Chịu đựng một ngày trong thống khổ, Lâm Thính héo rũ ngẩng đầu khỏi bàn học, ánh mắt trống rỗng nhìn đồng hồ treo tường.
Thật ra ban đầu cậu định sẽ học hành nghiêm túc, nhưng sau khi ngồi nghe suốt cả ngày thì cậu phát hiện mình hoàn toàn không hiểu giáo viên đang giảng gì, nên liền dứt khoát từ bỏ cho rồi.
Khi đó ánh chiều tà vừa hay rọi vào từ ngoài cửa sổ, dừng lại nơi khuôn mặt đỏ ửng của thiếu niên.
Trường Tam Trung xưa nay có truyền thống là tuần đầu tiên sau khai giảng sẽ không học tiết tự học buổi tối, năm nay cũng không ngoại lệ. Chuông tan học vừa vang lên, hành lang lập tức vang vọng tiếng bước chân chạy rầm rập lẫn tiếng thầy chủ nhiệm gầm rống.
Lâm Thính hôm nay khác hẳn mọi khi, không phải là người đầu tiên lao ra, mà ngồi im tại chỗ, đợi người khác đi trước.
Cửa sổ lớp học đột nhiên bị ai đó kéo ra từ bên ngoài, ánh nắng chiều ào ào tràn vào, đổ lên người cậu và Hạ Đồ Xuyên.
Sở Thiên Dương thò đầu vào qua cửa sổ, miệng còn ngậm một cây kẹo mút: “Cậu làm gì đó, đi thôi nào.”
Lâm Thính thu ánh mắt đang dừng trên người Hạ Đồ Xuyên lại, quay sang nói với Sở Thiên Dương: “Mấy cậu đi trước đi, tớ còn có chút việc.”
Trương Kế và Vương Xuyên chen vào đứng cạnh Sở Thiên Dương, ba người cùng tựa vào cửa sổ, vừa nhìn cậu vừa nói: “Sao thế, lại nghĩ tới việc dạy dỗ thằng nhóc kia à?”
Trương Kế đánh giá Hạ Đồ Xuyên một cái, vẻ mặt như lưu manh mà cười nói: “Đi thôi, chỗ cũ, dạy nó một trận rồi cả đám lên mạng.”
Lông mi Lâm Thính giật liên hồi, ba đứa này… đúng là không hổ danh mấy thằng NPC.
Nhìn Hạ Đồ Xuyên vẫn chẳng có biểu cảm gì, Lâm Thính ngượng ngùng kéo nhẹ khóe môi, thấp giọng giải thích: “Tớ không phải đã nói rồi sao, chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, bạn Hạ là bạn cùng bàn của tớ và về sau sẽ là bạn tớ.”
Trương Kế vẫn tựa vào cửa sổ, chẳng thèm để tâm đến sống chết của cậu mà mở miệng là nói ngay: “Nhưng mà hôm qua cậu chẳng phải nói thằng nhóc kia quê mùa, ngồi với nó chỉ tổ kéo thấp đẳng cấp của cậu à?”
Vương Xuyên hùa theo: “Cậu còn bảo ngồi với nó sợ nhiễm bệnh nghèo.”
Sở Thiên Dương cũng không chịu kém: “Cậu còn nói…”
“Im hết cho tớ!”
Lâm Thính đập mạnh tay xuống bàn đứng phắt dậy, nghiêm túc nhìn ba người mà nói: “Những lời đó coi như chưa từng nghe thấy! Khi đó tớ chỉ tiện miệng nói bậy thôi, không phải thật lòng…”
Cậu còn chưa nói xong, Hạ Đồ Xuyên đã quay người bỏ đi. Lâm Thính vội vã đeo cặp sách, gọi với theo: “Bạn Hạ, chờ tớ với! Chúng ta cùng nhau đi!”
Ba người bên cửa sổ đưa mắt nhìn nhau, Sở Thiên Dương gãi huyệt thái dương của mình rồi nói: “Tên kia không phải có vấn đề chỗ nào chứ…”
Vương Xuyên và Trương Kế đồng thanh đáp:
“Tớ thấy tám phần là vậy.”
Giờ tan học đã qua hơn mười phút, bỏ lỡ khung giờ đông đúc nên hành lang vắng vẻ chỉ còn lại vài học sinh trực nhật.
Lâm Thính đuổi theo Hạ Đồ Xuyên, đi ngang qua lối cầu thang liền theo thói quen với tay bứt một cành cây hòe, nhưng chỉ bứt được một nhánh nhỏ tí.
Tuổi mới lớn, mấy cậu thiếu niên luôn xao động, nhánh cây hòe kéo dài đến gần lối lên cầu thang, chỉ cần đưa tay là với tới. Gần như ai đi qua cũng đều sẽ tiện tay ngắt một nhánh, kẹp lá giữa môi, ngậm chơi một chút, có khi còn dùng đầu lưỡi đẩy đẩy, rồi tiện thể nhổ vào thùng rác khi đi ngang qua.
Lâm Thính cũng ném nhánh cây vào thùng rác, rồi bước nhanh đuổi theo Hạ Đồ Xuyên. Vừa tới gần, Hạ Đồ Xuyên đột nhiên đưa cho cậu thứ gì đó. Cậu theo bản năng đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn mới phát hiện là máy trợ thính. Được bọc trong một cái hộp sạch sẽ, trông như chưa từng được dùng qua, thậm chí cậu còn ngửi thấy mùi cồn và nước sát trùng.
“Cậu không cần nữa à?”
Vừa dứt lời, Lâm Thính mới chợt nhớ Hạ Đồ Xuyên không nghe được. Cậu vội túm lấy tay hắn mà đưa máy trợ thính đến trước mặt hắn.
Hạ Đồ Xuyên hiểu ý cậu, liền rút tay lại, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn nhưng tôi sẽ mua cái mới, không cần cậu đền.”
Giọng hắn cũng giống con người hắn, không chút cảm xúc, âm trầm và nặng nề, không hợp chút nào với độ tuổi hiện tại.
Nói xong, hắn quay người bỏ đi, chẳng để cậu nói thêm câu nào.
“Này, chờ tôi với đã!”
Lâm Thính rủa thầm trong lòng một câu, rồi chạy vội theo. Trên sân bóng có mấy người đang chơi, Hạ Đồ Xuyên không có máy trợ thính, thế giới xung quanh đối với hắn hoàn toàn yên lặng, cho nên hắn cũng không nghe thấy tiếng hét từ đằng xa, lại càng không có ý định né trái bóng đang bay thẳng về phía mình.
“Cẩn thận!”
Bốp! Bóng rổ đập trúng vai Hạ Đồ Xuyên, làm hắn nghiêng người một cái, nhưng vẫn không ngã xuống.
Người chạy tới nhặt bóng nhíu mày, rất mất lịch sự: “Mày bị gì vậy, đã bảo tránh ra rồi mà còn đứng đó. Lại không phải kẻ điếc…”
Lâm Thính nghe vậy, nhét máy trợ thính vào tay Hạ Đồ Xuyên, cúi người nhặt bóng lên, chỉ tay vào mũi tên kia: “Xin lỗi đi!”
“Tao đã bảo cậu ta tránh rồi, xin lỗi cái đếch gì?”
Nam sinh kia lườm Hạ Đồ Xuyên một cái, lầm bầm nhỏ giọng: “Chẳng lẽ thật sự là đồ điếc? Tàn tật thì nên học ở trường dành riêng đi, tới trường của người bình thường làm gì…”
Nghe mấy lời đó, Lâm Thính theo phản xạ quay đầu lại nhìn Hạ Đồ Xuyên, thấy hắn vẫn là cái bộ mặt vô cảm như thường, trong lòng đột nhiên cảm thấy may mắn vì hắn không nghe thấy.
Cậu giơ bóng rổ lên, dùng hết sức ném thẳng vào tên kia, gào lên: “Tao bảo mày xin lỗi!”
“Mày bị điên à?”
Nam sinh bị đập ngã xuống đất, mấy người bạn của hắn cũng vội vã chạy lại, trong đó có một người nhận ra Lâm Thính mà liền gọi cậu một tiếng.
Lâm Thính lúc này như con mèo xù lông, gặp ai cũng muốn cào, nhất là tên vừa mới chửi Hạ Đồ Xuyên kia, thậm chí cậu còn muốn xông lên đạp cho hai cú.
“Có gì thì nói đàng hoàng, vừa rồi đập trúng bạn cậu đúng là tụi này không đúng, tụi này xin lỗi.”
Nam sinh quen biết cậu nở nụ cười, nhìn về phía Hạ Đồ Xuyên: “Không sao chứ?”
Hạ Đồ Xuyên không nói gì, cầm máy trợ thính đi được hai bước, lại vòng trở lại túm lấy Lâm Thính.
“Cái quái gì, đúng là đồ điếc thật à…”
Lâm Thính vốn định đi rồi, nhưng vừa nghe thấy âm thanh đó thì cậu lập tức gạt tay Hạ Đồ Xuyên ra, vòng ngược lại đi đến chỗ tên kia, thẳng tay tát một phát, chỉ vào mũi hắn: “Mày lặp lại lần nữa?”
Tuổi mười bảy mười tám, thiếu niên chưa bao giờ thiếu khí lực, một cái bạt tai của Lâm Thính khiến máu mũi tên kia lập tức phun ra, nam sinh ôm mặt mắng: “Tao đéo tin được là đầu mày có vấn đề à, tưởng tao không dám đánh lại mày hả?”
“Nghe thấy chưa?” Giọng nói uể oải của Sở Thiên Dương vang lên từ đằng xa, nam sinh ban nãy còn hùng hổ thì ngay lập tức mềm nhũn như cọng bún.
Lâm Thính chẳng thèm để ý tiếng Sở Thiên Dương, cậu chỉ nghĩ đến việc đánh cho tên NPC mất dạy này một trận nhừ tử, nhưng eo lại bị Hạ Đồ Xuyên ôm chặt, cả người như treo lơ lửng giữa không trung, chỉ còn mỗi đôi chân giãy giụa trên không.
Tao đá chết mày giờ!!
Sở Thiên Dương cùng hai đứa kia mới vừa tới gần, từ phía hành lang vang lên tiếng rống khét lẹt của chủ nhiệm giáo dục: “Bên kia! Tan học thì lượn về nhà nhanh lên! Nếu còn bị bắt gặp đánh nhau trong trường, xem tôi xử đẹp tụi cậu!”
Một câu rống đó làm tất cả tản ra nhưng thật ra tất cả đều nể mặt Sở Thiên Dương. Hắn ta bắt đầu "hỗn" từ hồi cấp hai, quan hệ rộng, bạn bè đầy đàn. Lâm Thính vốn không thích chơi chung với người lạ, nhưng mỗi lần có chuyện là lại gọi Sở Thiên Dương. Ai bảo Sở Thiên Dương là đàn em của cậu chứ.
Hạ Đồ Xuyên kéo Lâm Thính đi được vài bước, bụng Lâm Thính bị siết đau, cậu giơ tay túm tay áo hắn: “Tôi sắp ói ra rồi.”
Hạ Đồ Xuyên vừa mới đeo lại máy trợ thính, nghe thấy câu đó liền vội buông tay thì lùi về sau một bước kéo giãn khoảng cách an toàn.
“Chuyện gì thế?” Sở Thiên Dương vẫn chưa chịu buông tha, lải nhải đằng sau.
Lâm Thính trừng mắt lườm tên máu mũi be bét kia: “Va phải người ta mà không xin lỗi thì thôi, lại còn chửi rủa, đúng là đáng ăn đòn.”
“Đánh cũng đánh rồi, hả giận chưa?” Sở Thiên Dương khoác vai Lâm Thính, giọng kiểu anh em thân thiết: “Đi thôi, lên mạng đi.”
Lâm Thính hất tay cậu ta ra: “Không đi, tớ còn có việc.”
“Cậu thì có chuyện gì được chứ…”
Chưa kịp nói hết câu, Lâm Thính đã chạy vù đi, quay lưng lại còn phẩy tay: “Tớ phải đi mua máy trợ thính cho Hạ Đồ Xuyên! Ba người các cậu tự đi chơi đi, khỏi lo cho tớ!”
Sở Thiên Dương và hai đứa còn lại đứng ngây trong gió, nhất trí kết luận: Thằng này chắc não hỏng thật rồi.
Lâm Thính đuổi theo Hạ Đồ Xuyên, giống như con ruồi nhỏ bay vo ve xung quanh hắn, miệng liên tục hỏi mấy câu “Có sao không? Có đau không? Có bị thương chỗ nào không?” vân vân.
Hạ Đồ Xuyên dường như bị làm phiền đến mức chịu hết nổi, đột ngột dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu: “Cậu làm vậy để làm gì?”
Rõ ràng ngày hôm qua còn định đánh hắn, hôm nay lại như thể biến thành người khác. Mấy người như vậy, bình thường rảnh rỗi là ức hiếp hắn, tiện miệng là “đồ điếc”, nếu không thì cũng kéo hắn vào hẻm đánh một trận rồi bảo “mày tránh xa tao ra”. Như vậy mới là bình thường. Còn kiểu tử tế đột ngột, bảo vệ bất thình lình như thế này khiến hắn thấy bất an, thấy lạ, không quen cũng không thích.
“Hả?” Lâm Thính sững người, mắt tròn xoe đầy mờ mịt, đối diện với đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng kia, bỗng thấy hơi chột dạ, liền quay mặt đi nhìn cái xe buýt hai tầng đậu bên vệ đường, cười hì hì nói: “Vì cậu là bạn cùng bàn của tôi mà. Tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn…”
“Tôi không cần.” Hạ Đồ Xuyên cắt ngang lời cậu, xoay người đi về hướng ngược lại.
Nhìn bóng lưng hắn bị ánh hoàng hôn kéo dài, Lâm Thính buông vai, thở dài.
Quả nhiên, muốn làm bạn với nam chính đâu có dễ như tưởng tượng, vừa nặng gánh, vừa xa xôi.
Lâm Thính nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, một lần nữa đuổi theo Hạ Đồ Xuyên:
“Cho dù không tính là bạn thì cũng phải để tôi đền cái máy trợ thính cho cậu chứ, là tôi làm hỏng mà.”
Hạ Đồ Xuyên vẫn không dừng bước, hơi thở vì đi nhanh mà có phần dồn dập: “Cái này dùng cũng được rồi, không cần phải đền cái khác.”
Lâm Thính cuống lên giải thích: “Cái này không ổn đâu, tôi mua tạm thôi. Bên cửa hàng chuyên dụng người ta nói phải đến thử trước rồi mới biết cái nào hợp với cậu, cái tôi mua chỉ là để dùng tạm lúc khẩn cấp.”
“Không cần thử, cái này nghe được.” Hạ Đồ Xuyên bướng bỉnh nói.
Đây là cái máy trợ thính tốt nhất mà hắn từng dùng, âm thanh rõ ràng, gần như không có tạp âm. Tuy tổng cộng hắn mới chỉ dùng qua hai cái, nhưng cái này là tốt nhất.
Lâm Thính hết chỗ nói, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: “Cái này đâu phải chỉ cần nghe được là được, nếu không phù hợp thì có thể làm tổn thương tai cậu đó.”
Hạ Đồ Xuyên không đáp lại, mặt lạnh tanh nói một chữ “Phù hợp” rồi rẽ vào một ngân hàng tự phục vụ ven đường.
Lâm Thính khó hiểu ngẩng đầu nhìn, nhưng không đi theo mà chỉ đứng ở ven đường chờ.
Trong lúc chờ đợi, cậu còn tiện tay mua hai cây kem que bên quầy hàng gần đó, tự mình ăn một cây, cây còn lại để dành cho Hạ Đồ Xuyên.
Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy Hạ Đồ Xuyên quay lại nên Lâm Thính bắt đầu lo, đang định đi vào xem thử thì thấy hắn đi ra với một xấp tiền trong tay, không nói không rằng liền đưa cho cậu.
Lâm Thính giật mình né tránh, mặt đầy hoảng hốt: “Cậu làm gì vậy?”
Trên mặt Hạ Đồ Xuyên thoáng hiện vẻ do dự: “Tiền máy trợ thính.”
Ban đầu hắn chỉ rút 5000, nhưng nghĩ máy trợ thính chắc đắt hơn nên lại quay lại rút thêm 5000 nữa, cũng không biết có đủ không.
Làm vậy xong, trong tiền thưởng học sinh tam trung của hắn chỉ còn lại hai vạn. Trừ đi học phí mỗi học kỳ một ngàn tám, còn dư được một vạn hơn, chắc chắn không đủ sinh hoạt phí, kỳ nghỉ phải tìm việc làm thêm thôi.
Lâm Thính đương nhiên biết điều kiện nhà Hạ Đồ Xuyên không khá giả, nên mới bị dọa sững. Một vạn đồng này, tám phần là một phần trong tiền thưởng tam trung mà Hạ Đồ Xuyên dành được.
Hoàng hôn len qua kẽ lá chiếu xuống, bóng cành cây đổ loang lổ trên mặt đất, như vẽ một ranh giới vô hình ngăn cách giữa hai người.
Lâm Thính ngẩng đầu nhìn hắn, giận dữ nói:
“Tôi đã nói là tôi đền máy trợ thính cho cậu rồi, sao cậu lại không chịu nghe lời vậy hả?”
Nói xong cậu xoay người định rời đi, cây kem trong tay chảy nước tan ra, đá lạnh trượt qua kẽ ngón tay.
Lâm Thính bỗng quay ngoắt trở lại, nhét cây kem còn lại vào tay Hạ Đồ Xuyên: “Cái này cho cậu ăn.”
Không cho hắn kịp phản ứng hay từ chối thì cậu đã quay lưng chạy ra đường, tiện tay vẫy một chiếc taxi rồi biến mất.