Edit Ngọc Trúc
“Tiểu Béo, trong nhà có xe không? Loại xe biết bay ấy.” Đồng Du định ra ngoài.
“Có. Ngài cần tôi chuẩn bị xe giúp không?” Một người máy tròn trịa lăn ra từ góc phòng, chính là Tiểu Béo – cái tên này là do Đồng Du mới đặt cho nó hai hôm trước.
“Cần, chuẩn bị mau lên.”
“Vâng.”
Dứt lời, ngoài cửa sổ lập tức vang lên âm thanh máy móc. Đồng Du thò đầu ra xem, thấy một chiếc phi hành khí màu xanh biển đang từ mặt đất nâng lên.
“Trời ơi, đúng là thời đại tinh tế, vừa ngầu vừa ảo thật!”
Đồng Du hớn hở chạy vội đến, cửa xe tự động mở ra, nhưng sau khi ngồi vào thì cậu lại không biết cách khởi động nó.
Mà thôi, không sao cả. Trước khi chết ở Trái Đất, xe tự lái cũng đã có rồi, đây còn là thời đại tinh tế, chắc chắn không thành vấn đề.
“Tiểu Béo, mở chế độ điều khiển tự động, chúng ta đến trung tâm thương mại lớn nhất gần đây.” Đồng Du ra lệnh.
Tiểu Béo đã được sao lưu hệ thống trên quang não của Đồng Du, nghe lệnh liền phản hồi ngay: “Chủ nhân, quyền hạn của tôi không thể thao tác phi hành khí. Cần ngài kích hoạt bằng tinh thần lực trước, sau đó mới có thể khởi động chế độ tự động.”
“Vậy khởi động thế nào?” Đồng Du hỏi.
“Trên khoang điều khiển có thiết bị kết nối tinh thần lực.”
“Nó trông ra sao?”
“Là miếng dán kim loại màu bạc ấy ạ.”
Đồng Du tìm quanh một chút, rất nhanh đã thấy miếng kim loại hình tròn, mỏng dính, chỉ to bằng đầu ngón tay cái. Cậu dán nó lên huyệt thái dương: “Thế này là kết nối được tinh thần lực rồi phải không?”
Đối với thứ vô hình vô ảnh như tinh thần lực, Đồng Du vẫn thấy chưa quen chút nào.
“Đúng vậy. Chủ nhân, sáng nay ngài hỏi tôi rất nhiều vấn đề cơ bản, có phải thân thể không khỏe không? Có cần tôi giúp ngài đặt lịch khám bác sĩ không?” Tiểu Béo hỏi.
“Tiểu Béo à, toàn bộ cuộc đối thoại từ sáng đến giờ giữa ta và ngươi, xóa sạch đi.” Đồng Du nói rất tự nhiên, đầy thành thạo.
Là người xuyên không, cậu không muốn để lộ thân phận. Mỗi khi cảm thấy người máy bên cạnh bắt đầu nghi ngờ, cậu sẽ lập tức ra lệnh xóa sạch đoạn ghi nhớ vừa rồi.
Dán thiết bị kết nối xong, Đồng Du lại nhấn nút khởi động, phi hành khí lập tức rùng mình khởi động.
“Phi hành đã sẵn sàng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.” Giọng nói vang lên từ hệ thống bên trong.
Đồng Du hô một tiếng “Đỉnh thật!”, rồi nhanh chóng ra lệnh: “Tới trung tâm thương mại gần nhất, bật chế độ điều khiển tự động.”
“Có ba trung tâm thương mại gần đây, xin ký chủ chọn một.” Một màn hình ảo hiện lên trong khoang điều khiển, hiển thị ba địa điểm. Đồng Du chọn cái có diện tích lớn nhất, rồi bấm xác nhận.
“Mục tiêu đã xác định – Lam Hải Thương Trường. Khởi động chế độ tự động, chuẩn bị xuất phát.”
Phi hành khí vừa bay lên, Đồng Du đã phấn khích kêu to. Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại ở bãi đỗ của Lam Hải Thương Trường. Cậu bước xuống, bắt đầu buổi mua sắm đầu tiên trong thời đại tinh tế.
“Tinh tế tranh bá 5 – mô phỏng thực cảnh hoàn toàn chân thật, yêu cầu tinh thần lực cường độ cao, nhưng chỉ tiêu hao 60% tinh thần lực, tác động nhẹ đến tinh thần hải.”
“Cơ giáp đối chiến – chiến đấu tổ đội, tiêu hao tinh thần lực cực lớn.”
“Mũ ngủ mô phỏng – dòng mũ tinh thần mới nhất, giúp đại não duy trì hoạt động trong lúc ngủ, giải phóng 50% tinh thần lực, ngủ dậy sảng khoái tinh thần.”
“Mũ giả lập – thế giới ảo hoàn toàn chân thật, tiêu hao tinh thần lực tối đa.”
Thế giới giả lập?!
Mắt Đồng Du sáng rực lên, chẳng thèm nhìn gì khác nữa, đi thẳng đến cửa hàng bán mũ giả lập: “Mũ giả lập bán thế nào?”
“Ngài muốn mua sao? Xin hỏi cấp bậc tinh thần lực của ngài là bao nhiêu?” Nhân viên bán hàng nhiệt tình bước tới.
“Mua cái này cũng cần xem cấp bậc tinh thần lực à?”
“Đúng vậy, mũ giả lập có yêu cầu về cấp bậc tinh thần lực. Tinh thần lực dưới cấp F thì không thể khởi động mũ, nên dù có mua cũng không dùng được. E cấp dùng được một tiếng mỗi ngày, D cấp thì ba tiếng, cấp càng cao thì thời gian sử dụng càng dài. Vì vậy, nếu muốn mua mũ giả lập, ngài cần có tinh thần lực đạt ít nhất E cấp.”
Mua cái mũ cũng phải kiểm tra tinh thần lực, phiền phức thật.
“Nhưng tôi không biết tinh thần lực của mình là cấp gì.”
“Không sao cả, bên tôi có thiết bị đo, kiểm tra một chút là rõ ngay.”
“Chủ nhân, ngài là khế ước giả, không cần kiểm tra.” Lúc này, giọng Tiểu Béo vang lên.
Nghe vậy, nhân viên cửa hàng lập tức dừng lại, không lấy máy đo nữa: “Ngài là khế ước giả? Vậy chắc chắn đủ điều kiện. Với khế ước giả, cửa hàng chúng tôi có ưu đãi giảm giá 20%. Ngài cứ chọn mẫu trước, lát nữa tôi sẽ hướng dẫn cách dùng.”
“Khế ước giả được giảm 20%?”
“Dĩ nhiên rồi. Với những người có cống hiến cho hành tinh, công ty chúng tôi luôn vô cùng kính trọng.” Nhân viên cửa hàng nói bằng giọng hết sức chân thành.
Để duy trì vị thế của Thủy Lam Tinh trong Liên minh Tinh tế, hành tinh này cần các Thức Tỉnh Giả có tinh thần lực mạnh mẽ. Mà người duy trì sự ổn định cho Thức Tỉnh Giả – tức là khế ước giả – cũng được hưởng sự tôn trọng tương đương.
Dù biết từ lý thuyết, nhưng đây là lần đầu tiên Đồng Du thật sự cảm nhận được điều đó trong thực tế.
“Nhưng mà, nếu tinh thần lực của tôi không đạt cấp E, chẳng phải cũng không dùng được sao?” Đồng Du hỏi.
“Ngài nói đùa à, là khế ước giả thì tinh thần lực của ngài được ràng buộc với Thức Tỉnh Giả. Chỉ cần bên kia còn tinh thần lực, ngài chắc chắn dùng được mũ giả lập.” Nhân viên trả lời.
Đồng Du: “Thế chẳng phải tôi còn phải được hắn đồng ý mới trói định được mũ à?”
“Không cần. Với khế ước giả, hệ thống sẽ tự động trói định theo tinh thần khế ước. Ngài chọn mũ đi, tôi sẽ giúp ngài làm thủ tục trói định ngay.”
Đồng Du chỉ do dự một chút rồi theo nhân viên cửa hàng đi chọn mũ giáp thật sự là chiếc mũ giả lập này quá hấp dẫn cậu. Huống hồ, cái gọi là khế ước tinh thần cũng phải một năm sau mới có thể gỡ bỏ, lại không phải cậu cố ý chiếm tiện nghi người ta. Hơn nữa chẳng phải cậu còn phải chịu đựng cái gọi là tinh thần tẩy rửa sao? Tính tới tính lui, cũng chẳng phải được lợi gì lắm.
Dạo gần đây cậu đã tra kha khá tư liệu, biết rằng khi khế ước giả chịu đựng tinh thần tẩy rửa sẽ đau đầu đến mức nào, nặng thì còn có thể loạn tinh thần. Không chừng nguyên chủ định tự sát cũng vì lý do này. Nhưng nghĩ lại thì có gì đó không hợp lý — nghe ba mẹ nguyên chủ nói, hình như là Thịnh Cảnh muốn ly hôn, nguyên chủ không cam lòng, còn chửi nguyên chủ là yêu nghiệt gì đó.
Thôi, chuyện của người ta, lười nghĩ thêm làm gì.
Rất nhanh, Đồng Du đã chọn được một chiếc mũ giáp vừa ý. Nhân viên cửa hàng giúp cậu hoàn thành bước trói định tinh thần, sau đó bắt đầu hướng dẫn cách sử dụng.
“Ơ, ngài đã thiết lập xong kênh dẫn tinh thần rồi.” Nhân viên kinh ngạc nói.
“À, chắc là nguyên chủ thiết lập trước đó rồi.” Đồng Du đáp.
“Vậy là ngài cũng có chút kinh nghiệm dùng mũ giáp rồi!”
“Cái mũ giáp đó người khác mua, tôi còn chưa kịp dùng thì nó hỏng rồi.”
“Là do thức tỉnh giả mua à?” Nhân viên đương nhiên cho rằng người mua là đối tượng khế ước của Đồng Du. “Vậy ngài vừa mới đội đã hỏng, chứng tỏ lúc đó kênh dẫn tinh thần vẫn còn đóng.”
“Cái này, kênh dẫn tinh thần là gì vậy?” Đồng Du tò mò hỏi.
“Phải mở được kênh dẫn tinh thần thì ngài mới có thể mượn được tinh thần lực từ thức tỉnh giả.”
Đồng Du giật mình: “Vậy chẳng phải khi tôi dùng mũ giả lập thì đối phương cũng phải dùng cùng lúc?”
Nhân viên lắc đầu: “Không cần phiền phức vậy đâu, bên kia chỉ cần đeo thiết bị liên kết tinh thần là được rồi. Phần tinh thần lực dư thừa sẽ tự động truyền tới đây, không cần thao tác gì thêm.”
Nghe vậy Đồng Du mới yên tâm. Nếu mỗi lần dùng mũ giáp đều phải nhờ Thịnh Cảnh phối hợp, thì phiền phức quá.
“Ngài có cần tôi giúp mở kênh dẫn tinh thần luôn không?” Nhân viên hỏi tiếp.
Đồng Du chợt nghĩ đến một chuyện: “Nếu tôi mở rồi, thì thức tỉnh giả có thể tuỳ lúc truyền tinh thần lực tới không, dù tôi không cần?”
Cậu hơi lo lắng — dù đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng tẩy rửa, nhưng chuyện này ít ra cũng nên báo trước một tiếng. Nếu lúc nào cũng có thể ập đến bất ngờ, thì chẳng phải cậu sẽ phải chịu đau đầu bất cứ lúc nào sao?
“Đương nhiên là không,” nhân viên cửa hàng tốt bụng giải thích. “Quyền kiểm soát mở và đóng kênh dẫn nằm trong tay ngài, đối phương không được phép tự ý truyền tinh thần lực qua nếu ngài không đồng ý. Hơn nữa, cưỡng ép tẩy rửa tinh thần mà không có sự chấp thuận của khế ước giả là hành vi trái pháp luật. Nếu gặp tình huống như vậy, ngài có thể đến Hội Khế Ước Giả để khiếu nại.”
“Ngài là khế ước giả mới, nên tôi khuyên ngài nên dành thời gian đến học viện của Hội để học vài khoá cơ bản. Hội đã ban hành rất nhiều điều khoản bảo vệ để ngăn thức tỉnh giả lạm dụng tinh thần với khế ước giả.”
“Cảm ơn, tôi biết rồi. Dạy tiếp phần khác giúp tôi nhé.”
“Được, vậy tôi tạm thời không mở kênh dẫn tinh thần cho ngài, sau này ngài có thể tự mở cũng được.” Nhân viên tiếp tục hướng dẫn: “Đây là phần hướng dẫn dành cho người mới, lúc về nhà ngài có thể mở ra xem lại…”
Đồng Du đối với chiếc mũ giả lập này vô cùng hài lòng. Sau khi hiểu sơ cách sử dụng, cậu hận không thể lập tức thanh toán rồi mang về chơi ngay.
“Xin chào, tổng cộng là tám vạn tinh tệ.”
“Tiểu Béo, trả tiền.”
“Rõ, thưa chủ nhân.”
Tiểu Béo quét mã thanh toán. Nhân viên cầm thiết bị quét tới, nhưng sau khi quét xong thì nói: “Hạn mức vượt quá, cần Thịnh Cảnh tiên sinh xác nhận.”
“Thịnh Cảnh? Sao lại phải Thịnh Cảnh xác nhận?” Đồng Du không hiểu.
“Vì đây là tài khoản của Thịnh Cảnh tiên sinh, đương nhiên cần anh ấy xác nhận rồi.”
Gì cơ?!
Đồng Du cúi đầu hỏi Tiểu Béo: “Ngươi dùng tài khoản của Thịnh Cảnh à?!”
Tiểu Béo: “Đúng vậy.”
“Mấy ngày nay ta tiêu tiền đều là tiền của Thịnh Cảnh?”
“Đúng vậy.”
“Thế tiền của ta đâu?”
“Ngài hiện tại không có công việc, toàn bộ nguồn thu đều đến từ một vị chủ nhân khác.”
“….” Đồng Du lập tức cảm thấy cả người không ổn. Cậu cảm giác nhân viên cửa hàng đang nhìn mình bằng ánh mắt rất không bình thường. “Vậy tôi không mua nữa.”
“Không được, ngài đã hoàn tất trói định tinh thần rồi.” Nhân viên lộ vẻ khó xử.
Sắc mặt Đồng Du ngay tức khắc sụp xuống.
Cùng lúc đó, tại viện nghiên cứu, Thịnh Cảnh đang làm việc thì quang não nhấp nháy thông báo thanh toán. Anh liếc nhìn, hơi cau mày. Hồi mới kết hôn với Đồng Du, tài khoản cá nhân của anh từng bị liên kết với cậu, Đồng Du có thể tuỳ ý dùng tài khoản anh để chi tiêu. Tuy Đồng Du tiêu xài chẳng hề tiết chế, mỗi tháng xài sạch tiền lương của anh, nhưng Thịnh Cảnh cũng chẳng tính toán gì nhiều. Dù sao anh cả ngày ở viện nghiên cứu, cũng chẳng có mấy dịp cần dùng tiền.
Chỉ là về sau, khi Đồng Du càng ngày càng quá đáng, Thịnh Cảnh không còn cách nào khác ngoài việc dùng tinh tệ để giới hạn cậu. Sau đó anh chỉnh lại thiết lập, mỗi tháng cho Đồng Du một vạn tinh tệ làm chi phí sinh hoạt, nạp vào tài khoản của người máy trong nhà, ngoài ra còn cho thêm chín vạn tinh tệ tiền tiêu vặt. Còn dư nữa thì tuyệt đối không cho.
Thịnh Cảnh đang định từ chối thanh toán thì đột nhiên có một tin nhắn bật ra.
Đồng Du: [Cái kia… Tôi vừa mới mua một chiếc mũ giả lập, đã trói định tinh thần rồi, không thể trả lại. Anh có thể giúp tôi thanh toán trước được không?]
Vừa nhìn thấy bốn chữ “mũ giả lập”, lông mày Thịnh Cảnh càng nhíu chặt. Mỗi lần như thế, sau một trận phát điên, Đồng Du sẽ lại trở nên ngoan ngoãn được vài ngày — dài nhất là ba ngày. Trong ba ngày đó, cậu sẽ thể hiện vô cùng chu đáo, giống như một khế ước giả lý tưởng, cố gắng giúp anh giảm áp lực tinh thần. Nhưng chỉ cần qua ba ngày, cậu sẽ lại phát điên hơn trước, rồi quay sang dùng ba ngày “ngoan ngoãn” kia làm cái cớ đạo đức để bắt ép anh phải chịu đựng.
Thịnh Cảnh đã quá chán ngán rồi. Đúng là tinh thần hải của anh không ổn định, mỗi ngày đều đau đớn đến mất ngủ, nhưng anh không muốn bị cột chặt như vậy nữa. Ban đầu anh nghĩ chỉ cần nhịn thêm một tháng, khế ước sẽ hết hạn một năm và anh có thể chấm dứt tất cả. Ai ngờ khế ước chưa hết, giờ lại phải chờ thêm một năm nữa.
Nói thật, khoảnh khắc tinh thần lực của Đồng Du tản đi, anh thật sự đã có chút không muốn lo nữa — nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.
Dù vậy, Thịnh Cảnh vẫn ấn đồng ý thanh toán. Dù sao Đồng Du muốn mua là mũ giả lập, thứ gần như là vật thiết yếu của khế ước giả. Nếu anh từ chối, cậu ta có thể trực tiếp đến Hội Khế Ước Giả khiếu nại.
“Đinh” một tiếng, lại có tin nhắn tới.
Đồng Du: [Cảm ơn, sau này tôi sẽ trả tiền lại cho anh.]
Thịnh Cảnh chỉ liếc qua, cho rằng Đồng Du lại đang diễn trò, chẳng buồn để tâm, cúi đầu tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ bắt đầu trốn mật rồi ~