Thế giới Conan chưa bao giờ thiếu hai kiểu người.

Một kiểu gọi là thám tử, kiểu còn lại chính là tội phạm – hay theo cách gọi thân thương của fan Conan là: “Tiểu Hắc”.

“Họ là những tồn tại không thể thiếu của thế giới Conan! Chính họ là một nửa trụ cột của cốt truyện, là những người liên tục ‘hiến kinh nghiệm’ cho nhân vật chính, là lý do khiến cái tên Thần Chết trở nên nổi danh khắp chốn…”

Giọng ca ngợi vang vọng bên tai, âm thanh máy móc của hệ thống nghe vừa mạnh mẽ vừa hùng hồn. Nếu lúc này có thêm bản nhạc nền hùng tráng nữa thì chẳng khác nào đang đứng trên sân khấu lễ trao giải vinh quang.

Shirakawa Shu nhắm mắt lại, cau mày khi nghe những lời đó.

Nếu đây là bài phát biểu trao giải, thì Shirakawa Shu nhất định sẽ không tiếc lời tán dương, nhiệt liệt vỗ tay cho những "Tiểu Hắc" miệt mài cống hiến, thậm chí còn sẵn sàng trao tặng lời khen chân thành nhất.

Nhưng nếu người nhận giải là anh ta, thì xin lỗi, anh chẳng vui nổi đâu.

“Ký chủ, đừng nản lòng chứ! Dù bây giờ cậu chưa chính thức trở thành hung thủ, nhưng may mắn thay cậu đã kích hoạt được tôi – hệ thống hỗ trợ tội phạm duy nhất trên thế giới này! Cậu thậm chí còn sở hữu thiên phú 'Thành thạo tội phạm' hiếm có một trong vạn người! Tương lai chắc chắn sẽ trở thành kẻ khiến cả dân chúng Beika nghe tên là run rẩy!”

“…Ha ha.”

Shirakawa Shu nhướn mắt nửa vời, lạnh lùng đáp lại.

Cảm ơn nhé, nhưng tôi thực sự không cần mấy thứ này.

“Rốt cuộc là sao đây? Tại sao cứ mỗi lần gặp Conan là tôi lại muốn giết người?”

“Bởi vì cơ thể hiện tại của cậu chính là phiên bản tương lai của một hung thủ. Lực lượng cốt truyện sẽ vô thức ảnh hưởng đến tâm trí cậu,” hệ thống trả lời tỉnh bơ.

“Tức là tôi không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của cốt truyện?” – Shirakawa Shu không vui ra mặt. “Vậy tôi phải ngoan ngoãn đi theo kịch bản của mấy người, giết sạch những ai từng làm tôi khó chịu?”

“Không phải đi theo sắp đặt của chúng tôi. Tôi là hệ thống, còn kịch bản là kịch bản. Tôi chỉ là một công cụ hỗ trợ cho cậu.” – hệ thống nghiêm túc giải thích.

“Mà thế chẳng phải rất tuyệt sao? Không ngừng tích lũy kinh nghiệm, rồi dần dần trở thành một tồn tại đỉnh cao khiến Cục Cảnh sát Tokyo cũng phải khiếp sợ – để rồi tất cả đều run rẩy dưới lưỡi dao của cậu! Ô hô hô hô—!”

Shirakawa Shu: “…”

Gì cơ?

Này hệ thống, cậu ảo tưởng sức mạnh còn hơn tôi đấy?

Nhìn tôi thế này mà giống hổ báo lắm sao?

Dường như nghe được tiếng lòng của anh, hệ thống lại lên tiếng:

“Cậu phải biết là, thiên phú ‘Thành thạo tội phạm’ không phải ai cũng có đâu. Cậu còn chưa kích hoạt hệ thống đã có được nó, chứng tỏ cậu thực sự có tố chất đấy.”

Một nhân tài tiềm năng, còn gì nữa.

Shirakawa Shu: “…”

Anh quay người nằm nghiêng, rơi vào trạng thái… nhẹ nhàng tự đóng cửa lòng mình.

Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Mori Kogoro xách theo Conan, đi sau là Mori Ran cùng bước vào.

“A, Shirakawa-san, anh tỉnh rồi à? Anh không sao chứ? Cảm thấy thế nào rồi?” – Mori Ran bước nhanh đến, lo lắng hỏi han.

“Tôi không sao, chỉ là đầu vẫn hơi choáng.” – Shirakawa Shu ngồi dậy. Gương mặt anh tái nhợt đến mức như búp bê sứ, vừa mong manh vừa đẹp đẽ.

Mori Kogoro đập nhẹ lên đầu Conan:

“Thằng nhóc này đúng là chạy nhảy bất cẩn. Tôi dạy dỗ nó rồi – còn đứng đó làm gì, mau xin lỗi đi!”

Conan cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng xin lỗi:

“Xin lỗi, Shirakawa-san…”

“Không sao đâu, không sao đâu, vốn là do tôi bất cẩn khi đi đường… Mà lúc đó, Conan, cậu không bị thương chứ?”

Shirakawa Shu thoáng áy náy.

Dù sao lúc đó đúng là anh nghe tiếng bước chân Conan chạy từ cầu thang xuống. Nhưng cái tên “Conan” lại quá quen thuộc, khiến anh nhất thời không nhịn được lao lên vài bước – thế là đâm sầm vào cậu nhóc.

Xét cho cùng, lỗi vẫn là do anh.“Thằng nhóc này khỏe như trâu ấy!” – Mori Kogoro vừa nói vừa đập nhẹ lên đầu Conan.

“Em không sao, ạ” Conan đáp gọn.

Shirakawa Shu định nói thêm điều gì đó, thì cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị đẩy ra.

“Xin lỗi, làm phiền một chút. Cho hỏi Shirakawa-san hiện tại thấy thế nào rồi?”

Một cô y tá trẻ bước vào.

“Tôi ổn rồi.” – Shirakawa Shu đáp.

“Vậy mời anh chuẩn bị xuất viện. Giường bệnh này sắp được sử dụng cho người khác.”

“Vâng vâng, cảm ơn cô, phiền quá rồi.”

Shirakawa Shu bước xuống giường.

Anh đã được kiểm tra – chỉ là chấn động nhẹ não, nghỉ ngơi một chút là ổn, không cần tiếp tục chiếm giường bệnh.

Mori Ran lập tức tiến tới đỡ anh.

“Cảm ơn.”

Shirakawa Shu nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng chợt dâng lên nhiều cảm xúc.

Lần cuối anh xem Conan đã là chuyện hơn chục năm trước. Cốt truyện trong đầu giờ chỉ còn nhớ lơ mơ. Nay mấy nhân vật anime xuất hiện sống động trước mặt, quả thực khiến anh thấy không quen nổi.

Cũng trách anh, bận rộn mưu sinh và chăm sóc sức khỏe, chẳng hề nhận ra thế giới này có gì kỳ lạ.

Để rồi giờ đây, không phòng bị chút nào, suýt nữa trở thành… hung thủ.

“Nhanh lên, nhanh lên!”

Ngoài hành lang lại vọng vào tiếng gọi, một cô y tá hơi đẫy đà đi vào.

Cô liếc qua Shirakawa Shu, không nói gì với anh mà quay sang giục cô y tá ban nãy:

“Dọn giường nhanh lên. Giường bệnh đang cực kỳ thiếu, đừng làm mất thời gian của người khác.”

Shirakawa Shu nhướng mày.

Cô y tá trẻ không nói gì, chỉ gật đầu.

Ở bên cạnh, Mori Kogoro khịt mũi cười lạnh:

“Nói cho chúng ta nghe đấy mà.”

Ông đâu phải không hiểu ý.

Mori Ran liếc nhìn mấy chiếc giường bệnh tạm thời được kê ngoài hành lang, trong lòng phần nào thông cảm với cách làm của bệnh viện.

Shirakawa Shu cũng không có ý định tiếp tục chiếm dụng tài nguyên y tế, liền nhấc chân bước ra ngoài.

Chỉ là… mới đi được vài bước, Shirakawa Shu đột nhiên dừng lại, bước chân không sao nhấc nổi.

Dù gì anh cũng là bệnh nhân, cái thái độ của cô y tá kia là sao chứ? Giọng điệu mỉa mai, xéo sắc kiểu gì vậy?

Thái độ gì thế? Chẳng lẽ anh không trả tiền viện phí chắc?

Shirakawa Shu luôn nghĩ mình là người điềm đạm, dễ tính. Nhưng không hiểu sao lúc này đây, anh thực sự rất tức giận.

“Sao vậy? Shirakawa-san vẫn thấy không khỏe sao? Hay là anh ngồi nghỉ thêm một lát nhé?”

Mori Ran nhanh chóng nhận ra biểu cảm lạ thường của anh, vội vàng quan tâm hỏi.

Shirakawa Shu cố gắng nặn ra một nụ cười:

“Tôi không sao.”

Không — anh rõ ràng có chuyện!

Ngay lúc đó, bảng hệ thống lại bất ngờ bật ra trước mắt anh:

【Y tá trưởng vô tâm vô cảm đuổi anh xuất viện? Không thấy mặt anh còn trắng hơn xác chết à? Thật là không có chút đạo đức nghề nghiệp nào! Loại cặn bã này nên xuống địa ngục sám hối đi là vừa! (Chọn cách của anh để khiến ả phải gào thét đi nào, khặc khặc khặc~)】

Shirakawa Shu: …

Anh không nhịn được mà trợn trắng mắt.

Tôi đâu phải thùng thuốc nổ đâu, chạm phát là nổ liền. Tuy thái độ người ta đúng là chọc giận thật, nhưng cũng chưa đến mức phải chết, đúng không?

Cái hệ thống khốn kiếp gì vậy, lý do giết người thế này nhìn lại xem có buồn cười không…

Khỉ thật, mà sao chân tôi vẫn đứng ì ra thế này chứ!

Dao tôi đâu!?

Shirakawa Shu nhe răng cười gằn, xoay người lại:

“Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh một chút. Hôm nay thật sự đã làm phiền mọi người rồi. Mọi người cứ về trước đi.”

Mori Ran nhìn khuôn mặt co giật của Shirakawa Shu, cảm thấy có gì đó rất… kỳ lạ.
Cô hơi do dự:

“Shirakawa-san, anh thật sự ổn chứ?”

“Khặc khặc—Tôi ổn mà, tôi ổn lắm ấy chứ~”

Shirakawa Shu vội đưa tay che miệng, kịp thời ngăn chặn nụ cười nham hiểm đặc trưng của mấy “Tiểu Hắc” trong thế giới Conan trồi lên mặt.

Conan cũng tiến lại gần, ngẩng đầu đầy lo lắng:

“Shirakawa-san?”

Vừa rồi là… Shirakawa-san đang cười sao? Nhưng sao lại phát ra âm thanh kỳ dị như vậy? Nghe cứ… tà ác sao ấy nhỉ?

Nói gì thì nói, vị Shirakawa-san này thật là kỳ lạ. Quanh người anh ta tỏa ra một thứ khí chất mơ hồ khiến người ta khó chịu… Dù đây là lần đầu gặp nhau, nhưng Conan cứ bị thu hút một cách khó hiểu bởi người đàn ông này.

Nếu Shirakawa Shu biết Conan đang nghĩ gì, anh nhất định sẽ hét lên:

“Đó chính là trực giác của thám tử với hung thủ đấy!!”

“Tôi còn chút việc, đi trước nhé, tạm biệt ——!”

Không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của ba người kia, Shirakawa Shu quay đầu bỏ chạy.

— Nếu còn không chạy, anh cảm thấy mình sắp hóa thân thành Tiểu Hắc thật rồi!!

Ba người chỉ biết nhìn theo bóng lưng của Shirakawa-san biến mất ở cuối hành lang.

Mori Kogoro gãi đầu, ngơ ngác:

“Shirakawa-san… trông có vẻ đúng là có việc gấp thật. Có khi là…mắc tiểu quá chừng cũng nên.”

Mori Ran: “…”

Conan: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play