Nhà vệ sinh bệnh viện.
Shirakawa Shu mở vòi nước, điên cuồng rửa mặt bằng nước lạnh.
Tiếng nước chảy ào ào vang vọng khắp phòng vệ sinh, làm cho không gian xung quanh càng thêm tĩnh lặng, tựa như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Shirakawa Shu ngẩng đầu lên, lau nước trên mặt, hất mái tóc ướt sũng ra sau rồi nghiêm túc quan sát bản thân trong gương ——
Ánh đèn trong nhà vệ sinh có phần lờ mờ, chỉ một dải sáng chiếu lên nửa bên mặt anh, làm nổi bật những đường nét sắc sảo cùng một vùng bóng tối mờ mịt, như thể khuôn mặt bị chia đôi rõ rệt giữa sáng và tối.
Trong đôi mắt chàng trai vẫn còn ánh đỏ rực, màu đỏ ấy quấn lấy tròng mắt vàng như muốn nuốt chửng lý trí và sự giằng co ẩn sâu bên trong. Gương mặt chìm trong bóng tối trở nên méo mó, khóe miệng nhếch lên cao, như một thứ tà ác bị phong ấn trong gương đang nhe răng cười nham hiểm với con mồi sắp bị chiếm đoạt.
Nếu nửa khuôn mặt sáng sủa là vị “Shirakawa-san” ôn hòa như ngọc, thì nửa còn lại chính là đại ma đầu giết người không gớm tay.
Người trong gương là anh —— nhưng dường như cũng không phải là anh.
Tựa như một thứ sức mạnh kinh hoàng nào đó, một khi được giải phóng, sẽ khiến anh rơi vào vực thẳm không lối thoát.
Lúc ấy, bên tai Shirakawa Shu lại vang lên giọng nói của hệ thống——
“Chấp nhận sự thật đi, đừng vùng vẫy nữa.”
……
Shirakawa Shu chán nản lê bước ra khỏi nhà vệ sinh, lại lần nữa chạm mặt y tá trưởng ban nãy.
Lúc này y tá trưởng đang nói chuyện với một cô y tá khác, không chú ý đến anh.
Shirakawa Shu theo phản xạ quay đầu đi, không dám nhìn thẳng bà ta.
Thế nhưng khi quay đầu đi rồi, anh lại thấy bản thân dường như không còn cái cảm giác muốn vác dao chém người như lúc nãy nữa.
Anh do dự một chút, dè dặt đưa mắt nhìn lại ——
Ánh mắt anh và y tá trưởng chạm nhau.
Shirakawa Shu hít sâu một hơi lạnh, tim như bị bóp nghẹt.
Cầu trời, cầu trời… đừng mà, đừng mà——
Y tá trưởng hơi cau mày, chỉ liếc nhìn anh một cái rồi lập tức quay đi, hoàn toàn không để ý đến chàng trai có vẻ yếu ớt này.
Shirakawa Shu thở phào nhẹ nhõm, mãi sau mới sực tỉnh mà vỗ vỗ hai má mình.
“Kỳ lạ thật…”
Anh lẩm bẩm.
Cảm giác đó đến nhanh mà đi cũng nhanh không kém.
Có khi nào… mình nên đến khoa tâm thần khám thử?
Nào là hệ thống, nào là Conan, rồi cả giết người… có khi đều là ảo giác của anh thôi.
Shirakawa Shu chắp tay như đang khấn vái: “Cầu xin, làm ơn hãy là bệnh thôi…”
Anh có thể uống thuốc, thật đấy! Dù gì cũng đã uống thuốc suốt bảy năm nay rồi, thêm một viên cũng chẳng sao.
Chưa kịp nguyện cầu xong, anh liền bị ai đó thô lỗ đẩy một cái.
“Đứng chắn lối làm gì thế, có bệnh thì đi chữa!”
Shirakawa Shu lảo đảo, quay đầu lại thì thấy một gã đàn ông to con.
Thì ra là do anh đứng chắn ngay cửa nhà vệ sinh, làm người khác không đi được.
Gã kia liếc anh từ đầu đến chân, lầm bầm chẳng mấy khách sáo: “Mặt trắng bệch thế kia, sao không đi chắn cửa nhà vệ sinh nữ luôn cho rồi?”
Shirakawa Shu: “……”
Không phải tôi nói chứ, anh bạn, tôi giờ dữ lắm rồi đấy, không vừa ý là vác dao chém ngay nhé.
Nhưng Shirakawa Shu nhìn chằm chằm vào gã to xác kia mà trong lòng lại hoàn toàn dửng dưng.
Tức giận ư? Bị nói vậy đương nhiên là bực rồi, nhưng dù trong đầu có hình ảnh “tiểu ác ma” đang lăm lăm đâm gã kia hàng chục nhát, cái cảm giác khát máu mất kiểm soát khi nãy thì lại chẳng thấy đâu nữa.
Chẳng lẽ —— trời cao có mắt, anh đã tỉnh lại khỏi ảo giác rồi?
Tuy nhiên, giọng hệ thống lại phá nát hy vọng mong manh ấy: “Đừng mơ nữa, Tiểu Hắc cũng cần nghỉ ngơi chứ. Không nghỉ thì làm sao duy trì cân bằng dân số? Cái ảnh hưởng này chỉ xảy ra khi Conan có mặt thôi.”
Nghe đến đó, Shirakawa Shu vội vàng mở bảng hệ thống ra xem. Quả nhiên nhiệm vụ tiến độ của anh đã được làm mới, đối tượng cần “xử lý” đã chuyển từ Ueshita Mitsuo sang một cái tên lạ hoắc.
Dựa vào cái tên thì chắc là y tá trưởng ban nãy, người đã khiến anh nổi sát tâm.
Thì ra là vậy.
Shirakawa Shu thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá, nếu không về sau anh phải sống trong trạng thái đề phòng cao độ mất.
“Shirakawa-san!”
Một giọng gọi vọng từ xa.
Shirakawa Shu quay đầu lại, thấy Mori Ran đang chạy tới, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Anh ngẩn người: “Mori-san? Không phải các người đi rồi sao?”
Mori Ran: “Trong bệnh viện vừa xảy ra án mạng, tôi lo cho tình trạng của Shirakawa-san nên quay lại xem thử.”
Shirakawa Shu kinh ngạc: “Án mạng?”
Lại có một Tiểu Hắc khác bắt đầu làm việc rồi à!
Có nên đến hiện trường học hỏi kinh nghiệm từ đồng nghiệp tương lai không nhỉ?
Phi! Học hỏi gì chứ, là đi hóng chuyện thì có!
Án mạng phiên bản người thật việc thật của Conan, mình còn chưa từng được thấy ngoài đời đâu nha!
Shirakawa Shu ổn định lại cảm xúc, nói với Mori Ran: “Tôi thấy khá hơn nhiều rồi, hay là chúng ta cùng đến hiện trường xem thử?”
Mori Ran gật đầu: “Được.”
Thế là hai người quay lại con đường cũ, đến hiện trường vụ án.
Vụ án xảy ra ở khu vực cầu thang, hiện trường đã được cảnh sát phong tỏa.
Có lẽ vì Mori Ran quá quen mặt ở hiện trường, nên cảnh sát không hề cản họ, hai người cứ thế đường hoàng đi thẳng đến cạnh thi thể.
Shirakawa Shu thò đầu nhìn một cái.
Ừm, cái ông tròn vo kia chắc chắn là Megure Juzo… Còn cô nàng tóc ngắn bên kia hẳn là Sato Miwako, và cái anh cao cao, gầy gầy, mặt đơ đơ đó thì chắc chắn là Takagi Wataru…
Shirakawa Shu lướt nhanh qua danh sách nhân vật trong đầu.
Hoàn hảo! Tuy nội dung phim thì quên sạch rồi, nhưng nhận mặt nhân vật vẫn còn chuẩn lắm!
Megure Juzo là cảnh sát già dặn nhiều năm, nhìn cái thân hình kia thì chắc không chạy nhanh lắm, nếu đụng phải ông ta thì có thể dùng chiến thuật chạy đường dài để thắng. Sato Miwako thì có chút sức chiến đấu, tốt nhất là dùng mưu mà đối phó… khụ khụ khụ!
Shirakawa Shu lập tức lắc đầu thật mạnh.
Gì vậy trời, sao đến cả tư thế bỏ chạy mình cũng đã nghĩ sẵn rồi hả?!
Shirakawa Shu, mày là công dân tốt! Là người lương thiện! Đừng có nghĩ mấy chuyện nghe mùi hình sự đó nữa!
Mori Ran chú ý thấy sắc mặt anh không ổn: “Shirakawa-san không nhìn được thi thể à?”
“Không sao đâu.”
Được Ran nhắc, Shirakawa Shu mới nhớ ra phải liếc thử cái xác nằm dưới đất một cái.
Đó là một người đàn ông trung niên, mặc vest đen chỉn chu, mắt trợn to, miệng hé mở, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc, như thể trước khi chết đã chứng kiến điều gì đó cực kỳ khó tin. Ông ta nằm ngửa trong vũng máu, hai tay hơi cong lại một cách bất thường, buông thõng hai bên thân.
Nhìn qua thì không có gì đặc biệt.
Shirakawa Shu liếc nhanh, ánh mắt hẹp lại.
Có gì đó sai sai.
Rất sai là đằng khác.
Dưới đầu nạn nhân có rất nhiều máu, phù hợp với tình huống ngã ngửa từ trên xuống và va đầu vào nền dẫn đến tử vong. Nhưng tay ông ta lại có dấu hiệu gãy xương rõ rệt, giống như kiểu người ngã sấp sẽ theo phản xạ chống tay xuống đất để đỡ.
Nếu ông ta ngã khi đang lên cầu thang, rồi ngửa ra sau đập đầu chết, thì không thể nào hai tay lại gãy như vậy.
Còn nếu ngã khi đang xuống cầu thang, thì gãy tay là hợp lý, nhưng lại không giải thích được vết thương ở phía sau đầu, cũng như tư thế nằm ngửa của thi thể.
Nói cách khác —— có mâu thuẫn.
Shirakawa Shu lại tiếp tục quan sát phần ngực áo nạn nhân và hai bàn tay đang mở rộng.
Áo hơi nhăn, nhưng không dính bụi đất rõ rệt, hai tay dang ra, lòng bàn tay hướng lên, không có vết trầy —— nghĩa là thi thể không hề bị lật lại.
Rõ ràng điểm này cũng đã bị người khác phát hiện. Conan đang chăm chú nhìn thi thể, nhân lúc người lớn không để ý, cậu nhóc đeo găng tay rồi lặng lẽ nâng cánh tay nạn nhân lên kiểm tra.
Woa, không hổ danh là Conan.
Shirakawa Shu nhướng mày, trong lòng thầm tán thưởng.
Trước đây xem phim thì không cảm thấy gì, nhưng xem tận mắt hiện trường mới thấy —— Conan ra tay rõ ràng như thế luôn đấy!
Ừm…
Anh nhìn đông ngó tây, thấy những người xung quanh chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên.
Shirakawa Shu: Thôi được rồi, các người vui là được.
Nhưng mà — ở đây không có camera thật à?
Đúng là truyền thống bất di bất dịch của thế giới Khoa học Conan rồi nhỉ!!!