"Ting——"
Cánh cửa quán cà phê bật mở, Enomoto Azusa nở nụ cười chuyên nghiệp như mọi khi:
“Chào mừng quý khách đến với quán cà phê Poirot, xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?”
Lúc này là một buổi chiều mùa hè oi ả. Cái nóng hầm hập ngoài phố dường như chưa kịp lấn vào không gian mát mẻ bên trong quán. Mùi cà phê thơm lừng thoảng trong không khí. Trong quán, chỉ lác đác vài vị khách đang yên lặng ngồi thưởng thức, giữa lúc bản nhạc piano du dương đang nhẹ nhàng xoa dịu thần kinh mọi người.
Shirakawa Shu đảo mắt quan sát một vòng không gian được bày trí tinh tế trong quán, trong lòng thầm gật gù hài lòng.
Nơi này nằm gần trung tâm thành phố Beika, giao thông thuận tiện, môi trường lại dễ chịu. Nhân viên còn là một cô gái trông rất thân thiện. Xem ra công việc lần này chắc sẽ khá thoải mái đây.
“Chào cô, tôi là Shirakawa Shu, từ hôm nay sẽ là quản lý mới của quán cà phê Poirot.” Shirakawa cười tươi giới thiệu, “Chắc hẳn quản lý cũ đã thông báo chuyện này với cô rồi chứ?”
Enomoto Azusa ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mắt, vội vàng bước ra khỏi quầy tiếp đón:
“À, anh là quản lý mới ạ? Chào mừng, chào mừng! Vâng, quản lý trước đã báo với tôi rồi, tôi đang đợi anh đến đấy. Tôi là Enomoto Azusa, nhân viên của quán.”
Người thanh niên trước mặt có mái tóc trắng, đôi mắt vàng, dung mạo đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, phải thầm khâm phục sự khéo léo của tạo hóa.
Chỉ là sắc mặt hơi nhợt nhạt, thân hình có phần gầy gò, trông như thể sức khỏe không được tốt lắm.
——Chắc là một người đàn ông rất dịu dàng.
…Đó là ấn tượng đầu tiên của Azusa.
“Chào anh.”
Cả hai bắt tay nhau thân thiện.
Nhưng chưa kịp trò chuyện thêm, lại có vài người bước vào quán.
“Cô Azusa cứ tiếp khách trước đi, tôi sẽ đi xem qua quán một vòng, tìm hiểu tình hình.” Shirakawa nói.
“Vâng, mời anh cứ tự nhiên.”
Azusa không kịp tiếp đón vị sếp mới, vội vàng quay lại quầy làm việc.
Những người khách mới đến dường như là người quen của Azusa. Cô vừa tươi cười chào hỏi ba người họ, vừa bắt đầu chuẩn bị phần gọi món.
Shirakawa chú ý thấy trong số đó có một cậu bé mặc vest xanh, lúc này đang quay đầu lại, quan sát anh từ đầu đến chân.
Ơ? Trông quen quen...
Shirakawa hơi sững người. Cảm giác có gì đó là lạ, nhưng vì phép lịch sự, anh vẫn mỉm cười gật đầu chào cậu bé.
"Ting——"
Cửa quán lại mở ra. Một người đàn ông trung niên ôm xấp tài liệu bước vào.
“Tôi đang có việc gấp, làm cho tôi trước đi.”
Tiến thẳng đến quầy, ông ta chẳng thèm để mắt đến ba người khách đang xếp hàng trước, mà trực tiếp nói với Azusa.
Azusa nhìn người đàn ông trung niên, gượng cười xin lỗi:
“Xin lỗi ông Ueshita, trước ông còn có ba khách khác đã đặt món, có lẽ ông phải đợi khoảng mười phút.”
“Họ không vội đâu, cứ làm cho tôi trước. Một ly Americano đá, nhiều đá vào, nhanh lên, nóng chết được.”
Ueshita Mitsuo khoát tay như đuổi ruồi, chẳng buồn để ý tới lời Azusa.
Nụ cười của Azusa lúc này đã trở nên gượng gạo hết mức.
Người đàn ông ria mép đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà bật dậy quát lớn:
“Cái gì mà chúng tôi không gấp? Biết cái gì gọi là đến trước phục vụ trước không hả? Ông có hiểu phép lịch sự là gì không vậy?”
Ueshita Mitsuo liếc mắt nhìn ông ta:
“Ông là ai? Tôi có nói chuyện với ông đâu.”
Ông ria mép giận đến nỗi mặt đỏ bừng, lập tức xắn tay áo:
“Ông chen hàng của tôi còn hỏi tôi là ai? Cái thằng cha này, đúng là——”
“Ba à.”
Cô gái bên cạnh cố gắng kéo cha mình lại.
“Ngài Mori, xin hãy bình tĩnh.”
Enomoto Azusa cũng vội vã chạy đến can ngăn.
Trước khí thế bừng bừng của Mori Kogoro, Ueshita Mitsuo bị chấn động đến mức lùi lại nửa bước. Nhưng thấy ông Mori bị con gái giữ lại, hắn càng vênh mặt lấn tới, giọng điệu mỗi lúc một hống hách hơn:
“Chủ quán đâu? Biết tôi là bạn ông ta không? Gọi ông ta ra đây! Đám người này phải đưa vào danh sách đen, từ nay cấm bén mảng tới quán này!”
Vừa nói, Ueshita còn chìa tay chỉ trỏ liên hồi, ngón tay mập mạp vung vẩy suýt chạm cả vào mũi của Mori Kogoro.
Mori Kogoro: Hầy dà, cái máu nóng này của mình——
“Xin lỗi, xin lỗi các vị, mong mọi người giữ bình tĩnh một chút.”
Đúng lúc bầu không khí sắp bùng nổ, một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang, xoa dịu tình hình.
Shirakawa Shu bước ra đứng giữa hai bên, nhẹ nhàng chắn giữa họ.
Ngay khi thấy chàng trai tóc trắng ấy, cả đám người thoáng sững lại.
Cái đẹp luôn khiến người ta chú ý, bất kể nam nữ. Mà người này, phải nói là... đẹp đến mức khiến người ta thấy dễ chịu vô cùng.
“Vị tiên sinh đây nếu thực sự đang vội, chúng tôi có thể hủy đơn và gửi ngài một phiếu giảm giá cho lần tới.”
Shirakawa khẽ liếc mắt ra hiệu cho Azusa tiếp tục chuẩn bị phần gọi món, còn mình thì đứng ra đối phó với gã phiền phức này.
Ueshita nhìn Shirakawa bằng ánh mắt khinh khỉnh, đảo qua đảo lại:
“Còn cậu là ai? Đây là chuyện của tôi với chủ quán, cậu xen vào làm gì? Biến đi, tôi muốn gặp quản lý ở đây.”
“Là tôi.” Shirakawa vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng nói, “Có gì cứ nói với tôi là được.”
“Cậu á?” Ueshita hơi sững người.
Ba người còn lại cũng khá bất ngờ.
Quán cà phê Poirot… đổi chủ rồi sao?
“Vâng, vì vậy nếu có vấn đề gì, phiền ông trực tiếp trao đổi với tôi.”
Shirakawa bước đến quầy, lấy một xấp phiếu ưu đãi đưa cho từng người, thậm chí không quên đưa cho cả cậu bé ban nãy cứ nhìn mình chăm chú.
“Cảm ơn anh.”
Mori Ran và Conan nhận lấy phiếu, trong lòng lập tức thấy thiện cảm với người quản lý mới ôn hòa này.
Ueshita liếc phiếu giảm giá một cái, chẳng thèm đếm xỉa, còn hất tay gạt phắt tay Shirakawa đi:
“Thôi khỏi ba cái trò vớ vẩn đó. Trong quán có hai người đúng không? Mau đi làm đồ uống cho tôi đi. Nhanh lên, tôi đang vội!”
“Phần gọi món của quý khách sẽ sớm hoàn thành. Thật lòng xin lỗi vì đã khiến mọi người có trải nghiệm không vui.”
Shirakawa cúi nhẹ đầu, thái độ vẫn vô cùng nhã nhặn.
Shirakawa Shu nhìn phiếu ưu đãi rơi trên sàn, khẽ nhíu mày một chút, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nụ cười như thường. Anh cúi xuống nhặt tấm phiếu lên, đặt lại vào quầy thu ngân, rồi bước đến bên Enomoto Azusa giúp cô pha cà phê.
May mắn là Shirakawa biết cách pha chế. Anh cầm ly lên, thành thạo bắt tay vào công việc.
Nhưng khi đi ngang qua Azusa, ánh mắt anh bất giác dừng lại ở chiếc thớt bên cạnh cô.
Trên đó, con dao gọt hoa quả dùng để cắt trái cây đang nằm yên lặng, lấp lánh ánh thép lạnh lẽo.
"Mấy tên khách khó ưa… chết hết đi cho rồi…"
Shirakawa nhìn chằm chằm vào con dao, lẩm bẩm bằng giọng gần như không nghe thấy.
"Dám hất tay mình ra… còn ăn nói hỗn láo…"
"Bảo mình cút? Được, mình sẽ cho hắn biết, xúc phạm mình phải trả giá thế nào..."
Bàn tay anh từ từ vươn ra, nắm chặt lấy chuôi dao.
Nụ cười vẫn hiện trên khuôn mặt, nhưng từng chút, từng chút một, nó vặn vẹo lại — khuôn mặt ôn hòa ban đầu giờ trông như bị kéo dài thành một đường cong quái dị, để lộ hàm răng sắc bén, đều tăm tắp.
Cứ như một con cá mập từ đáy biển sâu cuối cùng cũng lộ ra lớp răng đáng sợ của nó.
Đôi mắt vàng óng kia, dần dần nhuộm sắc đỏ như máu.
"Phải cho hắn chết thế nào đây? Một nhát đâm thẳng vào tim? Không, thế thì dễ dàng quá... để xem nào, phải là cái chết đau đớn nhất, dày vò nhất..."
"Phải bắt hắn xuống địa ngục mà sám hối, để hắn biết tôi không phải người mà hắn muốn xúc phạm là được..."
"Chết đi đi… kekekekekekeke…”
“Shirakawa... quản lý?”
Một bàn tay vẫy vẫy trước mặt Shirakawa.
Enomoto Azusa nghi hoặc nhìn anh — từ nãy giờ anh đã đứng bất động với con dao trong tay:
“Quản lý định dùng dao à? Tôi đang cần cắt ít cà chua bi…”
Shirakawa Shu như bị giật ngược về thực tại.
Mắt anh mở to, rồi ngay lập tức — nhờ ánh phản chiếu từ lưỡi dao, anh nhìn rõ khuôn mặt mình… khuôn mặt đang nhếch lên một nụ cười quái dị, gai người, không giống người bình thường chút nào.
Shirakawa Shu: !!!
Không tin nổi, anh lập tức buông con dao, đưa tay bịt miệng.
— Vừa rồi... cái tiếng cười “kekekekeke” ấy… là từ chính miệng anh phát ra?
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Tại sao anh lại cầm dao, đứng đơ ra ở đó, miệng lẩm bẩm mấy chuyện giết người, lại còn phát ra tiếng cười bệnh hoạn như thế?!!
Trời ơi!!! Đừng nói là… anh bị đa nhân cách rồi đấy chứ???
Hahaha, cuối cùng anh cũng điên thật rồi!!