Về đến nhà rồi, Lâm Thính càng nghĩ càng tức, giận đến mức cơm cũng nuốt không trôi, tắm rửa xong liền ôm máy chơi game ngồi xếp bằng dưới đất.

“Cộc cộc ——” tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo là giọng nói dịu dàng của mẹ vang ngoài cửa: “Bảo bối, mẹ vào nhé.”

Lâm Thính đáp một tiếng, mắt không rời màn hình, tiếp tục chơi game.

Cửa phòng mở ra, mẹ cậu bưng một tô mì nóng hổi bước vào, mặt mang nụ cười dịu dàng.

Bà đi đến bên cạnh Lâm Thính, cúi người đặt tô mì lên bàn: “Nghe dì nói con không chịu ăn cơm tối nên mẹ nấu cho con tô mì, ăn một chút rồi chơi tiếp.”

Lâm Thính vốn tâm trạng đã chẳng tốt, giờ lại nghe thấy giọng nói của mẹ, trong đầu không nhịn được mà nghĩ đến cái kết cục thảm khốc của người nhà nguyên bản trong truyện, liền càng thêm trầm xuống.

Đối với đứa con trai út này, Bạch Ô Thanh luôn hết mực yêu thương. Chỉ là mấy năm gần đây cậu bước vào giai đoạn nổi loạn, rất ít khi chịu trò chuyện với người nhà nên khiến bà cũng có phần đau đầu. Nhưng nhìn khuôn mặt u sầu của con trai, bà vẫn quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”

Lâm Thính đưa lưng về phía mẹ, thu người lại như một cục bông nhỏ, trông cực kỳ bất lực.

Bạch Ô Thanh nghĩ đến lần trước cậu xung đột với ba chỉ vì một câu nói, tưởng rằng lần này cũng là không muốn nói ra, liền nhẹ nhàng dỗ dành: “Nếu không muốn nói thì thôi, mẹ chỉ hỏi một chút. Trước tiên ăn mì đi, để nguội là không ngon.”

Lâm Thính buông máy chơi game trong tay, quay đầu nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ, trước kia con có phải rất hư không?”

Bạch Ô Thanh nghe vậy thì rõ ràng sững người, sau đó mỉm cười xoa xoa mái tóc mềm của cậu: “Không hư, bảo bối chỉ là đến thời kỳ nổi loạn thôi, qua giai đoạn này sẽ ổn. Anh con hồi trước cũng như vậy.”

Lâm Thính còn có một người anh trai hơn cậu năm tuổi, hiện tại đang du học nước ngoài, là kiểu “con nhà người ta” trong miệng người lớn. Anh đối xử với cậu rất tốt, nhưng khi còn là một NPC nên cậu chưa từng cảm kích, thậm chí còn thấy anh chỉ thích khoe khoang trước mặt mình.

Mà giờ nghĩ lại, giả thiết đó đúng là vô lý quá. Có một người anh giỏi giang như vậy, vui mừng còn không kịp ấy chứ.

“Là ở trường có chuyện gì à?” Bạch Ô Thanh hỏi.

“Cũng không hẳn… Chỉ là, lớp con có học sinh mới chuyển tới, giờ đang ngồi cùng bàn với con. Con muốn làm bạn với người đó, nhưng người đó lạnh nhạt quá, cứ luôn đẩy người ra xa, nên con thấy phiền.”

Thật ra không chỉ có vậy, cậu chỉ đang lo lắng sau này Hạ Đồ Xuyên thành nhân vật lớn rồi quay lại trả thù mình. Ngoài chuyện phá máy trợ thính của hắn ra, hình như cậu cũng chưa làm gì tổn hại thực sự, nhưng ai bảo cậu là nhân vật đá kê chân của nam chính cơ chứ.

Phiền muốn chết.

Bạch Ô Thanh ngạc nhiên, đôi mắt hạnh giống hệt Lâm Thính tràn đầy kinh ngạc:

“Bảo bối chủ động muốn kết bạn với người ta?”

Từ nhỏ đến lớn, vì được yêu thương và sống trong điều kiện tốt nên luôn là người khác chủ động muốn làm bạn với Lâm Thính. Điều đó khiến cậu cảm thấy ưu việt, xem thường người khác, chỉ cần bị so sánh kém một chút thì tâm lý liền lệch, rồi hành động cũng trở nên quá khích.

Lần đầu tiên Bạch Ô Thanh nghe thấy cậu muốn làm bạn với ai, lại còn là chủ động.

Lâm Thính không biết mẹ đang nghĩ gì, chống cằm, thất thần dùng đũa khuấy mì trong tô. Ánh đèn phía trên chiếu xuống, hàng mi dày che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, chỉ còn tiếng nói uể oải vang lên.

“Người ta cũng tốt lắm, nhưng tai nghe không rõ. Hôm qua con lỡ làm hỏng máy trợ thính của cậu ta, biết cậu ta cần dùng gấp nên con mua tạm một cái. Định hôm nay dẫn hắn đi cửa hàng chuyên dụng để thử rồi mua cái phù hợp, mà cậu ta sống chết không chịu, còn định đưa tiền cho con, thật là tức chết con.”

Nói rồi, cậu “rầm” một tiếng đặt mạnh đũa lên bàn, khoanh tay trước ngực, hầm hầm tức giận.

Bạch Ô Thanh nhìn dáng vẻ của cậu liền buồn cười, nhưng sợ chọc giận nên cố nhịn không cười ra tiếng: “Có khi nào con thể hiện gấp gáp quá, làm người ta sợ không?”

“Con gấp gáp sao?”

Lâm Thính sững lại hai giây, được rồi, đúng là hơi gấp thật. Hôm qua còn hùng hổ doạ đánh người ta, hôm nay quay ngoắt 180 độ đòi làm bạn, người ta không coi cậu là thần kinh có khi đã nể mặt lắm rồi.

Bạch Ô Thanh nhìn nét mặt thay đổi liên tục của cậu, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười. Nhưng vẫn nghiêm túc đưa ra lời khuyên: “Con vừa mới nói bạn cùng bàn của con không nghe rõ, mấy đứa như vậy thường nhạy cảm, nội tâm dễ đóng kín, nên khó tiếp nhận thiện ý của người khác một cách nhanh chóng. Con có thể tiến từng bước một, ví dụ như mang bữa sáng cho cậu ấy, rủ cậu ấy đi chơi nhiều hơn, từ từ rút ngắn khoảng cách giữa hai đứa.”

“Đúng rồi đó, kết bạn đâu thể nóng vội, phải từ từ thôi.”

Trên mặt Lâm Thính lại hiện lên nụ cười, nhưng rất nhanh lại ủ rũ: “Nhưng cái máy trợ thính đó phải làm sao giờ? Cậu ấy không chịu để con dẫn đi cửa hàng chuyên dụng, nhỡ đâu con mua cái không phù hợp thì làm tổn thương tai cậu ấy thì sao?”

Bạch Ô Thanh nhìn dáng vẻ buồn bực của con trai, mỉm cười an ủi: “Chuyện đó con đừng lo, để mẹ hỏi thử cô chủ nhiệm lớp con xem tình hình cậu ta thế nào. Đúng lúc công ty mẹ gần đây đang nghiên cứu phát triển một đợt máy trợ thính mới, đến lúc đó có thể dựa theo tình trạng của bạn cùng bàn mà làm riêng cho cậu ta một cái.”

Lâm Thính nghe vậy, sắc mặt vốn căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng, cậu làm nũng ôm lấy Bạch Ô Thanh nói giọng ngọt ngào: “Cảm ơn mẹ.”

Cậu đã rất lâu rồi không như vậy, khiến Bạch Ô Thanh có chút không quen, nhưng khuôn mặt lại rạng rỡ nụ cười: “Không cần cảm ơn, ăn mì đi rồi nghỉ sớm một chút. Nghe dì nói sáng nay con đến trường muộn hả?”

Lâm Thính buông mẹ ra, xoay người cầm đũa gắp vài sợi mì đã nguội trong tô, nhỏ giọng lầm bầm: “Không có… chỉ muộn có hai phút.”

Bạch Ô Thanh chọc chọc lên trán cậu, bất đắc dĩ nói: “Tối nay ngủ sớm một chút nhé.”

Lâm Thính đáp bừa đã biết, gắp mấy miếng mì lấy lệ rồi nói mình muốn đi đánh răng ngủ. Bạch Ô Thanh lắc đầu cười, dọn bát đi, rồi lại giống như bảo mẫu mà mang đến cho cậu một ly sữa nóng.

---

Hơn 9 giờ tối, trời âm u nặng nề, mây đen tụ lại thành từng cụm to, sấm sét ầm ầm từng hồi nối tiếp nhau. Không bao lâu, mưa rơi như trút nước.

Cửa sổ không có kính chắn, mưa tạt vào phòng khiến mặt đất loang lổ nước. Hạ Đồ Xuyên vừa tắm xong, đặt tấm ván gỗ lên bàn che bài thi chưa làm xong, rồi luống cuống tay chân gom hết bài lại rồi đặt lên giường.

Mưa từng giọt tí tách rơi qua cửa sổ, hắt lên nền xi măng, chỉ chốc lát là loang ra một mảng rộng.

Hạ Đồ Xuyên vừa lấy khăn lau tóc, vừa nhìn ra ngoài trời mưa.

Về nhà là hắn tháo máy trợ thính ra. Gần đây hắn cố ý giảm thời gian sử dụng để máy trợ thính được bền hơn. Nhưng quan trọng hơn là... hắn thích đắm mình trong thế giới yên tĩnh của riêng mình.

Chỉ là tối nay không biết nghĩ gì, hắn lại lôi máy trợ thính ra khỏi cặp, cẩn thận lắp vào tai. Nghe tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt Lâm Thính.

Một người... rất kỳ lạ.

Nghe được một lát, tiếng mưa nhỏ dần, Hạ Đồ Xuyên tháo máy trợ thính ra bỏ vào hộp rồi cầm bút tiếp tục làm đề vừa rồi còn dang dở.

Viết xong thì đã gần 11 giờ. Hắn cho khoai lang đỏ vào nồi cơm điện, cài đặt hẹn giờ để sáng mai có ăn, rồi lên giường, trằn trọc một lúc thì cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

---

Sáng hôm sau, trời sau cơn mưa dịu đi không ít, có chút lành lạnh. Người quét dọn đang dọn đống lá rụng bị cơn mưa hôm qua quật xuống. Lâm Thính mặc đồng phục trường, cưỡi xe đạp lướt qua ven đường, vừa đi vừa vui vẻ chào hỏi: “Chào buổi sáng chú ơi, dì ơi!”

“Ây chào buổi sáng.” Mọi người còn chưa ngẩng đầu lên thì bóng cậu đã mất hút.

Lâm Thính đạp xe như bay, sợ bữa sáng trong cặp nguội mất, vừa đến cổng trường thì đúng lúc bắt gặp Hạ Đồ Xuyên. Cậu hớn hở gọi: “Hạ Đồ Xuyên!”

Nhưng đối phương không có phản ứng. Lâm Thính đoán chắc hắn lại không đeo máy trợ thính, vội vàng nhảy xuống xe đạp, bước nhanh đến bên cạnh Hạ Đồ Xuyên, đụng nhẹ vào vai hắn.

Hạ Đồ Xuyên ngẩng lên từ cuốn sổ từ vựng, liếc nhìn cậu một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu học thuộc.

Lâm Thính giật lấy sổ từ vựng của hắn, cúi xuống nhìn vào mặt hắn: “Sao cậu không mặc đồng phục?”

Sau khi ở cùng một hôm, cậu phát hiện một điều là khi nói chuyện trực diện, Hạ Đồ Xuyên đại khái vẫn có thể đọc hiểu được người ta đang nói gì.

Quả nhiên, Hạ Đồ Xuyên nhìn hiểu câu hỏi của cậu, nhẹ giọng đáp: “Thầy chưa phát cho tôi.”

“Vậy là cậu may mắn quá rồi, không phải mặc đồng phục luôn!”

Câu này thì Hạ Đồ Xuyên không hiểu được vì dài quá.

Thấy hắn lộ ra vẻ mặt mờ mịt, Lâm Thính chỉ chỉ vào tai mình, nói rõ ràng: “Đeo máy trợ thính vào đi.”

Hạ Đồ Xuyên chỉ lặng lẽ nhìn cậu mà không hề nhúc nhích.

Lâm Thính chạy xe đạp đến chỗ để xe được chỉ định, rồi vòng lại đi cùng Hạ Đồ Xuyên. Thấy hắn vẫn chưa đeo máy trợ thính thì cậu cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy từ trong cặp ra một chiếc túi đưa cho hắn.

Hạ Đồ Xuyên nhíu mày nghi hoặc, không nhận lấy.

Lâm Thính đột nhiên nhét luôn cái túi vào ngực hắn, cúi đầu lấy sữa bò của mình ra, miệng lẩm bẩm: “Ai da, mau cầm lấy, nặng muốn chết.”

Sáng nay nắng gắt chói chang, Hạ Đồ Xuyên cảm nhận được hơi ấm từ chiếc túi trong lòng, hơi ngẩn người rồi nhỏ giọng nói: “Tôi ăn sáng rồi.”

Lâm Thính cắn một miếng sushi, lại uống một hớp sữa bò, phồng má trừng mắt liếc hắn một cái.

Hạ Đồ Xuyên im lặng nuốt lời định nói, hơi xấu hổ ôm túi, cùng Lâm Thính vai kề vai đi vào lớp học.

Vừa vào lớp, Hạ Đồ Xuyên liền đeo máy trợ thính lên. Hai người đến sớm nên trong lớp mới có vài người.

Thấy hắn đặt túi bữa sáng lên bàn mà không có ý định đụng đến, Lâm Thính nuốt ngụm sữa bò trong miệng xuống, giục: “Mau ăn đi, để chút nữa nguội.”

Hạ Đồ Xuyên đang cầm bút, viết xong một câu điền vào chỗ trống mới chậm rãi trả lời: “Tôi ăn sáng rồi. Cái này để trưa ăn.”

Lâm Thính ăn no căng, gục lên bàn. Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt cậu, cậu lười biếng híp mắt nói: “Chờ tới trưa là mất ngon rồi. Một phần bữa sáng lớn như vậy ăn không hết à? Giữa trưa dì sẽ lại mang cơm lên lần nữa. Cậu không ăn bây giờ thì trưa sẽ bị no chết.”

Tay Hạ Đồ Xuyên khựng lại giữa chừng, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: “Không cần mang cho tôi.”

“Vậy không được, tôi nói với dì rồi, làm hai phần. Tôi ăn một mình thì no chết thật đấy.” Lâm Thính dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay rắn chắc của hắn, “Cậu chịu trách nhiệm nổi à?”

Hạ Đồ Xuyên không nói gì, nhưng Lâm Thính cảm thấy hắn hình như không còn ghét mình như hôm qua nữa, he he một bước tiến mới trong lịch sử!

Cậu gác cằm lên cánh tay, nghiêng đầu nói chuyện với Hạ Đồ Xuyên: “Cái máy trợ thính đó, mẹ tôi nói sẽ bảo người làm lại một cái mới phù hợp hơn với tình trạng của cậu. Cái hiện tại chỉ là dùng tạm thôi.”

“Không cần, cái này cũng tốt rồi.” Hạ Đồ Xuyên nói.

Lâm Thính lập tức gạt đi: “Không được, cái này tôi mua linh tinh, lỡ không phù hợp thì dùng lâu có hại cho sức khỏe.”

Động tác viết của Hạ Đồ Xuyên dừng lại, cúi mắt nhìn cậu.

Lâm Thính bắt gặp ánh nhìn trong đôi mắt phượng của hắn, sững người một chút rồi vội ho khan một tiếng: “Nhìn gì? Tôi nói rồi, chúng ta là bạn bè nên giúp nhau là chuyện nên làm.”

“Tôi không cần…”

Chưa kịp nói hết câu, Lâm Thính đã đứng lên vươn vai, quay lưng lại nói: “Tôi đi vệ sinh đây.”

Không cần? Tôi lại cứ muốn cho cậu xem đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play