Quả nhiên, Tần Sương Nhi mỉm cười nói:
“Vậy thì để ta chỉ dạy Tiểu Hà là được.”
Trần nương tử tán thưởng:
“Thế thì thật tốt, Thiện tỷ đi rồi, nơi này còn lại ba người các ngươi. Nếu có thể dạy được Tứ Nhi và Tiểu Hà, vậy chẳng khác nào chúng ta có thêm hai cánh tay giúp việc.”
Phương Xảo Liên từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhã nhặn, không hé lời.
Trần nương tử quan sát ba người, trong lòng âm thầm cân nhắc một phen. Trong số đám nha đầu làm việc kim chỉ, Tần Sương Nhi bề ngoài xem ra nhân duyên tốt, tác phong đoan trang, song kỳ thực là kẻ có phần ngốc nghếch, thấy lửa cũng dám lao đầu vào, chẳng hề biết cân nhắc. Phương Xảo Liên thì trái lại, bề ngoài ham chải chuốt, không dễ thân cận, nhưng trong lòng đã sớm có tính toán, người như vậy luôn biết chừa sẵn đường lui, lại thường quá mức lo nghĩ cho bản thân. Còn như Cẩm Nương, sự việc lần trước liên quan tới trúc y, nàng đều nói bản thân không biết, song cuối cùng vẫn là do nàng tu bổ thành công.
Ngày thường chẳng hề tranh đoạt, cũng rất ít khi sinh lòng oán hận, không lấy lòng kẻ trên, cũng chẳng khinh người dưới. Chăm chỉ, khéo léo, lại có một tay thêu thùa chẳng tầm thường, tâm tư cực kỳ linh mẫn.
Trần nương tử phân phó việc cho Tiểu Hà xong, Lục Anh liền tìm đến chỗ Cẩm Nương hỏi chuyện bản vẽ châu phục, lại nói:
“Đại phu nhân hỏi, sao đến giờ ngươi vẫn chưa đưa bản vẽ qua cho người xem?”
Cẩm Nương mỉm cười, đáp:
“Vâng, vậy nô tỳ xin lập tức đem tới.”
Kỳ thực, điều nàng ghét nhất chính là để người khác tùy tiện sửa đổi kiểu dáng nàng đã dụng tâm thiết kế, nhất là loại người không hiểu nghề lại thích chỉ tay năm ngón. Nhưng thấy Lục Anh mở lời, nàng cũng chỉ đành mang bản vẽ đến.
Nếu có một ngày, nàng có thể bước vào Cẩm Tú Các, tự mình thiết kế toàn bộ xiêm y theo phong cách bản thân, vậy mới thực là tốt biết bao.
Quả nhiên, vừa đem bản vẽ đưa tới, Tưởng thị liếc mắt liền có phần không hài lòng:
“Sao lại chỉ đính hạt châu ở phần ngực áo? Như thế chẳng phải quá phí phạm?”
Cẩm Nương hít sâu một hơi, còn đang định giải thích:
“Khởi bẩm phu nhân, hiện nay đa phần châu phục đều thêu ở ngực áo hoặc cổ áo. Song cổ áo dài, lại phải thêu cả hai bên, ít nhất cũng cần đến bảy, tám chục hạt châu. Nô tỳ nghĩ, thêu một đóa hồng mẫu đơn nơi ngực áo là hợp lý nhất. Phần vải dùng tốt nhất là sa tanh, như thế sẽ tôn lên vẻ quý phái trang nhã mà không rườm rà.”
Nói rồi, nàng đem bản phác thảo họa đóa hồng mẫu đơn Từ Hi lấy ra, trình lên trước mặt Tưởng thị:
“Đây là mẫu để thêu ở ngực áo. Còn một chỗ cần thêm chi tiết là túi tiền, nhưng phần đó phải chờ y phục hoàn thành mới có thể làm, nên nô tỳ chưa họa lên bản này.”
Tưởng thị nhìn thấy đóa mẫu đơn kia, trong lòng kỳ thực cũng có phần tán thưởng, nhưng chỉ đặt bản vẽ qua một bên, nhàn nhạt hỏi:
“Nghe nói lần trước trúc y của Nhị thiếu gia là do ngươi sửa giúp?”
“Dạ đúng. Lần đó Thúy Tiêm tỷ tỷ đến phòng kim chỉ tìm vài người nhưng đều không biết cách làm. Vừa hay nô tỳ từng thấy qua một lần trong sách, liền thử tay một lần, không ngờ lại thành công.”
Cẩm Nương nói năng đúng mực, cũng chẳng ra vẻ kiêu căng.
Bởi vì nếu biểu hiện quá nổi bật, thì e rằng người ta sẽ ép nàng làm thiếp, vắt kiệt nàng rồi lại vứt bỏ khi dung nhan tàn phai. Nàng đâu có ngu đến vậy.
Tưởng thị thấy nàng trình bày rõ ràng, lại cảm thấy có thể tin cậy, bèn nói:
“Vậy được, dạo gần đây các việc bên ngươi không cần tiếp nhận thêm, chuyên tâm làm bộ châu phục này là được.”
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Cẩm Nương cung kính đáp lời.
Chờ nàng lui ra, Tưởng thị mới thầm tự khen bản thân anh minh. Bộ châu phục này, thêu công tinh xảo lại rắc rối, nếu đem ra ngoài làm thì ít nhất phải tốn mười lăm quan tiền. Nhưng nếu để người trong phòng kim chỉ làm, mỗi tháng chẳng qua chỉ mất một lượng bạc.
Một bên khác, cô thái thái cũng nhờ Thiện tỷ may y phục cho nữ nhi. Nàng hiện giờ đã đỡ chật vật hơn trước, không phải vì bản thân xoay sở giỏi, mà nhờ lão thái thái vẫn âm thầm giúp đỡ. Như bộ lụa thêu sơn hoàng lần này, chính là do lão thái thái sai người đưa tới.
Nàng chỉ còn canh cánh chuyện hôn sự của nữ nhi. Nếu có đủ của cải, lão thái thái cũng đã hứa sẽ giúp chuẩn bị hồi môn. Nay nàng lại sai nữ nhi tỏ vẻ thân thiết với đám nha đầu, nghĩ đến sau này ai chẳng dễ sai khiến?
“Phía dưới nên phối với váy tam khe màu xanh biếc, không biết ý cô thái thái thế nào?” Thiện tỷ cũng từng lén liếc qua sách vẽ của Cẩm Nương một lần, thấy phối màu như vậy quả thật rất đẹp.
Cô thái thái âm thầm gật đầu, trong lòng có chút đắc ý. Nàng chẳng mất một đồng nào mà đã có được một tay thêu thùa xuất sắc cho nữ nhi. Tục ngữ có câu: người đẹp nhờ y phục, ngựa hay nhờ yên cương, nếu con gái ăn mặc trang nhã, sau này ra ngoài gặp được người phú quý, chẳng phải là đại hỷ?
Chỉ là nàng không ngờ vì cướp người của Tưởng thị, mà Tưởng thị trở mặt vô tình như vậy – đến cả sinh nhật cũng không cho nữ nhi ra ngoài gặp khách quý. Lão thái thái tuy là mẫu thân ruột của nàng, nhưng sớm đã không quản sự, cũng hiếm khi ra khỏi cửa. Mà bản thân nàng chỉ là tạm trú, không ai mời đến, nghĩ tới đây liền sinh giận không thôi.
Cũng chỉ đành mặc xiêm y đẹp mà không thể ra ngoài gặp khách.
Trong lúc phiền muộn, nàng sai người chọn vài hộp điểm tâm không mấy ngon miệng, bảo đem sang thăm hỏi Tưởng thị. Nào ngờ vừa tới cửa, đã trông thấy hai vị thiếu niên cùng lúc tiến vào.
Vị lớn tuổi hơn, dáng người cao ráo, tướng mạo anh tuấn, vận áo gấm, đầu đội tử kim quan, trời sinh mang theo khí chất phú quý. Còn thiếu niên nhỏ tuổi hơn, lại càng thêm phần phong lưu tuấn lãng.
Nguyên lai, hai người này đều là chất nhi bên nhà mẹ đẻ của Tưởng thị.
Cô thái thái thầm nghĩ: Tưởng gia một nhà toàn là quan lại, thực là phú quý tột bậc, trong lòng lập tức sinh khởi mưu tính…