Edit Ngọc Trúc
Đồng Du xuyên không, chỉ là cậu còn chưa hiểu nổi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, đầu đã bị người ta tát cho một cái trời giáng.
“Mày sao còn chưa chết? Nếu muốn chết thì đi chết cho yên ổn chút đi, mày sống lại làm gì? Muốn chết thì đi chết đi!”
“Thôi được rồi, Tiểu Du biết sai rồi mà.” Một người phụ nữ bước lên, giữ chặt người đàn ông đang phẫn nộ.
“Cũng tại bà chiều nó quá!” Người đàn ông hung hăng trừng mắt nhìn vợ, sau đó tiếp tục chỉ thẳng vào mặt Đồng Du mà mắng, “Tao nói cho mày biết, nếu thật sự muốn chết thì đi tìm một chỗ không ai biết mà chết cho sạch sẽ, đừng có lôi theo Thịnh Cảnh.”
Thịnh Cảnh là ai?
Đồng Du còn đang nghĩ ngợi, thì thấy người đàn ông đó quay đầu nhìn sang bên cạnh, giọng nói bỗng dịu lại, pha lẫn áy náy và tự trách: “Thịnh Cảnh, là do nhà chúng ta dạy con không ra gì, nếu còn có lần sau, con cứ mặc kệ nó, để nó chết cũng được, vậy mọi người đều giải thoát, con cũng không cần phải ly hôn.”
Ly hôn? Ý hắn là như vậy thật sao?
Người được gọi là Thịnh Cảnh từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài, không hề để tâm đến mọi chuyện đang xảy ra. Mãi đến lúc này mới quay đầu lại, gương mặt đẹp đến mức khiến Đồng Du một đứa mê trai chính hiệu suýt nữa bật thốt thành lời. Nhưng người đàn ông này tuy đẹp, mở miệng ra lại chẳng dễ nghe chút nào: “Ba mẹ, cuộc hôn nhân này con nhất định phải ly hôn. Xin lỗi.”
Nghe xong câu đó, người đàn ông vừa tát Đồng Du ánh mắt thoáng qua một tia thất vọng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, ba mẹ ủng hộ con.”
Thịnh Cảnh nghe vậy cũng chẳng tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu: “Hai người nói chuyện tiếp đi, con ra thư phòng một chút.”
Thịnh Cảnh rời đi rồi, người đàn ông trung niên liếc nhìn Đồng Du đang ngồi với vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt đầy ghét bỏ, tức đến ngứa răng, lại định giơ tay lên đánh, may mà bị vợ kéo lại: “Đừng đánh, Tiểu Du vừa mới hồi phục, tinh thần hải còn chưa ổn.”
Tinh thần hải là cái gì cơ?
Chẳng lẽ mình xuyên tới một thế giới khác?
Dựa vào lượng kiến thức tích góp từ vô số tiểu thuyết mạng và phim truyền hình, Đồng Du nhanh chóng phân tích tình cảnh trước mắt. Hai người này tám phần là cha mẹ của cậu, người đẹp trai vừa rồi chắc là chồng cậu, hơn nữa tình cảm giữa hai người đã đổ vỡ, hiện giờ đang chuẩn bị ly hôn.
“Tôi nhìn nó là tức.” Người đàn ông có vẻ không thể chịu nổi sự tồn tại của Đồng Du, giận dữ đập cửa bước ra ngoài.
“Sau này đừng có mà gây chuyện nữa.” Người phụ nữ dặn dò.
Gây chuyện? Xem ra nguyên chủ cũng chẳng dễ ưa gì, đến mức cha mẹ ruột còn thấy chướng mắt. Nhưng mà gây chuyện gì? Chẳng lẽ vì chồng muốn ly hôn, nguyên chủ sống chết không chịu nên mới gây náo loạn? Thực ra cũng dễ hiểu, nếu là mình, chồng đẹp trai đến vậy đột nhiên đòi ly hôn, mình chắc cũng giãy giụa không cam lòng.
“Cũng đừng có tự sát nữa.”
Tự sát?!!!
Đẹp trai đến đâu, cũng không quan trọng bằng cái mạng đâu anh em! Vậy mà cậu ta dám chết vì tình?
“Vừa rồi con suýt nữa chết não, tinh thần lực khế ước giữa con và Thịnh Cảnh cũng bị đứt đoạn. Nếu không nhờ Thịnh Cảnh mềm lòng, đồng ý ký lại khế ước và dùng tinh thần lực của mình bảo vệ tinh thần hải của con, nếu không con đã chết thật rồi, biết chưa?”
Đồng Du chớp chớp mắt.
“Chuyện ly hôn này, ba mẹ biết là con không muốn, nhưng việc con làm thật sự quá đáng. Nếu thật lòng không muốn ly hôn với Thịnh Cảnh, thì từ giờ trở đi trong một năm phải đối xử tốt với người ta. Một năm sau nếu Thịnh Cảnh vẫn muốn ly hôn, mẹ cũng không nói gì thêm nữa, được không?” Người phụ nữ nhẹ giọng khuyên nhủ.
Thông tin này có hơi nhiều, Đồng Du nhất thời cũng chưa hiểu hết, nhưng ít ra còn nghe lọt tai, bèn gật đầu đồng ý: “Được.”
Người phụ nữ thở dài: “Nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Nghỉ ngơi một chút đi, mẹ xuống bếp làm chút gì đó cho con ăn.”
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại một mình Đồng Du. Cậu thở phào một hơi thật dài, sau đó bắt đầu đánh giá khung cảnh xung quanh, mãi cho đến khi từ tấm kính phản chiếu thấy được gương mặt mình.
Gương mặt này tám phần giống với gương mặt thật của cậu, chỉ là cả người trông hơi mệt mỏi và yếu ớt, đại khái là do vừa mới ốm dậy, hoàn toàn không có tinh thần.
Là một hồn ma lang thang nhiều năm, rảnh rỗi đến mức phải đi làm NPC trong mấy trò chơi trốn thoát mật thất, Đồng Du vô cùng cảm kích và vui mừng vì lần tái sinh này. Không phải cha không thương mẹ không yêu, chồng lại còn đòi ly hôn sao? Chuyện nhỏ.
Đồng Du bước đến bên cửa sổ, giơ tay hứng lấy ánh nắng ngoài trời. Khi cậu đang tận hưởng cảm giác ấm áp đã lâu không có, thì bỗng nhiên trên bầu trời có thứ gì bay qua, rồi đáp xuống sân bên cạnh.
Cái gì thế? Đĩa bay à?
Khi Đồng Du còn đang nghi ngờ mình hoa mắt, lại có thêm một thứ tương tự bay đến, hạ xuống sân đối diện.
!!!
Rốt cuộc cậu đã xuyên tới nơi quái quỷ nào vậy?
……
Một tiếng sau, thức ăn đã chuẩn bị xong. Mẹ Đồng bảo chồng mang đồ ăn sang, sau đó gọi Thịnh Cảnh, cuối cùng đến gọi Đồng Du.
Lúc này Đồng Du đã bình tĩnh lại. Chuyện xuyên không gì đó cậu tiếp nhận được rồi, mấy chuyện khác cũng không còn gì khó chấp nhận. Hơn nữa cậu vừa xác nhận được hai chuyện: ngôn ngữ và chữ viết ở thế giới này cậu đều hiểu, vậy thì việc tìm hiểu nơi này cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đồng Du rón rén ngồi xuống cuối bàn ăn, liếc nhìn một vòng, nhanh chóng đi đến kết luận: mẹ của thân xác này chắc chắn nấu ăn không giỏi. Cơm canh nóng hổi đủ sắc màu, nhưng một chút hương thơm cũng không ngửi thấy.
“Ăn cơm đi.” Đồng ba ba ghét bỏ liếc nhìn cậu con trai, sau đó là người đầu tiên gắp đũa.
Đồng Du đợi mọi người đều gắp rồi mới dám động đũa theo. Cậu cẩn thận gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, nét mặt lập tức vặn vẹo.
Tuy đã không kỳ vọng gì, nhưng mùi vị này… thật sự quá khủng khiếp. Vị tanh đến mức cậu suýt ngất. Là một con ma sống nhiều năm, Đồng Du hoàn toàn có tư cách kêu lên một câu: thứ này đến ma cũng chẳng thèm ăn!
Cậu cố gắng chịu đựng, nước mắt sắp trào ra.
“Khóc cái gì đấy? Bộ mặt đó để cho ai xem?” Đồng ba ba không chịu nổi nhìn dáng vẻ đó của cậu.
Đồng Du vội giải thích: “Không phải, là cái cá này…”
“Cá sao? Bị hóc xương à?” Đồng mụ mụ lo lắng hỏi.
“Ừm.” Đồng Du gật đầu lia lịa, vùi đầu vào bát cơm. May mà cơm vẫn còn tạm, dù nước hơi nhiều nên hơi nhão.
Một bữa cơm vất vả lắm mới xong, cha mẹ Đồng Du chuẩn bị rời đi. Thịnh Cảnh suốt bữa hầu như không nói câu nào với Đồng Du, nhưng đối với cha mẹ cậu thì vẫn rất tôn trọng.
“Đồng Du, trong vòng một năm tới mày phải ngoan ngoãn ở lại đây. Nếu sau một năm Thịnh Cảnh vẫn kiên quyết muốn ly hôn, thì mày nhất định phải đồng ý, không được phép chống đối.” Đồng ba ba nói câu này tuy là hướng về phía Đồng Du, nhưng rõ ràng là để cho Thịnh Cảnh nghe. Nói cho cùng, ông vẫn hy vọng Thịnh Cảnh có thể cho con trai mình một cơ hội.
Nói rồi ông lén liếc nhìn Thịnh Cảnh, thấy gương mặt anh chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, liền âm thầm thở dài.
“Gì mà phải đợi tới một năm? Ly hôn luôn bây giờ không được à?” Đồng Du tính tình thẳng thắn, thuận miệng hỏi.
“mày nói cái gì?!” Đồng ba ba giơ tay lên định tát thêm phát nữa.
Đồng Du sợ hãi rụt người lại, cực kỳ không hiểu, không phải ai cũng muốn cậu ly hôn à? Sao cậu vừa đồng ý thì lại nổi giận?
“Thôi được rồi, cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.” Đồng mụ mụ sợ hai người lại cãi nhau, vội kéo chồng rời đi.
“Tôi đưa ba mẹ về, rồi quay lại viện nghiên cứu.”
Đồng Du ngẩn ra vài giây, mới nhận ra câu này là Thịnh Cảnh nói với mình.
Thịnh Cảnh đi ra sân, giơ tay bấm vài cái lên cổ tay, mặt đất bỗng chấn động, rồi một cái miệng tròn lớn mở ra, từ bên trong bay lên một chiếc phi thuyền màu đen.
Phi thuyền lơ lửng cách mặt đất khoảng mười phân, cha mẹ nhà họ Đồng cùng Thịnh Cảnh rất tự nhiên bước lên, rồi “vèo” một tiếng, bay đi mất.
Đồng Du đứng đó ngẩn người cả phút, sau mới sực tỉnh, vội vàng khép miệng lại.
Phi thuyền ngầu thật đấy… Không biết lúc ly hôn, chồng cậu à không, chồng tiện nghi của cậu có thể để lại cái đó cho cậu không nhỉ?
……
Ba ngày sau, Đồng Du vẫn chưa rời đi đâu cả, mà nhờ vào sự hỗ trợ của các robot gia dụng trí năng, cậu đã nắm được những hiểu biết cơ bản về thời đại này.
Hành tinh này gọi là Thủy Lam Tinh, tên gọi ấy xuất phát từ việc loài người trên tinh cầu này vốn là dân di cư từ Trái Đất. Khoảng hơn 500 năm trước, khí hậu Trái Đất suy thoái nghiêm trọng, không còn thích hợp để sinh sống, nhân loại buộc phải rời đi, bắt đầu hành trình di cư giữa vũ trụ. Sau 97 năm phiêu bạt, họ bất ngờ tìm thấy một hành tinh có thể sinh tồn chính là Thủy Lam Tinh từ đó mở ra kỷ nguyên thời đại tinh tế.
Từ tư liệu, Đồng Du còn biết thêm rằng văn minh thời đại tinh tế có hệ thống phân cấp, và tiêu chuẩn đánh giá cấp bậc ấy chính là sức mạnh tinh thần. Bởi vì bất kỳ chủng tộc có trí tuệ nào cũng đều có tinh thần lực, chỉ khác nhau ở mức độ mạnh yếu. Khi mới tới Thủy Lam Tinh, người Trái Đất vẫn còn ở trong trạng thái tinh thần lực chưa được khai mở, nói cách khác, so với các nền văn minh khác thì con người khi ấy chẳng khác gì những kẻ dã man chưa khai hóa. Chính vì thế, Thủy Lam Tinh từng bị các nền văn minh ngoại lai xâm lược và nô dịch suốt một thời gian dài.
Trong thời kỳ bị xâm lược đó, các nhà khoa học Trái Đất đã phát minh ra thiết bị kích phát tinh thần lực, nhờ vào nó cùng với tinh thần không khuất phục của con người, cuối cùng họ mới trụ vững đến khi Liên minh Tinh tế xuất hiện, giành được quyền độc lập. Dĩ nhiên, cũng có ý kiến cho rằng, nếu tinh thần lực của con người không đạt đến một mức độ nhất định, thì kể cả có Liên minh Tinh tế đi chăng nữa, các nền văn minh khác cũng sẽ chẳng công nhận Thủy Lam Tinh là một thực thể độc lập.
Để sinh tồn, nhân loại buộc phải ép bản thân kích phát tinh thần lực. Nhưng việc này để lại di chứng rất nghiêm trọng, bởi vì không thể kiểm soát tinh thần lực một cách tự nhiên, người bị kích phát dễ rơi vào trạng thái điên loạn, và phần lớn những người đầu tiên trải qua quá trình đó đều không sống nổi quá năm năm. Sau này, nhờ nghiên cứu không ngừng, các nhà khoa học đã tìm ra một phương pháp giúp giảm nhẹ tình trạng đó chính là khế ước tinh thần. Người có tinh thần lực quá mạnh sẽ được ghép đôi với một người có tinh thần ổn định, thông qua khế ước để hỗ trợ lẫn nhau và đạt được sự cân bằng.
Nguyên lý này Đồng Du chưa thật sự hiểu rõ, nhưng ý chính thì cậu nắm được: trong đầu mỗi người đều có một "biển tinh thần", nơi có khả năng tự điều tiết dòng tinh thần lực. Nhưng do quá trình kích phát quá mức, "biển tinh thần" của những người ấy bị tổn thương, không thể tự điều tiết ổn định nữa. Trong khi đó, người thường tuy tinh thần lực yếu, nhưng "biển tinh thần" vẫn còn nguyên vẹn, có thể hỗ trợ điều hòa tinh thần lực cho bên còn lại.
Sau khi ký khế ước, người thường sẽ phải chịu đựng sự tẩy rửa tinh thần từ khế ước giả một quá trình vô cùng đau đớn nhưng đồng thời cũng là cơ hội để "biển tinh thần" được kích thích mà tự nhiên thức tỉnh. Nếu là thức tỉnh tự nhiên, thì sẽ không để lại di chứng nào cả.
Mà cậu với Thịnh Cảnh, hình như chính là đã ký khế ước kiểu đó.
Khế ước tinh thần một khi đã lập, thì không thể dễ dàng giải trừ. Trừ khi một bên chết não, tự tiêu biến tinh thần lực của mình, nếu không thì bên kia chắc chắn sẽ bị phản phệ. Đương nhiên, nếu bất chấp hậu quả mà muốn cưỡng ép giải trừ thì không phải là không thể, chỉ là lúc vừa ký khế ước xong, tinh thần lực chưa ổn định, nên sẽ có thời gian bảo hộ kéo dài một năm.
Hiểu đến đây, Đồng Du mới thật sự hiểu rõ cái gọi là "ly hôn sau một năm" là có ý gì.
“Vậy tức là khế ước giữa nguyên chủ và Thịnh Cảnh đã bị giải trừ vào khoảnh khắc nguyên chủ tử vong, sau đó hắn lại ký tiếp khế ước với mình một du hồn vất vưởng? Chẳng lẽ lúc đó không phải là mơ?” Trước khi tỉnh lại, Đồng Du từng trải qua một khoảng thời gian bị giam trong bóng tối sâu thẳm, nơi ấy mang áp lực cực lớn khiến cậu cảm thấy linh hồn mình sắp bị nghiền nát, lại chẳng có nơi nào để bấu víu. Mãi đến khi một luồng sức mạnh kéo cậu ra khỏi nơi đó, cậu vừa mở mắt đã thấy mình ở nơi này. “Chẳng lẽ… là tinh thần lực của Thịnh Cảnh đã kéo mình ra khỏi đó?”
Vậy chẳng phải là… nợ hắn một mạng rồi sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Lặng lẽ khai văn, sau đó kinh diễm thiên hạ. (#……#)