Edit Ngọc Trúc
Thịnh Cảnh vốn đã không phải người dễ nói lý, Đồng Du lại đang vùi đầu ăn cơm, trong phòng khách bỗng trở nên yên ắng hẳn.
Tiểu Béo là một người máy biết điều, im lặng rút về một góc sạc điện.
Đồ ăn khuya đúng là một thứ thần kỳ, càng về khuya càng tĩnh lặng, ăn lại càng ngon miệng. Lơ đãng một cái, một bát cơm chiên Dương Châu đã bị cậu ăn sạch, đang định thô lỗ dùng tay lau miệng thì vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt sâu xa của Thịnh Cảnh.
Hỏng rồi, nãy giờ mãi mê ăn cơm, đến mức quên mất cái vị đại ca này đang ngồi đó.
Đồng Du vội thu lại động tác vụng về, rút giấy ăn lau miệng, lúng túng nói:
“À... thật sự không tới một bát đâu, tại nó ngon quá thôi.”
“Cậu cực khổ nấu cơm như vậy, tôi làm sao dày mặt mà ăn nổi.” Thịnh Cảnh hừ lạnh.
Hắn biết chắc Đồng Du lại có tính toán gì, nhưng tuần này so với những lần trước thì yên ổn hơn hẳn, khiến Thịnh Cảnh có chút cảm giác Đồng Du đã thay đổi. Không ngờ, vẫn là cái kịch bản cũ: leo lên giường, ăn cơm, rồi đưa ra yêu cầu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play