Edit Ngọc Trúc
Trở về nhà, Đồng Du không chậm trễ dù chỉ một giây, lập tức tiến vào thế giới giả thuyết.
Theo như lời nhân viên cửa hàng giới thiệu, thế giới giả thuyết này tuy chỉ có người có tinh thần lực từ cấp E trở lên mới có thể sử dụng, nhưng một khi đã vào thì cảm giác gần như không khác gì thế giới thực. Hơn nữa, tất cả mọi thứ trong thế giới giả thuyết đều do người dùng dùng tinh thần lực kiến tạo, trí tưởng tượng càng phong phú thì tiêu hao tinh thần lực càng lớn, cho nên cảnh vật ở thế giới này thường độc đáo và mang đậm cá tính hơn so với thế giới thực.
Trước mắt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, Đồng Du đã xuất hiện trong một căn phòng có bài trí khá quen thuộc. Ngay sau đó, cậu bị tấm ảnh treo trên tường làm giật mình. Đối diện ngay trước mặt là một tấm ảnh lớn, trong ảnh là hai người đàn ông đang tựa sát vào nhau – chính là Thịnh Cảnh và nguyên chủ. Trong ảnh, ánh mắt Thịnh Cảnh dịu dàng cúi xuống nhìn nguyên chủ, khuôn mặt không giấu được sự cưng chiều. Nguyên chủ lại tinh nghịch ngẩng đầu, khóe môi cong cong, nụ cười rạng rỡ hồn nhiên.
Nguyên chủ với Thịnh Cảnh lại từng thân thiết như vậy sao? Thế mà cuối cùng lại đi đến bước ly hôn rồi tự sát?
Đồng Du cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu lại cảm thấy căn phòng này quen mắt như thế – bởi vì nơi này giống hệt với căn nhà mà nguyên chủ từng ở trong thế giới thực, đồng thời cũng chính là nơi cậu đang sống hiện tại. Thứ duy nhất khác biệt chính là tấm ảnh trên tường kia.
Nguyên chủ rốt cuộc đã thích căn nhà này đến mức nào chứ? Ngay cả ở thế giới giả thuyết cũng phải dựng nên một bản sao y hệt. Nói là để phát huy trí tưởng tượng mà lại làm thế này sao?
“Chủ nhân, có cuộc gọi tìm ngài.” Một robot trông hệt như một đứa béo ục ịch trượt ra từ góc phòng.
Đến cả robot cũng giống nhau!
“Ai gọi vậy?” Đồng Du hỏi.
“Ngài Lý Tông.”
“Không nhận.” Đồng Du lập tức từ chối không chút do dự. Cậu không phải nguyên chủ, cũng không có ký ức của nguyên chủ, trong giai đoạn hiện tại ngoài việc buộc phải giao tiếp, cậu không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai có liên quan đến nguyên chủ.
Căn nhà này vốn được mô phỏng từ hiện thực, Đồng Du cũng chẳng còn hứng thú tham quan, dứt khoát rời nhà ra phố dạo chơi. Ban đầu còn có chút háo hức, nhưng đi một lúc lại cảm thấy vô vị.
Dạo phố cũng chỉ là ăn, uống, mua sắm. Nhưng đi một vòng, đồ ăn thời đại tinh tế đúng là chẳng có gì đáng khen. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu vì sao mẹ của nguyên chủ lại nấu ăn tệ đến vậy – hóa ra người thời đại tinh tế ai cũng nấu ăn dở.
“Chẳng lẽ lúc di cư từ Trái Đất đi lại không mang theo thực đơn?” Đồng Du lẩm bẩm.
“Lúc di dân thì có mang theo tài liệu văn hiến, nhưng phần lớn đều bị hủy trong thời kỳ Hắc Ám.” Trả lời cậu là ông chủ của một cửa hàng bán đậu hũ thối mà cậu đang đứng trước.
Thời kỳ Hắc Ám chính là giai đoạn Thủy Lam Tinh bị nền văn minh ngoài hành tinh xâm lược và nô dịch.
“Đều bị hủy hết?”
“Nhìn là biết cậu không học lịch sử Thủy Lam Tinh đàng hoàng. Ngoài hành tinh xâm lược Thủy Lam Tinh, việc đầu tiên họ làm là phá hủy toàn bộ văn hiến của chúng ta. Hủy diệt một nền văn minh nhanh nhất chính là hủy diệt văn hóa của nó.” Ông chủ cửa hàng nói.
Nghe xong, Đồng Du nghẹn một lúc mới bật ra được câu: “Đúng là giết người không thấy máu.”
“Không phải sao? Bây giờ chỉ mong các nhà khoa học của chúng ta chế tạo được phi thuyền có thể vượt qua lốc xoáy ngân hà, đến một ngày có thể trở về Trái Đất, tìm lại nền văn minh thuộc về chúng ta.”
Mắt Đồng Du sáng lên: “Chúng ta còn có thể quay về Trái Đất sao?”
“Dĩ nhiên là có thể. Trái Đất vẫn ở đó, đã hơn ngàn năm trôi qua, băng giá hẳn cũng đã tan, chỉ là lốc xoáy ngân hà quá mạnh, phi thuyền thông thường không thể vượt qua.” Ông chủ nói tiếp, “Thật sự có thể quay về Trái Đất thì tôi cũng biết mình làm đậu hũ thối đúng chuẩn hay không.”
“Không cần phải về Trái Đất tôi cũng có thể nói cho anh, anh làm hoàn toàn không đúng chuẩn, ngoài mùi thối ra chẳng có gì cả.” Trời biết cậu vừa bị cái mùi thối đó dụ đến, mua một chén, ăn vào thì muốn ói. Đậu hũ thối chuẩn là "ngửi thối, ăn thơm", còn của tên này thì "ngửi thối, ăn càng thối", giống như đang ăn tường mục nát vậy.
“Sao cậu biết?” Ông chủ không phục.
“Đại ca, đậu hũ thối là mỹ thực của Trái Đất, anh cảm thấy cái thứ anh làm ra gọi là mỹ thực được sao?”
“……” Ông chủ cứng miệng, cuối cùng chỉ cãi lại yếu ớt, “Vậy thì tôi xem thử thứ cậu gọi là thối đúng chuẩn là gì.”
“Thứ anh làm chắc chắn còn kém một bậc.” Đồng Du thật lòng nói.
Ông chủ lập tức cười toe, rồi hỏi tiếp: “Cửa hàng của cậu ở đâu? Khi nào rảnh tôi tới cổ vũ.”
“Tôi đang chuẩn bị mở, nên mới ra khảo sát thị trường, xem thử mở gì thì có thể kiếm tiền.” Đồng Du biết trong thế giới giả thuyết có thể mở cửa hàng, và đó cũng là điều cậu đang muốn làm nhất. Nguyên chủ không có việc làm, mà dù có thì cậu cũng không chắc mình có thể tiếp tục, nên việc cấp thiết hiện tại là có năng lực kiếm tiền. Thế giới thực thì cậu còn chưa hiểu rõ, nên mở cửa hàng trong thế giới giả thuyết là lựa chọn tốt nhất. May mắn là hôn ước giữa cậu và Thịnh Cảnh còn kéo dài một năm, trong một năm này nhất định phải tranh thủ kiếm được một khoản.
“Vậy cậu hỏi tôi là đúng người rồi, tôi biết.”
Đồng Du giật mình: “Không lẽ bán đậu hũ thối cũng lời lắm sao?”
“Lời gì mà lời, mỗi tháng chỉ kiếm được cỡ 1000 tinh tệ, tôi mở chỉ để tiêu hao tinh thần lực thôi.” Ông chủ nói.
Đồng Du nhẹ cả người may mà không lời, chứ nếu lời thì cậu thật sự sẽ nghĩ dân tinh tế đều thích ăn….tường.
“Dù là thế giới giả thuyết hay hiện thực, có hai loại ngành kiếm tiền giỏi nhất: truyền thừa văn minh cổ và tiêu hao tinh thần lực.” Ông chủ giải thích, “Nếu cậu có chuyện xưa tổ tiên để lại từ thời Trái Đất, viết ra, định giá một quyển một tinh tệ, mỗi tháng ít nhất kiếm được mười vạn. Gặp may còn được viện bảo tàng quốc gia thu mua, có thưởng thêm.”
Đồng Du phấn khích cái này cậu có! Dù không phải là mọt sách, nhưng cậu là người Trái Đất thực sự, viết vài thứ cũng không khó. Không đến mức ra Liêu Trai, nhưng vài chuyện tầm phào thì có đầy.
“Nhưng không được viết bừa. Nếu bị phát hiện ngụy tạo, hoặc không chứng minh được là văn minh cổ thật, sẽ bị xử phạt.” Ông chủ nhắc.
Đồng Du ngẩn người: “Văn minh cổ chẳng phải bị đứt đoạn rồi sao? Chứng minh kiểu gì?”
“Khoảng 500 năm trước, Thủy Lam Tinh từng tổ chức thu thập chuyện dân gian, cho nên ngươi phải chứng minh chuyện đó có từ thời ấy ví dụ tổ tiên để lại sách, hình ảnh tư liệu, gần đây ngươi mới phát hiện.”
Cái chứng minh này còn khó hơn chứng minh mẹ mình là mẹ mình.
“Thế còn tiêu hao tinh thần lực thì sao?” Đồng Du chuyển chủ đề.
“Cái này đơn giản, tìm cách khiến khách tiêu hao tinh thần lực ví dụ như đậu hũ thối của tôi, ăn cũng tốn tinh thần lực đấy.”
“Thật á?!”
“Tất nhiên! Quầy hàng của tôi tốn một vạn tinh tệ mỗi tháng, đậu hũ thối mà vô dụng thì tôi lỗ chết.” Ông chủ đáp.
Chỉ cái trò đậu hũ thối này mà bán được 9000 tinh tệ mỗi tháng?!
“Theo số liệu mới công bố của viện nghiên cứu, ngoài sức sáng tạo ra, những thứ có thể kích thích não bộ càng nhiều thì càng tiêu hao tinh thần lực hiệu quả. Nhưng sức sáng tạo có giới hạn, đến khi bí ý tưởng thì cần vật có tính kích thích. Mở bảng xếp hạng thử xem, mười vị trí đầu toàn là trò chơi chiến đấu, càng máu me kinh dị thì càng đứng đầu. Cả phim kinh dị cũng thuộc top có lượt xem cao nhất.”
Kinh dị?
Trò chơi?
Kích thích?
Ba thứ này kết hợp lại chẳng phải là trốn thoát khỏi mật thất sao?
Làm một kẻ từng làm nhiều năm diễn viên NPC trong phòng mật thất ở Trái Đất, nhàm chán đến mức chỉ còn biết hóa hồn ma trong mật thất không ai hiểu mật thất thoát hiểm hơn cậu!
“Tôi biết nên mở cửa hàng gì rồi!” Đồng Du kích động nắm lấy tay ông chủ.
“Nhanh vậy đã nghĩ ra ý tưởng?”
“Ừ, cho tôi phương thức liên lạc, chờ tiệm mật thất của tôi khai trương, anh sẽ là khách hàng đầu tiên!” Đồng Du nói.
“Muốn bán quả đào à? Bên ngoài có người nhân giống rồi, nếu muốn bán thì phải có điểm mới.” Ông chủ vừa nói vừa gửi mã liên lạc cho cậu.
Đồng Du lười giải thích với ông chủ rằng “mật thất” khác hoàn toàn với “quả đào”, vội vã rời đi.
Sau khoảng nửa giờ tìm hiểu thủ tục mở cửa hàng, Đồng Du may mắn phát hiện nguyên chủ từng mở một cửa hàng bán cá hầm ớt trong thế giới giả thuyết, nhưng buôn bán ế ẩm nên nhanh chóng đóng cửa.
Nhìn tay nghề mẹ nguyên chủ là biết, nấu tanh đến mức đó mà còn mong bán chạy thì đúng là mơ.
Cửa hàng đóng cũng chẳng sao, quan trọng là cậu không cần mất thời gian hay tiền để xin lại vị trí chỉ cần cải tạo lại cửa hàng cũ là được. Việc cải tạo cũng đơn giản, dùng tinh thần lực tái thiết là xong.
Xây mật thất gì đây?
Đồng Du chưa tới ba giây đã nghĩ xong: mật thất kinh dị kiểu Trung Quốc: Cô dâu ma.
Trò chơi này từng là chủ đề được yêu thích nhất trong mật thất nơi cậu làm diễn viên, diện tích lại không cần lớn, vừa hiệu quả vừa thực tế. Cảnh trí thì sẵn trong đầu, chẳng cần mất công suy nghĩ.
Cậu bắt tay vào làm luôn.
Đầu tiên là dựng một căn nhà ba gian ba dãy theo kiểu cổ Trung Quốc.
Vừa tưởng tượng xong, thế giới giả thuyết tự động xây dựng, chưa đầy một phút đã hoàn thành khiến Đồng Du kinh ngạc há hốc miệng.
Cô dâu ma tất nhiên phải có cảnh cưới, phủ đệ treo đầy vải đỏ.
Cậu tưởng tượng vải đỏ trải từ cổng lớn đến tận phòng tân hôn, nhưng mới trải được nửa đường thì đầu cậu đau nhói.
“Ngài đang thiếu tinh thần lực. Phát hiện ngài có bạn lữ khế ước, xin xác nhận có mở thông đạo tinh thần không. Nếu không xác nhận, sẽ cưỡng chế đăng xuất trong 30 giây… 30… 29…”
Thiếu tinh thần lực?
Đồng Du lúc này mới nhận ra bản thân chỉ là người thường chưa từng kích phát tinh thần lực.
Mới xây chút xíu đã hết tinh thần lực, vậy hoàn chỉnh cả căn mật thất thì cần bao nhiêu chứ? Đồng Du chỉ cần một giây là tính ra, với lượng tinh thần lực ít ỏi của mình, có làm cả tháng cũng không xong.
Chẳng lẽ lại đi nhờ Thịnh Cảnh?
Cậu hơi do dự dù gì mới mượn anh ta 80.000 tinh tệ chưa lâu, giờ lại muốn mượn tinh thần lực… Khoan đã, bản thân mượn là tinh thần lực đấy chứ, mà tinh thần của những người thức tỉnh thì nhiều đến mức phải tìm cách tiêu hao. Cậu đây chẳng phải đang làm việc tốt sao?
Nghĩ đến đây, Đồng Du lập tức hết áy náy, không chần chừ mở bảng điều khiển, khởi động thông đạo tinh thần.
Ngay tức thì, một luồng tinh thần lực hùng hậu tràn vào, hệ thống giả thuyết ngừng đếm ngược. Đồng Du như thể vừa nắm được khoản vốn xây dựng hàng tỷ, bắt đầu công cuộc kiến tạo.
Trải vải đỏ chỉ là khởi đầu cậu còn muốn trải thảm nữa kia…
Cùng lúc đó, tại viện nghiên cứu.
Thịnh Cảnh đang nằm trong buồng điều trị ngủ đông. Mấy ngày nay anh liên tục công phá một nan đề khoa học, lại không có thời gian thư giãn tinh thần lực, dẫn đến biển tinh thần lại một lần nữa hỗn loạn. Không có người khế ước hỗ trợ, anh chỉ có thể dựa vào việc ngủ để khôi phục mà cách hiệu quả nhất là ngủ đông. Bởi người trong trạng thái tinh thần lực hỗn loạn thì khó có thể ngủ bình thường.
Đột nhiên, Thịnh Cảnh mở mắt, ngồi bật dậy khỏi buồng ngủ đông.
“Có chuyện gì vậy?” Bác sĩ trị liệu lo lắng lại gần.
Thịnh Cảnh không trả lời, chỉ tháo thiết bị liên kết tinh thần sau tai.
Ngay khoảnh khắc vừa rồi anh cảm nhận rõ có một phần tinh thần lực của mình bị rút đi. Mà người duy nhất có thể làm vậy chỉ có Đồng Du.
Một giờ trước thì đòi tiền mua mũ giả thuyết, một giờ sau thì giúp anh xả bớt tinh thần lực. Thêm vài giờ nữa chắc sẽ đến màn đạo đức khống chế.
Thịnh Cảnh không muốn đi lại vết xe đổ.
Bác sĩ nhìn bảng số liệu: “Vừa rồi tinh thần lực rõ ràng có tiêu hao là khế ước giả của ngài hỗ trợ? Đây là chuyện tốt, ngài tháo thiết bị làm gì?”
“Bác sĩ Thôi, tôi đã quyết định giải trừ khế ước.” Thịnh Cảnh bình tĩnh nói.
Bác sĩ Thôi cũng không bất ngờ rõ ràng quan hệ giữa hai người chẳng tốt đẹp gì. Nếu tốt, thì tinh thần lực của Thịnh Cảnh đâu đến mức này. Nhưng… không phải bên kia vừa chủ động giúp thư giãn tinh thần sao?
“Chỉ cần chưa giải trừ khế ước, cậu ta vẫn có nghĩa vụ hỗ trợ ngài thư giãn tinh thần.” Bác sĩ cau mày. “Mang thiết bị lại.”
“Tôi không cần.”
“Thịnh Cảnh, hiện tại mỗi ngày ngài chỉ duy trì được 4 tiếng trạng thái ổn định. Còn lại 20 tiếng đều trong tình trạng phục hồi tinh thần. Tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, một ngày ngài chỉ có thể duy trì 3 tiếng, rồi 2 tiếng… cuối cùng sẽ không thể làm việc.” Bác sĩ Thôi nghiêm túc nói, “Chiến hạm nghiên cứu đã tới giai đoạn cấp bách, ngài hiểu rõ chúng ta không có thời gian để lãng phí.
Thịnh Cảnh trầm mặc. Tuy rằng Thủy Lam Tinh tạm thời được yên ổn nhờ hiệp ước của Liên minh Tinh tế, nhưng trong toàn bộ liên minh tinh cầu, kỹ thuật khoa học của Thủy Lam Tinh lại là lạc hậu nhất. Viện nghiên cứu vì sao phải chế tạo chiến hạm? Không chỉ để trở về Trái Đất, mà còn bởi chiến hạm hiện tại của Thủy Lam Tinh đến tổng bộ Liên minh Tinh tế cũng không bay nổi. Mỗi lần nguyên thủ tinh cầu tham dự hội nghị liên minh đều phải nhờ chiến hạm của liên minh đến đón.
Lạc hậu thì sẽ bị chèn ép. Nếu một ngày nào đó các tinh cầu khác muốn tấn công Thủy Lam Tinh, bọn họ thậm chí ngay cả một chiếc chiến hạm có thể bay tới tinh cầu địch cũng không có thật sự là một sự châm biếm cay nghiệt.
Thịnh Cảnh nắm quyền, lần nữa dán thiết bị cảm ứng vào sau tai.
Thôi, cố gắng chịu đựng thêm một năm nữa.
Thịnh Cảnh lần nữa nằm xuống khoang ngủ đông, bởi vì dù cậu đã giúp anh trì hoãn tình trạng tinh thần lực rối loạn, nhưng hiệu quả cũng không kéo dài bao nhiêu. Anh vẫn phải dựa vào ngủ đông để tự chữa lành tinh thần hải của mình.
Bác sĩ Thôi trở lại bên thiết bị, theo dõi biến động tinh thần lực của Thịnh Cảnh. Dần dần, ánh mắt ông ta bỗng mở lớn, kinh ngạc nhìn chằm chằm đường cong số liệu trên màn hình hiển thị.
Khế ước giả của Thịnh Cảnh đang làm gì thế này?!
Ông lập tức bật dậy đi kiểm tra Thịnh Cảnh, lại phát hiện người đáng lẽ phải mất ba bốn tiếng mới có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ—lúc này đã đều đều phát ra tiếng hô hấp ổn định.
Cùng lúc đó, cậu đang vùi đầu xây dựng cảnh trí cho sân nhà của Quỷ Tân Nương, đến từng cành hoa ngọn cỏ trong hoa viên cũng được cậu chăm chút tỉ mỉ. Về phần tinh thần lực vừa rồi tách ra một thoáng, cậu cũng chẳng để tâm nhiều, chỉ tưởng là mạng lag mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Du: Thời đại tinh tế rồi mà mạng vẫn còn lag à? Tha thứ cho 5G.