Xuân Hạnh cẩn thận đặt bốn chiếc hộp gỗ chạm khắc hoa văn sơn thủy giống hệt nhau trước mặt Thế tử Ngụy Huyền. Nàng không hiểu vì sao chủ tử đột nhiên ra lệnh cho nàng mang toàn bộ trang sức mà cô nương đã dùng hoặc không còn sử dụng ra đây.
Ngụy Huyền lật từng chiếc hộp, cuối cùng ở đáy chiếc hộp thứ hai từ dưới lên, hắn tìm thấy hai chuỗi dây chuyền vàng ròng đính trân châu, giống hệt viên trân châu hắn vừa nhặt được trên tay. Hắn cầm hai chuỗi dây, tay còn lại vung mạnh, khiến mọi thứ trong hộp rơi tung tóe xuống đất.
Xuân Hạnh giật mình trước tiếng động, suýt nữa chân mềm nhũn quỳ sụp xuống, tưởng rằng chủ tử trách cứ nàng không sắp xếp trang sức cẩn thận cho cô nương.
Ngụy Huyền cố nén cơn giận, hỏi: “Hai chuỗi trân châu này, mỗi chuỗi vốn có bao nhiêu viên?”
Xuân Hạnh hoang mang nhận lấy dây chuyền từ tay chủ tử, đối chiếu với số lượng ghi trong sổ trang sức, cẩn thận đếm từng viên một. Sau khi đếm xong, nàng tròn mắt kinh ngạc, không dám tin lại đếm thêm lần nữa. Mồ hôi lạnh túa ra, nàng quỳ sụp xuống đất, run rẩy đáp: “Bẩm Thế tử, hai chuỗi này vốn mỗi chuỗi có 45 viên trân châu, nhưng không hiểu sao giờ đây mỗi chuỗi đều thiếu mất hai viên.”
Nàng vội vàng giải thích: “Thế tử minh giám, từ khi cô nương mất tích, những trang sức này nô tỳ luôn khóa kỹ trong tủ, không dám tự ý động vào, cũng tuyệt đối không ai trộm đi. Mong Thế tử minh xét!”
Ngụy Huyền ném cuốn sổ trang sức trước mặt Xuân Hạnh và đám nô tỳ, lạnh lùng ra lệnh: “Kiểm tra từng món một!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play