Edit Ngọc Trúc
Giả lập cảnh vật đối với Đồng Du là một khái niệm hoàn toàn mới mẻ. Cậu là kiểu người ham vui, chơi hăng đến mức phải đợi cho đến khi toàn bộ cảnh trí được dựng xong mới chịu dừng lại.
Nhìn thời gian, đã là ba giờ sáng.
Cơn mệt mỏi cuộn đến từng đợt, Đồng Du lúc này mới tháo mũ giáp xuống, trở về thế giới hiện thực. Trong phòng, Tiểu Béo ôm một túi dung dịch dinh dưỡng đứng bên cạnh cậu, thấy cậu tháo mũ giáp xuống, liền vội nhắc nhở:
“Chủ nhân, ngài đã liên tục mười hai tiếng không ăn cơm rồi, xin chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi hợp lý.”
Lúc này, Đồng Du cũng cảm thấy bụng réo vang, liền cầm lấy túi dinh dưỡng rót xuống.
Vị dâu tây.
Nói thật, loại dung dịch dinh dưỡng này cậu vừa đến thế giới này đã ăn liên tục hai ngày, thật sự chán ngấy. Người ta nói “dân dĩ thực vi thiên” (dân lấy ăn làm trời), không chỉ bởi vì đồ ăn cung cấp năng lượng để sinh tồn, mà còn vì việc ăn uống vốn là một sự hưởng thụ. Tuy một túi dinh dưỡng như thế này có thể đáp ứng đủ lượng calo một người trưởng thành cần tiêu hao trong ngày, nhưng uống vào miệng với Đồng Du chẳng khác nào nước đường loãng. Không hề có cảm giác no bụng, mà thứ đọng lại chỉ là… sự cô đơn không thể gọi thành tên.
Nhưng lúc này cậu mệt rã rời, cũng chẳng buồn nấu nướng, đành tạm chống đỡ như vậy.
Ngủ thôi. Tỉnh dậy còn phải đi qua mật thất một lần nữa, quét sạch tất cả bug rồi mới có thể mở bán.
Mở bán, mới kiếm được tiền.
Kiếm tiền, kiếm tiền!
Mang theo giấc mơ kiếm tiền đẹp đẽ, Đồng Du tiến vào giấc ngủ sâu.
Còn chưa được bao lâu, trong viện nghiên cứu, Thịnh Cảnh tỉnh lại.
Sau một giấc ngủ dài, anh cảm nhận được sự nhẹ nhàng chưa từng có—cơ thể dường như mỗi một tế bào đều reo lên vì sung sướng. Đặc biệt là tinh thần hải của anh, tinh thần lực hỗn loạn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn vài luồng nhỏ thi thoảng rò rỉ ra ngoài, nhưng rất nhanh liền bị trấn áp trở lại.
“Cảm giác thế nào?” Bác sĩ Thôi cười bước tới.
Thịnh Cảnh nhìn ông, ánh mắt có phần đờ đẫn.
Nụ cười trên mặt bác sĩ Thôi lại càng rạng rỡ hơn. Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy biểu cảm như vậy trên gương mặt của một thiên tài thiết kế trẻ tuổi như Thịnh Cảnh.
“Khế ước giả của cậu làm rất tốt. Cậu ấy đã tiêu hao giúp cậu 50% tinh thần lực, giảm bớt đáng kể gánh nặng của tinh thần hải. Trong mười hai tiếng vừa rồi, tinh thần hải của cậu vẫn đang tự chữa trị. Mức độ tổn hại đã giảm từ 65% xuống còn 55%.”
Vừa nói, ông vừa đưa báo cáo giám sát trong tay cho Thịnh Cảnh.
Thịnh Cảnh nhìn con số trên báo cáo, từ 65% giảm xuống còn 55%, gần như không dám tin vào mắt mình.
Đây là… Đồng Du làm sao?
Khế ước giả vốn được sinh ra để duy trì sự ổn định của tinh thần hải cho thức tỉnh giả, đảm bảo nó không bị phá hủy. Khi Thịnh Cảnh vừa mới thức tỉnh tinh thần lực, đã trực tiếp đạt cấp A—trường hợp cực kỳ hiếm thấy. Do Thủy Lam Tinh chưa có phương pháp khống chế tinh thần lực hiệu quả, nên giai đoạn đầu thức tỉnh thường được khuyến khích duy trì ở cấp thấp để tinh thần hải có thời gian thích ứng. Bởi tinh thần lực sẽ không ngừng tiến hóa theo thời gian, càng kéo dài thì lực càng mạnh, kích thích càng cao—nên nếu ban đầu thức tỉnh cấp càng cao, tinh thần hải lại càng dễ hỏng sớm.
Thịnh Cảnh vừa tỉnh dậy đã là cấp A, dẫn đến tinh thần hải ngay lập tức tổn hại đến 30%. Oái oăm thay, công việc của anh lại là thiết kế chiến hạm tinh tế—một nghề nghiệp đòi hỏi sử dụng tinh thần lực liên tục với cường độ cao. Tinh thần lực bị kích thích nhiều lần, ngày càng trở nên dữ dội, chẳng bao lâu đã tăng vọt đến 50%.
Khi lãnh đạo viện nghiên cứu biết được tình hình, lập tức đình chỉ công tác của Thịnh Cảnh, yêu cầu anh phải tìm được một khế ước giả phù hợp mới được tiếp tục làm việc. Thịnh Cảnh là thiên tài không ai có thể phủ nhận, nhưng nếu không giải quyết được vấn đề tinh thần lực, rất nhanh anh sẽ phát điên vì tinh thần hải tổn hại nghiêm trọng. Lúc ấy, viện nghiên cứu cho anh một tháng. Trong thời gian này, nếu không tự mình tìm được khế ước giả, viện nghiên cứu sẽ chỉ định một người sẵn lòng ký khế ước với anh.
Và đúng lúc này, Đồng Du xuất hiện.
Thực ra, anh và Đồng Du cũng không thân thiết gì lắm. Hai nhà là hàng xóm, nhưng Thịnh Cảnh lớn hơn cậu ba tuổi. Anh lại là người thông minh từ bé, đi học thì liên tục nhảy lớp. Người khác học hai mươi năm mới xong, anh mười bốn tuổi đã học xong, mười sáu tuổi được tuyển thẳng vào viện nghiên cứu.
Sau khi bị đình chỉ công tác, Thịnh Cảnh trở về nhà. Cha mẹ biết tình hình, liền bắt đầu thu xếp. Một ngày nọ, hai nhà ngồi lại với nhau, nói rằng Đồng Du nguyện ý trở thành khế ước giả của anh.
Thực ra, Thịnh Cảnh không quá nhiệt tình trong chuyện tìm khế ước giả. Nếu có thể, anh thậm chí không muốn có khế ước giả. Với một thức tỉnh giả, khế ước giả chỉ là một nhân vật phụ trợ, sẵn sàng hy sinh, tồn tại chỉ để giữ cho tinh thần lực ổn định. Tuy lý thuyết nói rằng khế ước giả dưới ảnh hưởng của tinh thần lực có thể tự nhiên thức tỉnh, nhưng xác suất ấy chưa đến một phần vạn.
Anh về nhà chỉ vì muốn an ủi cha mẹ, tính chờ hết thời hạn, để viện nghiên cứu tự sắp xếp khế ước giả là được.
“Cảnh ca ca, từ nhỏ em đã mơ làm thức tỉnh giả, nhưng năm 18 tuổi đi kiểm tra, người ta nói cơ thể em không thích hợp để trở thành thức tỉnh giả. Từ đó trở đi, em liền quyết tâm trở thành khế ước giả. Làm khế ước giả không những có thể giúp đỡ những người như anh, mà em còn có cơ hội được thức tỉnh. Vậy nên hãy giúp em một lần, dù hy vọng mong manh em cũng nguyện thử. Hơn nữa, anh luôn cần một khế ước giả, chúng ta lại lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không bỏ rơi anh.”
Đồng Du lúc đó nói vô cùng chân thành. Hai bên cha mẹ cũng hết sức thúc đẩy, anh liền gật đầu đồng ý.
Chỉ là… chỉ có một lần đó thôi.
Thời điểm đó, viện nghiên cứu đang công phá một vấn đề khó, anh tăng ca hai tuần liên tục. Vì muốn nhanh chóng điều chỉnh máy móc thử nghiệm, anh bắt buộc phải điều động tinh thần lực cường độ cao, dẫn đến tinh thần lực hỗn loạn. Đồng Du không thể tiếp tục giúp anh thư hoãn, chỉ có thể dùng tinh thần lực tẩy rửa để ổn định. Từ lần đó, Đồng Du thay đổi—ánh mắt nhìn anh đầy sợ hãi và căm hận. Mỗi lần gặp mặt, trong lời nói luôn nhắc đến nỗi thống khổ, sự hy sinh, rồi dần dần chuyển sang đòi hỏi. Ban đầu là tiền bạc, sau là tình cảm, rồi không từ thủ đoạn nào…
Lần này Đồng Du lại chủ động giúp anh thư hoãn tinh thần lực. Ngoài sự kinh ngạc, trong lòng Thịnh Cảnh còn dâng lên cảm giác lo lắng sâu sắc.
Lần này… cậu ấy lại muốn đòi thứ gì đây?
“Cảnh ca ca, anh xem anh đau đến mức sắc mặt trắng bệch kìa. Chỉ cần ngủ với em một lần, em sẽ giúp anh thư hoãn tinh thần lực, được không?”
Đồng Du giật nảy mình ngồi bật dậy từ trên giường. Cậu vừa mới nằm mơ thấy mình dụ dỗ Thịnh Cảnh, thậm chí còn là bằng cách cưỡng ép. Quá lố rồi! Chuyện “ngủ” kiểu đó, dĩ nhiên là phải hai bên tình nguyện mới được chứ, cưỡng ép thì có gì hay — trừ khi là tình nhân đang chơi trò kích thích.
Còn cái kiểu gọi “Cảnh ca ca” là gì vậy? Dù cậu có nằm mơ thấy xuân mộng thì cũng không đến mức mơ thấy Thịnh Cảnh chứ! Cậu đâu phải nguyên chủ. Nếu mơ thì phải là mấy nam minh tinh đẹp trai thời địa cầu mới đúng. Hay là do hôm qua lúc dựng bối cảnh giả thuyết đã dùng quá nhiều tinh thần lực của Thịnh Cảnh, thành ra bị ảnh hưởng dư chấn?
Chậc, nếu đúng vậy thì phiền thật. Không dựng được mật thất, thì cũng không kiếm được tiền nữa.
Phải nhịn!
Dậy, rửa mặt, làm bữa sáng, rồi bưng ra ban công ăn.
Thật ra Đồng Du cũng không đến mức quá đói, nhưng chuyện ăn ba bữa một ngày như in vào xương tủy cậu rồi, làm theo bản năng mà thôi. Hơn nữa, ngủ một giấc dậy thấy trời đẹp, cảnh sắc dễ chịu, ăn một bữa sáng no nê chẳng phải là khởi đầu tuyệt vời cho một ngày hay sao?
Sau khi luyện tập một lúc, Đồng Du quay về phòng, đội mũ giả thuyết lên. Cậu cảm thấy thân thể nguyên chủ có hơi yếu, phải rèn luyện chăm chỉ hơn nữa.
Trở lại thế giới giả thuyết, tiểu Béo giả lập lại đi tới. Có người tên là Lý Tông gọi đến, Đồng Du vẫn không nhận máy, sau đó trực tiếp tiến vào căn mật thất mình đã xây dựng hôm qua.
Khung cảnh mật thất cơ bản đã hoàn chỉnh, các loại cơ quan nhỏ cũng đã thiết lập xong, giờ cậu chỉ còn hai việc phải làm: thuê NPC và thiết lập cốt truyện, sau đó tự mình thử nghiệm một lần.
Kịch bản “Cô dâu ma” này không cần quá nhiều người. Chủ yếu chỉ cần hai NPC — một là cô dâu ma, một là quản gia hướng dẫn. Ngoài hai người này, những nhân vật khác chỉ mang tính lấp chỗ. Mà thuê NPC thì có hai cách: một là bỏ tiền ra mua trí tuệ nhân tạo, hai là thuê người thật đóng vai.
Đồng Du nghiêng về phương án người thật, nhưng xét thấy kinh phí hạn hẹp, lại không quen ai, nên cuối cùng vẫn chọn thuê NPC trí tuệ nhân tạo. Dù khả năng ứng biến của loại NPC này không cao, nhưng được cái có thể nợ tiền. Cậu quyết định sau này kiếm được tiền rồi sẽ tính đến chuyện thuê người thật.
Dưới sự trợ giúp của tiểu Béo giả lập, Đồng Du rất nhanh đã thuê xong hai NPC. Hai NPC này nhìn qua đều khá đẹp, tuy không nổi bật nhưng cũng không tệ. Đồng Du chỉ chỉnh sửa đôi chút, chủ yếu là điều chỉnh ngoại hình quản gia thành một ông chú khoảng 50 tuổi trông gian xảo một chút.
Sau đó cậu bắt đầu nhập kịch bản vào. Đây là phần mà cậu đã viết xong khi nhờ tiểu Béo xin cấp phép NPC. Vừa nhập xong, hai NPC lập tức có phản ứng quản gia cúi thấp người cười gian, cô dâu ma thì mặt biến sắc, phối hợp với bộ váy cưới tinh xảo làm cho khí chất trở nên cực kỳ rùng rợn.
Đồng Du kiểm tra lại toàn bộ lần nữa, sau đó để hai NPC vào cảnh cổ trạch, còn mình thì đi vào trường cảnh, bỏ thêm chút thời gian chỉnh sửa một vài chi tiết. Đến đây, mật thất “Cô dâu ma” xem như đã hoàn toàn hoàn thiện.
“Có thể đưa vào hoạt động rồi.” Đồng Du hớn hở nói. Chỉ có ở thế giới giả thuyết mới có thể làm nhanh thế này. Nếu ở thế giới thực, chỉ riêng việc dựng cảnh, tuyển NPC thôi cũng mất mấy tháng.
“Chủ nhân, ngài định giá bao nhiêu?” Trợ lý cửa hàng Tiểu Phú Quý bay tới hỏi.
Phú Quý là trí tuệ nhân tạo, sau tên còn một dãy số dài ngoằng. Đồng Du lười nhớ, bèn đặt cho nó cái tên mang điềm lành.
“Định giá à? Tạm thời đừng vội. Để ta hỏi người quen một chút.” Đồng Du chưa định giá ngay. Cậu định mời ông chủ tiệm đậu hũ thối đến chơi thử rồi hỏi ý kiến sau. Trò chơi mật thất này là một thứ mới toanh trong tinh hệ, cậu không rõ giá cả nên không dám quyết liều.
“Ngài có muốn mở phát sóng trực tiếp không?”
“Phát sóng trực tiếp? Thứ này cũng phát sóng trực tiếp được à?” Đồng Du sửng sốt.
“Có thể, mọi thứ trong thế giới giả thuyết đều có thể phát sóng qua mạng giả thuyết, chỉ cần bản thân người thiết lập đồng ý.” Tiểu Phú Quý nói tiếp, “Nếu ngài mở phát sóng, toàn bộ quá trình trong mật thất sẽ được truyền ra ngoài theo thời gian thực.”
“Không mở.” Mật thất này chủ yếu là nhờ vào yếu tố bất ngờ mà tạo sự hứng thú. Nếu bị người ta xem hết rồi thì còn gì hấp dẫn nữa.
“Rõ.”
Thấy mọi thứ đã ổn thoả, Đồng Du lập tức gọi cho ông chủ tiệm đậu hũ thối: “Chương lão bản, tiệm tôi chuẩn bị xong rồi, anh có muốn tới chơi thử một chút không?”
“Mau vậy sao? Cậu mới làm có một ngày đấy.” Chủ tiệm họ Chương, tên đầy đủ là Chương Hoài, nghe xong thì khá bất ngờ.
“Vốn có sẵn cửa hàng rồi, tôi chỉ chỉnh sửa lại một chút, gỡ bỏ lớp hoá trang thôi.”
“Thì ra vậy, được rồi, gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi qua cổ động cho cậu một phen.” Chương Hoài nói rất nghĩa khí.
“Anh có bạn bè không? Tốt nhất gọi thêm ba người nữa.”
“Tôi dẫn người tới không thành vấn đề. Nhưng cậu làm ra cái gì mà không ra gì thì họ chưa chắc bỏ tiền đâu đấy.” Chương Hoài chịu chi giúp bạn, nhưng không muốn ép người khác.
“Tiệm tôi không bán đồ ăn, là một trò chơi nhỏ cần bốn người chơi chung. Tôi mời các anh đến không thu tiền, chỉ là muốn mấy người giúp tôi chơi thử xem có ổn không thôi.” Đồng Du nói.
“Thế thì không thành vấn đề rồi! Đợi đó, tôi dẫn người qua ngay!” Chương Hoài nghe xong không tốn tiền thì lập tức hăng hái hẳn lên.