Edit Ngọc Trúc
Chương Hoài dẫn người đến đúng lúc Đồng Du đang nghiên cứu cách quảng bá phòng mật thất của mình.
"Ông chủ Đồng."
Đồng Du ngẩng lên, thấy Chương Hoài đang cười híp mắt đứng trước quầy, phía sau là hai nam một nữ. Ba người kia vừa thấy hắn liền lễ phép gật đầu chào.
"Chương lão bản, hoan nghênh hoan nghênh." Đồng Du vội vàng bước ra đón.
"Thiết kế của cậu thú vị đấy." Chương Hoài đảo mắt một vòng, ánh nhìn cuối cùng dừng lại ở bảng giới thiệu đặt trước quầy, "Phòng mật thất? Đây là trò gì thế?"
"Chẳng phải kiểu nhốt người trong một căn phòng không có lối ra rồi bắt họ tìm cách trốn ra ngoài sao?" Có người đoán.
"Đúng! Chính là kiểu trò chơi đó." Đồng Du tán thưởng nhìn người vừa lên tiếng.
"Hạng A kinh dị? Dọa người lắm à?" Có người chú ý đến cảnh báo kinh dị cấp A trên bảng, hai mắt sáng rực, trông như thể là kiểu người rất mê trò chơi rùng rợn.
"Xếp hạng này coi như khá cao trong thể loại kinh dị đấy, nhưng cũng tùy vào từng người thôi. Nếu gan lớn thì không cảm thấy đáng sợ, còn gan nhỏ thì có khi sợ đến quỳ luôn." Phòng mật thất là vậy, gan to thì như xe tăng húc đổ mọi thứ, gan nhỏ thì chỉ biết gào khóc tạo không khí. Cho nên chơi loại này phải lập tổ đội, vì toàn xe tăng thì chán, toàn nhát gan thì chẳng ai thoát ra nổi.
"So với màn 269 của Chiến Bá Tinh Tế, màn trốn thoát này cái nào đáng sợ hơn?" Người kia lại hỏi.
So sánh kiểu gì thế?
Đồng Du chưa từng chơi Chiến Bá Tinh Tế, sững lại một thoáng nhưng rồi lập tức bình tĩnh trả lời: "Hai kiểu kinh dị hoàn toàn khác nhau."
"Kinh dị mà cũng phân loại à?" Chương Hoài tò mò hỏi.
"Chơi rồi sẽ hiểu." Đồng Du giữ bí mật, "Tiết lộ trước thì mất vui."
Lúc này, cô gái duy nhất trong nhóm hỏi với vẻ hứng thú: "NPC này mặc đồ đẹp thật. Là cô dâu ma à? Cô ấy mặc váy cưới à?"
So với nội dung trò chơi, cô có vẻ hứng thú với trang phục của cô dâu ma hơn.
Đồng Du hơi sững người, rồi nhớ ra sau thời đại Tinh Tế thì văn hóa đã đứt gãy, gật đầu: "Đúng thế, đây là áo cưới cổ thời Địa Cầu."
"Cậu còn nghiên cứu lịch sử Địa Cầu cổ nữa à?" Chương Hoài cảm khái.
"Thì để làm phòng mật thất nên phải tìm hiểu một chút." Đồng Du không muốn tiếp tục chủ đề này, lảng sang chuyện khác rồi dẫn mọi người vào phòng.
Tới cửa vào phòng mật thất, Đồng Du đưa kịch bản cho Chương Hoài, trên đó có giải thích đơn giản lý do cô dâu hóa thành ác quỷ, chủ yếu để người chơi nhập tâm hơn. Sau đó, theo thói quen, anh dặn dò thêm: "Nếu sợ quá hoặc không thể ra được, hãy ấn nút trên tường. Mỗi phòng đều có nút cầu cứu, ấn rồi tôi sẽ vào đưa các anh ra."
"Cầu cứu? Từ điển của tôi không có hai chữ đó." Anh chàng mê Chiến Hạm Tinh Tế mặt đầy tự tin.
"Cậu xem thường chúng tôi quá rồi. Bốn người chúng tôi lại sợ một con cô dâu ma chắc?"
"Hơn nữa chỉ là AI giả lập thôi mà."
"Chuẩn!"
Đồng Du nhìn bốn người nói đầy khí thế, chẳng nói thêm gì, mở cửa cho họ vào rồi quay lại quầy ngồi theo dõi màn hình giám sát.
Bốn người vừa bước vào đã thấy những ngôi nhà cổ kính trước mặt, trên biển treo chữ “Lý phủ” trắng bệch, hai bên cửa lớn treo lồng đèn đỏ đậm, vải lụa đỏ thả xuống đất, khung cảnh tĩnh lặng đến rợn người.
"Sao tôi thấy khung cảnh này cứ là lạ."
"Đừng nói là sợ đấy nhé Tiểu Phi, mới vô có chút mà đã thế, còn thua cả Lanh Canh kìa." Anh chàng gan to trêu bạn.
"Ai sợ, chỉ là cảm thấy không khí hơi… thế nào ấy, lạnh lạnh sống lưng." Tiểu Phi cãi.
"Đọc kịch bản cái đã." Cô gái duy nhất tên Lanh Canh cầm kịch bản từ tay Chương Hoài lên đọc:
"Kịch bản nói cô dâu ma vốn là con gái nhà họ Liễu gần đây, năm 16 tuổi được công tử nhà họ Lý tới cầu hôn…"
"Mới 16 tuổi mà đã lấy chồng." Chương Hoài lẩm bẩm.
"Nghe chuyện xưa mà cậu cũng nhập tâm thế? Đọc tiếp đi." Gã gan to thúc giục.
Lanh Canh đọc tiếp:
"Công tử họ Lý là tú tài, mặt mũi tuấn tú, nhà họ Liễu lập tức đồng ý gả con, còn tự bỏ tiền xây cho nhà họ Lý căn nhà này. Ngày nhà hoàn thành cũng là ngày thành thân. Nhưng đúng hôm cưới, Lý tú tài cùng tình nhân giết cả nhà họ Liễu, còn định giết cả cô dâu. Sau khi chết, cô gái hóa thành lệ quỷ vong hồn đòi mạng. Tra nam, cặn bã, bọn đàn ông đúng là chẳng ra gì!"
Đọc xong, Lanh Canh không nhịn được mà mắng một tràng, khiến ba nam còn lại chỉ biết im lặng nhìn nhau.
"Thì chỉ là chuyện thôi mà… Khụ… Trong đó nói cách nào để thoát không?" Chương Hoài đánh trống lảng.
"Muốn cả đội thoát thì phải tìm được đinh khóa hồn, đóng vào quan tài trấn hồn cô dâu ma. Hoặc là hy sinh một người, làm chồng mới cho cô dâu ma." Lanh Canh đọc đến đoạn cuối, rồi nhìn ba người còn lại: "Ai xung phong?"
"Phải xem cô dâu có xinh không đã." Gã gan to trêu.
"Thôi, đi vào đi." Chương Hoài tiến lên gõ cửa.
"Vào đi…" Một giọng nghèn nghẹn vang lên từ trong, dưới ánh nến đỏ lập lòe, nghe âm trầm quỷ dị khiến người ta rùng mình. Ngay cả gã gan to cũng nổi da gà.
"Kẽo kẹt" – cánh cửa mở ra, một lão quản gia gù lưng xách đèn lồng đỏ hiện ra, đôi mắt âm u nhìn họ, không hỏi han gì, chỉ lặng lẽ ra hiệu cho họ vào.
"Sao không hỏi chúng ta làm gì, lại cho vào luôn vậy?" Tiểu Phi thì thầm, thấy cốt truyện hơi sơ sài.
Lão quản gia chợt quay đầu lại, gương mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười quái dị: "Vào rồi thì đều phải chết, hỏi làm gì?"
Cả bốn người chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Lanh Canh theo phản xạ định quay đầu chạy, nhưng chưa kịp bước, cánh cửa đỏ phía sau đã "rầm" một tiếng đóng sầm lại, làm tim cô đập loạn lên.
"Chân… chân tôi mềm nhũn rồi." Lanh Canh run rẩy nói.
"Sợ… sợ gì chứ, chỉ là trí năng mô phỏng thôi mà." Chương Hoài nói vậy, nhưng giọng cũng bắt đầu lắp bắp.
Lão quản gia đưa họ vào một căn phòng: "Thay đồ vào đi."
Bốn người nhìn vào thấy trên giường là bộ đồ đỏ rực, giống hệt áo cưới của cô dâu ma trên poster. Nhìn qua là biết đây là đồ chú rể.
"Ai… ai mặc đây?" Lanh Canh hỏi.
"Sao chỉ có chúng ta, cô cũng có thể mặc mà." Tiểu Phi đáp.
"Tôi là nữ."
"Nữ thì sao? Thời đại này nữ cưới nữ là bình thường."
Ngồi ngoài theo dõi, Đồng Du nghe vậy cũng sững một chút đúng là cậu quên mất ở thời đại này kết hôn đã không còn phân biệt giới tính. Phó bản này cần chỉnh sửa lại, trong phòng nên để sẵn cả váy cưới lẫn nam phục, ai cũng có thể chơi vai chú rể.
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng gã gan to lên tiếng: "Tôi mặc!"
Anh ta thay áo cưới, mặt mày hùng dũng đi ra, lão quản gia đưa anh ta đến hỉ đường, chỉ chốc lát đã đến nơi: "Tiểu thư đang đợi ngươi bên trong, vào đi."
Nói xong liền rời đi.
Gã gan to liếc vào trong căn phòng tràn ngập ánh nến đỏ, nước mắt rơi đầy đêm, một cô gái dáng người thướt tha, lưng quay về phía anh, đầu đội khăn voan đỏ. Anh ta nuốt nước bọt, miễn cưỡng bước vào.
"Nương tử…" Hình như ngày xưa ở Địa Cầu gọi vợ là vậy.
"Tướng công, chàng đến rồi sao?" Giọng cô gái dịu dàng đến nao lòng.
Mắt anh ta sáng lên, không khí u ám dường như tiêu tan, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn: "Đúng, ta đến rồi."
"Đến gần thiếp đi."
Anh ta vừa bước tới, cô dâu quay đầu lại, khăn voan đỏ tung bay, để lộ cằm trắng như tuyết. Một cơn gió thổi qua, nến tắt phụt, khăn voan cũng bị cuốn bay, hé lộ gương mặt trắng bệch rợn người.
"Sao ngươi lại hại ta! Vì sao!!" Giọng nói dịu dàng bỗng chốc hóa thành tiếng rít bén nhọn. Trong bóng tối không thấy năm ngón tay, cô dâu vung móng tay dài như móc câu, lao tới bóp cổ anh ta.
Gã gan to hét lên thảm thiết, một thân cao gần mét chín không hiểu sao lại mềm nhũn như cọng bún, dễ dàng bị quỷ tân nương đè ngửa, lăn lộn dưới đất hét như lợn bị chọc tiết. Người mạnh mẽ nhất đội, chưa đến mười phút đã ngã gục!
Tiếng hét của anh ta xuyên qua cả căn nhà, vọng tới gian đông sương nơi ba người còn lại đang tìm manh mối, khiến ai nấy đều sững sờ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tiếng kêu thảm quá…"
"Hắn… hắn không phải gan to lắm à?"
Ba người nhìn nhau, cảm thấy không khí trong nhà này lạnh đến lạ thường rõ ràng đây chỉ là giả lập, nhưng lại rét buốt thật sự.
"Chúng ta… có nên đi cứu không?" Tiểu Phi hỏi.
"Cậu đi?" Chương Hoài hỏi lại.
Tiểu Phi im bặt.
Lúc này, gã gan to cuối cùng cũng giãy được khỏi tay quỷ tân nương, lăn lộn bò ra khỏi hỉ đường, hoảng loạn chạy về phía đông sương theo trí nhớ, sau lưng còn văng vẳng tiếng gọi thê lương: "Sao ngươi lại hại ta!!!"
"Không phải ta! Không phải ta! Ta không hại ngươi mà a a!!!"
Anh ta lao vào phòng, đóng sập cửa lại, nhìn ba người còn lại, ánh mắt thất thần, miệng vẫn lẩm bẩm: "Không phải ta… không phải ta…"
"Cương Nghị, cậu không sao chứ?" Chương Hoài dè dặt hỏi.
À, gã gan to tên là Khâu Cương Nghị cũng rất hợp tính cách.
"Quá… quá kinh dị rồi!" Cương Nghị lấy lại hơi thở, nắm chặt tay Chương Hoài, kể lể: "Có cơn gió thổi, rồi nến tắt hết… Gương mặt cô ta… rợn người lắm. Móng tay dài như vuốt, bóp cổ tôi, sức mạnh như trâu, tôi đẩy mãi không ra! Dọa chết tôi rồi, dọa chết tôi rồi!"
Câu cú thì lộn xộn, nhưng ba người còn lại đều hiểu: quỷ tân nương này… kinh dị quá mức.
"Cương Nghị không làm tân lang được, vậy chỉ còn cách tìm khóa hồn đinh, đóng đinh quỷ tân nương." Tiểu Phi bình tĩnh nói.
"Khóa hồn đinh ở đâu?" Chương Hoài hỏi.
"Tôi tìm được một tờ giấy trong chăn, nói rằng từng có đạo sĩ tới trấn quỷ, dùng bốn ngón tay giữa của người chết để làm bốn chiếc đinh, giấu trong các phòng họ từng ở." Tiểu Phi đưa tờ giấy ra cho mọi người xem.
Người chết, xương ngón tay tức là ngôi nhà này từng có ít nhất bốn người chết.
Dù biết đây chỉ là giả lập, nhưng nghĩ đến cũng thấy rợn.
"Sao đạo sĩ không tự đóng đinh luôn mà bắt tụi mình làm?!" Cương Nghị oán thán.
Ngồi ngoài theo dõi, Đồng Du nghe mà suýt phun máu đạo sĩ mà đóng đinh rồi thì cần gì các cậu chơi nữa?
"Trên giấy dính máu, chắc đạo sĩ cũng chết rồi." Tiểu Phi phân tích tỉnh táo.
Câu nói đó khiến bầu không khí trong phòng càng thêm lạnh lẽo.
"Vậy… còn đi tìm khóa hồn đinh không?" Lanh Canh rụt rè hỏi.
“Không chơi nổi cái trò này nữa rồi.” Chương Hoài nói.
“Tôi có thể đi tìm cái đinh, nhưng… lúc con quỷ tân nương xuất hiện thì tôi có thể không ra mặt được không?” Gã Lớn Mật bị dọa đến để lại di chứng.
Tiểu Phi giải thích: “Trên giấy có ghi, vào đúng giờ Dần tức là lúc bên ngoài vang lên tiếng trống canh năm quỷ tân nương sẽ trở lại nằm trong quan tài ngủ. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần đồng loạt đóng bốn chiếc đinh vào quan tài, thì cô ta sẽ không thoát ra được.”
“Cho nên cần bốn người cùng đóng.” Chương Hoài cuối cùng cũng hiểu vì sao Đồng Du lại bắt anh ta gọi thêm bạn đến, thì ra trò chơi này cần đủ bốn người mới có thể vượt ải.
“Vậy trước giờ Dần thì sao?” Gã Lớn Mật hỏi.
Tiểu Phi còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa bỗng có một bóng người vụt qua.
“Lý lang, chàng đang ở đâu? Thiếp đang đợi chàng cưới thiếp.”
“Tại sao lại hại ta! Vì sao!”
Âm thanh lúc thì dịu dàng, lúc thì ai oán, vọng lại từ xa đến gần, rồi từ gần lại xa, khiến người ta dựng tóc gáy.
Lúc này không cần Tiểu Phi giải thích, cả bọn đều hiểu: trước khi trời sáng, quỷ tân nương sẽ lang thang khắp sân tìm tân lang.
Gã Lớn Mật chân tay mềm nhũn, vừa mới đứng lên đã quỵ xuống lần nữa.
Cả bốn người cứng đờ trong phòng, suốt hai mươi phút không ai dám nhúc nhích.
Ở bên ngoài mật thất, Đồng Du nhìn thấy cả bốn người họ bị chặn ngay cửa đầu tiên, không dám nhúc nhích, cũng không ngờ được. Cậu thiết kế căn mật thất này, thời gian dự kiến để vượt ải là hai tiếng, mà kiểu này thì hai tiếng nữa họ cũng chẳng thoát khỏi căn phòng đầu tiên. Suy nghĩ một chút, cậu bật hệ thống đối thoại lên, nhắc nhở:
“Ờ… Quỷ tân nương chỉ có một, bốn người các cậu cùng nhau ra ngoài thì cô ta chỉ có thể đuổi theo một người thôi. Chạy nhanh lên, vẫn còn kịp đi tìm đinh.”
Nói xong, Đồng Du lại vào hệ thống điều chỉnh lại cài đặt: từ chỗ ban đầu là quỷ tân nương sẽ tóm được người chơi nếu đuổi trúng ba lần, cậu sửa thành chỉ đuổi mà không bắt. Gã Lớn Mật mà bị vồ ba lần thì chắc sợ đến chết thật chứ không đùa.
Tưởng là xe tăng ai dè là xe cỏ, mới vừa bị dọa một cú đã quỳ.
Nghe thấy giọng Đồng Du, cả bọn lập tức xấu hổ không để đâu cho hết. Lúc mới vào thì khí thế ngút trời, giờ thì chẳng khác gì chuột gặp mèo, đặc biệt là gã Lớn Mật.
Chương Hoài nghiến răng nói: “Chúng ta bốn người cùng ra ngoài tìm đinh khóa hồn. Ai bị đuổi thì… thì cố mà chạy cho sống!”
Gã Lớn Mật không muốn để Đồng Du nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, cố cứng người đứng dậy: “Chơi!”
Bốn người bàn bạc xong, cùng nhau hít một hơi thật sâu, rồi mở cửa phòng, xông ra ngoài, chia nhau chạy.
“Lý lang, là chàng sao?”
Gã Lớn Mật không may, chạy ngay hướng đụng mặt quỷ tân nương. Cô ta lập tức duỗi cánh tay dài ngoằng ra định vồ lấy hắn.
“Á á á!!” Gã Lớn Mật quay đầu bỏ chạy theo hướng khác.
Ngược lại với hướng chạy của hắn chính là Tiểu Phi, vừa thấy cảnh đó cũng hét lên: “Ôi má ơi! Đừng đuổi theo tôi! Mỗi người một ngả đi!!”
“Tại sao lại hại ta, vì sao!!!”
Giọng quỷ tân nương càng lúc càng thảm thiết. Theo cài đặt mới của Đồng Du, cô ta bám sát gã Lớn Mật, chỉ cách chừng mười phân, thi thoảng còn thè lưỡi liếm cổ hắn.
Gã Lớn Mật chưa từng gặp cảnh nào như thế này, hét đến khản giọng, tốc độ chạy nhanh đến mức vượt luôn Tiểu Phi.
Ngay lúc Tiểu Phi cảm thấy mình sắp tiêu đời đến nơi, quỷ tân nương lại phớt lờ cậu ta, chỉ chăm chăm đuổi theo gã Lớn Mật.
Tiểu Phi vốn bị dọa đến tái mét, lập tức dừng chân, vỗ ngực thở phào: “May mà có người chịu trận hộ!”
“Đừng đuổi theo tôi á á á a a a……” Gã Lớn Mật như ruồi không đầu chạy loạn trong sân, tiếng hét vang vọng khắp màn đêm. Nhưng rồi, chỉ trong một khoảnh khắc chớp nhoáng hắn bỗng dưng biến mất.
Không phải là tiếng hét ngừng lại mà cả người hắn cũng biến mất.
Trong mật thất, quỷ tân nương ngơ ngác đứng tại chỗ: “Lý lang đâu rồi?”
Đồng Du cũng sững sờ: người đâu rồi? Rõ ràng cậu không làm đường hầm hay lối ẩn nào ở mật thất này mà.
Cậu vội vàng mở hệ thống đối thoại, hỏi Chương Hoài: “Chương lão bản, Cương Nghị huynh nhà anh sao lại bỗng dưng biến mất?”
Chương Hoài vừa tìm được một gian phòng đang giải mật mã, nghe vậy liền mở giao diện thông tin hệ thống lên xem tên của Khâu Cương Nghị hiện lên màu xám.
Offline?!
Cùng lúc đó, trong một căn phòng ở thế giới thực Khâu Cương Nghị mồ hôi đầm đìa tháo mũ giả lập xuống, vẫn còn chưa hết sợ. Vừa đưa tay lên sờ thì thấy trán ướt sũng. Mũ giả lập thì đang phát cảnh báo liên tục:
“Cảnh báo, cảnh báo: tinh thần lực không đủ!”
Ngay sau đó, quang não của hắn cũng hiện thông báo. Một đoạn video bật lên, trong đó là một người đàn ông với vẻ mặt hốt hoảng:
“Cương Nghị, vừa rồi cậu làm gì thế? Sao lại rút 80% tinh thần lực cuồng bạo của tôi chỉ trong chốc lát vậy?!”
Khâu Cương Nghị cũng là một khế ước giả, mà người đàn ông trong video chính là dị năng giả đã ký khế ước với hắn.
“Tôi… tôi hút của anh 80% tinh thần lực á?” Khâu Cương Nghị không dám tin hỏi lại.
“Đúng vậy. Cỡ nửa tiếng trước, cậu bắt đầu hút tinh thần lực của tôi tốc độ mỗi lúc một nhanh. Chỉ trong nửa tiếng đã hút sạch 80% tinh thần lực trong biển thức của tôi, đặc biệt là vài phút cuối, tốc độ kinh hoàng! Tôi sợ cậu xảy ra chuyện nên đã chủ động ngắt kết nối tinh thần. Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao… nhưng tôi thực sự không có hại cô ta!” Khâu Cương Nghị mặt mũi đầy oan ức.
“Cậu hại ai?” Người đàn ông hoảng hốt.
“Tại sao lại chỉ đuổi theo tôi?!” Khâu Cương Nghị bức xúc, rõ ràng bốn người cùng chơi, sao chỉ nhắm vào mỗi mình hắn?
“Ai đuổi cậu? Cậu đang nói cái gì thế?”
“Quỷ tân nương.” Khâu Cương Nghị ôm cổ, rõ ràng đã quay về thế giới thực, mà vẫn cảm thấy cổ mình ướt sũng như bị liếm thật.
“Hả???”
Tác giả có lời muốn nói:
Xong màn chơi đôi rồi!!