng nhất đời hắn.

Hạ Đồ Xuyên vẫn ngồi trong đám người, im lặng như cũ, dường như đã quá quen với cảnh tượng này rồi. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi thẳng lên mặt hắn, khiến biểu cảm mơ hồ không rõ.

Lâm Thính chen vào giữa đám người, đập bàn hai cái thật mạnh: “Tránh ra, tránh ra, đừng có chen chúc ở đây, mau về chỗ mình ngồi đi!”

Trần Tử Hiên bực tức xé bài thi ném vào thùng rác, chỉ vào cậu: “Sao cậu lại chơi với cái thằng điếc này? Không phải nói rồi là phải cùng nhau đối ngoại à?”

Dẹp, không dám cãi nhau với Lâm Thính, nhưng không có nghĩa là không dám xé bài thi nha! Lâm Thính đúng là phản đồ!

Lâm Thính suýt nữa trượt chân ngã cái sóng soài, may mà cậu đứng vững lại kịp, cũng thuận tiện bày tỏ lập trường: “Đối ngoại cái gì chứ, Hạ Đồ Xuyên là bạn cùng bàn của tôi. Ai dám bắt nạt hắn, tức là gây chuyện với tôi – Lâm Thính!”

Trần Tử Hiên trưng ra vẻ mặt như thấy quỷ: “Cậu uống nhầm thuốc à? Sao lại làm bạn với cái tên nghèo kiết xác đó? Trước đây cậu còn nói…”

Lâm Thính lập tức che miệng hắn lại, đẩy người qua dãy bên cạnh: “Tôi nói gì? Tôi chưa nói gì hết, mau về chỗ ngồi đi, thầy Ngựa sắp phi đến rồi đó.”

Dù có từng nói thật, thì cũng không phải là cậu muốn nói. Trước kia cậu chỉ là một NPC không có ý thức, nói gì làm gì đều bị người ta sắp đặt sẵn. Nhưng giờ khác rồi, cậu có ý thức của mình, biết nên làm gì và nói gì.

Trần Tử Hiên trở về chỗ ngồi, bực mình hừ hai tiếng, ra vẻ ghét bỏ: “Cậu đi vệ sinh có rửa tay không đấy?”

“Không có.” Lâm Thính đáp tỉnh bơ, rồi lấy tay che mặt hắn mà xoa vài cái thật mạnh.

Trần Tử Hiên đẩy cậu ra, quay đầu ôm thùng rác nôn khan mấy cái: “Trời đất, sao cậu lại ghê vậy, tôi muốn ói quá!”

Lâm Thính hừ một tiếng, mặc kệ hắn, xoay người trở lại chỗ mình. Vừa thấy Hạ Đồ Xuyên đang mở túi bữa sáng mà cậu đưa, cậu lập tức chồm tới: “Ngon không? Cậu thấy có hợp khẩu vị không?”

Cậu còn cố tình nhờ dì làm nhiều loại vị khác nhau, sợ hắn ăn không quen.

Hạ Đồ Xuyên mím môi, khẽ “ừ” một tiếng.

Cái cơm nắm cuộn rong biển kia ăn rất ngon, hắn chưa từng ăn bao giờ. Có cả thịt và rau, sữa chuối cũng rất ngon, đây cũng là lần đầu tiên hắn được uống loại đó.

Thấy hắn thích, Lâm Thính liền cười rạng rỡ như ánh mặt trời, để lộ chiếc răng nanh bên trái: “Vậy mai tôi mang cho cậu tiếp nha!”

Hạ Đồ Xuyên bị nụ cười của cậu làm chói mắt, phản ứng lại rồi vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu.”

Nụ cười trên mặt Lâm Thính nhạt đi một chút, vẻ mặt có chút bực mình: “Tại sao lại không cần, cậu chẳng phải thấy ngon sao?”

Cái gì cũng là “Không cần, không cần”, người này không biết nói lời nào khác à? Nói thẳng ra “Cảm ơn Lâm Thính, cậu là người tốt” thì chết à? Chỉ biết từ chối thôi!

Hạ Đồ Xuyên biết Lâm Thính đang giận, nhưng hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy sách giáo khoa tiết đầu tiên ra rồi ngồi chờ chuông reo vào học.

Lâm Thính dỗi một lát, lại quay đầu hỏi hắn: “Sao không nói gì hết vậy?”

“Nói gì?” Hạ Đồ Xuyên nhìn hơi đơ, có chút ngốc.

Lâm Thính nhìn thấy biểu cảm đó của hắn thì lập tức hết giận, thậm chí bật cười thành tiếng: “Ha ha ha Hạ Đồ Xuyên, nhìn cậu ngốc ghê á!”

Ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang, Hạ Đồ Xuyên tiện tay kéo rèm lại một chút, bóng tối che phủ nửa mặt của Lâm Thính. Nhưng hắn vẫn thấy chói, nên dứt khoát cúi đầu nhìn vào sách giáo khoa, nhưng thật ra thì cũng chẳng đọc gì, mắt đã dính hết vào nhau, chẳng thấy rõ được chữ nào.

Tai hắn đột nhiên bị chạm nhẹ, cả người lập tức cứng đờ. Hắn còn tưởng máy trợ thính bị gì, có dòng điện nhỏ chạy qua toàn thân. Nhưng ngay sau đó, giọng của Lâm Thính đã vang bên tai: “Tai cậu đỏ quá trời nè, cậu đang ngại à?”

Hạ Đồ Xuyên giả vờ không nghe thấy, nghiêng đầu né tránh ngón tay của Lâm Thính, cúi đầu tiếp tục nhìn sách giáo khoa.

Lâm Thính thu tay lại, cũng không chọc ghẹo hắn nữa, sợ làm người ta bực thật.

Đúng lúc đó, chủ nhiệm lớp cầm cây thước đi vào, tiện tay đặt bình giữ nhiệt lên bàn sau, đẩy đẩy mắt kính, khí thế mười phần tuyên bố: “Bắt đầu vào học. Ai muốn nghe thì nghe, ai không muốn nghe thì bò ra bàn mà ngủ. Mà ai dám làm ồn thì ra ngoài hành lang đứng!”

Dù Tam Trung có rất nhiều học sinh đến chỉ để “qua ngày”, nhưng lớp tám này là lớp trọng điểm, vẫn có một bộ phận học sinh muốn thi đại học, như mấy cô gái ngồi hàng đầu… và cả Hạ Đồ Xuyên.

Nếu không phải vì hết chỗ thì lẽ ra Hạ Đồ Xuyên nên ngồi ở bàn đầu mới đúng.

Lâm Thính nghĩ nghĩ, bất giác nhìn chằm chằm vào mái tóc bị cắt hỏng của Hạ Đồ Xuyên. Cái kiểu tóc gì vậy chứ, nhìn xấu muốn chết, cậu nhớ rõ sau này sẽ có người chê cười kiểu tóc của Hạ Đồ Xuyên, còn chụp lén hắn đăng lên tường confession của trường.

Phải nghĩ cách thôi, không thể để Hạ Đồ Xuyên bị bắt nạt.

“Nhìn lên bảng đi.”

Tiếng của Hạ Đồ Xuyên bỗng vang lên, Lâm Thính phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn bảng đen một cái rồi lại quay về nhìn hắn: “Tôi nhìn không hiểu.”

Tay Hạ Đồ Xuyên đang viết ghi chép khựng lại một chút, còn chưa kịp nói gì thì giọng chủ nhiệm lớp đã vang lên trước: “Lâm Thính, lại làm phiền người khác nghe giảng thì ra cuối lớp đứng.”

Lâm Thính lập tức làm động tác “ngậm miệng”, ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn không dám nói nữa.

Chỉ đưa đồ ăn thôi thì chắc chắn không đủ để làm bạn tốt thật sự với Hạ Đồ Xuyên, cậu phải dùng chút mưu mẹo mới được.

Hạ Đồ Xuyên thích cái gì nhỉ… Đọc sách, học tập, làm bài thi.

Vậy thì có thể nhờ Hạ Đồ Xuyên dạy kèm cho mình, vừa giúp hắn có thêm tiền, vừa kéo gần quan hệ của hai đứa, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Tuyệt vời luôn! Mình đúng là thiên tài, nghĩ ra được kế hoạch hoàn hảo thế này cơ mà.

Vừa tự khen trong lòng, cậu vừa lấy notebook ra, mở trang đầu tiên, viết mấy chữ to đùng《Sổ tay công lược Hạ Đồ Xuyên》

Cậu chuẩn bị mỗi ngày đều ghi lại tiến độ kết thân với Hạ Đồ Xuyên, cũng như hắn thích gì, ghét gì, để tiện bề phát triển tình cảm đôi bên.

Không khí xung quanh yên tĩnh đến kỳ quái, Hạ Đồ Xuyên vì tò mò nên cúi đầu nhìn thử một cái, Lâm Thính lập tức lấy tay che nội dung trong notebook, mặt đầy cảnh giác nhìn hắn: “Nhìn cái gì mà nhìn, lo nhìn trên bảng đi kìa.”

Vừa nói xong, giọng chủ nhiệm lớp lại vang lên, âm thanh như ác quỷ dưới địa ngục: “Lâm Thính, ra cuối lớp đứng.”

Lâm Thính vội vàng gập notebook lại, bực dọc nói: “Thầy ơi, em chỉ mới nói một câu thôi mà…”

Chủ nhiệm lớp đặt sách giáo khoa xuống, hai tay chống lên bục giảng, gương mặt nghiêm túc: “Thầy đã nhắc nhở em rồi. Em không muốn học thì thôi, nhưng đừng quấy rầy người khác, đặc biệt là không được làm phiền Hạ Đồ Xuyên.”

Học sinh này là do hiệu trưởng đích thân kéo về, nếu để thành tích hắn tụt xuống, thì kiểu gì cũng bị giáo viên lớp khác cướp mất. Thầy còn định chờ có phòng trống sẽ chuyển Hạ Đồ Xuyên lên bàn đầu cơ mà.

Lâm Thính tuy không cam lòng nhưng cũng không muốn làm thầy mất mặt, hậm hực xách sách giáo khoa ra sau lớp đứng.

Không ngờ Hạ Đồ Xuyên cũng cầm sách đi theo, đứng cạnh cậu trạm luôn.

Thầy giáo liếc qua tỏ vẻ nghi ngờ, hắn mở miệng giải thích: “Em hơi buồn ngủ, muốn đứng cho tỉnh.”

Thầy gật đầu khen ngợi, rồi tiếp tục giảng bài.

Lâm Thính tức tối liếc hắn một cái, cúi đầu lấy mũi giày cào cào mặt đất.

Ngồi cuối lớp, Trần Tử Hiên đang cúi xuống nhặt bút thì chui miệng vào dưới bàn, thì thào móc cậu: “Này, đã bảo rồi, đừng thân với hắn quá. Có chuyện xảy ra thì ai bị thiệt? Người ta là học sinh cưng trong mắt thầy đấy, cậu là cái loại học kém thì có gì mà đòi thân với hắn?”

Lâm Thính nhìn cậu ta hai giây, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bục giảng: “Thầy Vương ơi, Trần Tử Hiên nói chuyện ạ, bạn ấy làm phiền em với Hạ Đồ Xuyên học bài.”

Thầy Vương đang quay mặt vào bảng viết nội dung cần giảng, giọng bình thản không lên xuống: “Ra ngoài hành lang đứng.”

Trần Tử Hiên lẩm bẩm chửi Lâm Thính hai câu, bực dọc nói: “Dựa vào đâu mà bọn họ được đứng trong lớp, còn em phải ra ngoài?”

Thầy quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn thẳng cậu ta. Trần Tử Hiên lập tức hiểu ý nên đành ngậm ngùi ôm sách đi ra cửa sau, đứng ngoài hành lang sát cửa sổ.

Lâm Thính đắc ý cười cười, tâm trạng cũng tốt lên hẳn.

Tiếng chuông báo nghỉ trưa vừa vang lên, hành lang lập tức náo loạn như đánh trận, cả đám chen nhau giành cơm, chẳng ai nhường ai. Lâm Thính thì ngồi thong dong tại chỗ, chuẩn bị đợi bọn họ đi gần hết rồi mới ra sau.

Hạ Đồ Xuyên đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì bị Lâm Thính túm lấy tay áo.

“Đi đâu đó?”

Hạ Đồ Xuyên nói giọng thản nhiên: “Về nhà ăn cơm.”

Hắn thuê một căn phòng đơn bên ngoài, vì đồ ăn ở căn tin trường hơi đắt nên bình thường đều tự nấu cơm ăn.

Lâm Thính không chịu buông tay: “Không được đi, đã bảo dì tôi sẽ mang cơm tới mà.”

Hạ Đồ Xuyên cúi đầu liếc qua cổ tay đang bị nắm chặt, thầm nghĩ tay cậu sao khỏe thế, sau đó chậm rãi mở miệng: “Cậu không cần làm vậy đâu, chuyện trước kia tôi không để trong lòng. Hơn nữa cậu đã mua máy trợ thính cho tôi, coi như huề nhau rồi.”

Lâm Thính nắm càng chặt hơn, mặt bày ra biểu cảm “tôi không nghe gì hết”, “Huề nhau là không được, tôi nói rồi, tôi muốn làm bạn với cậu.”

Nếu cậu nhớ không nhầm thì buổi trưa Hạ Đồ Xuyên về nhà căn bản không ăn cơm tử tế, toàn ăn tạm khoai tây hay khoai lang gì đó lót bụng nên thành ra còn bị thiếu dinh dưỡng.

Hạ Đồ Xuyên hơi há miệng, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Lâm Thính ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt từ mái tóc hắn trượt lên mắt hắn: “Nếu cậu thấy ngại thì dắt tôi đi cắt tóc đi, được không?”

“Cắt tóc?” Hạ Đồ Xuyên bị chuyển đề tài bất ngờ đến mức chưa kịp phản ứng.

Lâm Thính chớp chớp mắt, cười tươi rói: “Ừ, tui thấy kiểu tóc của cậu ngầu cực, ai cắt vậy? Ở nhà cậu à? Dắt tôi theo với.”

“Là tôi tự cắt…” Hạ Đồ Xuyên nhỏ giọng đáp: “Không cắt đẹp lắm đâu.”

Tóc hắn trước giờ toàn tự cắt, vì cắt ở tiệm một lần mất tới 25 tệ, đủ sống hai ngày rồi. Tuy cắt không đẹp lắm nhưng cũng không đến nỗi không nhìn nổi… nhưng Lâm Thính nói kiểu tóc hắn ngầu?

Có khi nào cậu ta thẩm mỹ có vấn đề không?

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lâm Thính càng tươi: “Vậy càng tốt, cậu cắt cho tôi đi, sau đó tôi mời cậu ăn trưa, như vậy cậu cũng không cần thấy áy náy nữa.”

Nếu cậu để Hạ Đồ Xuyên cắt cho mình kiểu tóc y chang, thì mấy người kia cũng không dám chê hắn nữa, cũng sẽ không xảy ra vụ chụp lén đăng confession. Quan trọng là còn khiến Hạ Đồ Xuyên thoải mái đón nhận lòng tốt của cậu rồi chịu ăn trưa với cậu. Quả thật là một mũi tên trúng hai nhạn.

Mình đúng là thông minh hết phần thiên hạ luôn.

“Không được.” Hạ Đồ Xuyên lạnh lùng từ chối, phá tan tâm trạng tốt đẹp của Lâm Thính.

Lâm Thính hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nè, cậu cứ vậy nữa là tôi giận á nha. Có phải vì chuyện trước kia mà cậu ghét tôi không?”

Hạ Đồ Xuyên lắc đầu, Lâm Thính truy tới cùng: “Vậy sao cậu cứ từ chối lòng tốt của tui hoài thế? Chẳng lẽ cậu không muốn làm bạn với tui?”

“Không phải…”

Hắn chỉ là không quen, cũng không biết phải làm sao để kết bạn với người khác thôi.

“Vậy thì đi ăn trưa với tui rồi tan học tối nay thì cắt tóc cho tôi.” Lâm Thính nói xong, dùng hết sức lôi Hạ Đồ Xuyên ra ngoài. Mỗi lần Hạ Đồ Xuyên định mở miệng từ chối thì đều bị cậu chặn trước.

Nhận ra hắn đã đồng ý, khóe miệng Lâm Thính cong lên mà nở một nụ cười đắc ý.

Cậu hình như biết cách đối phó với Hạ Đồ Xuyên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play