Cẩm Nương lại bị tiếng la hét chói tai của Hách bà tử ở nhà bên cạnh đánh thức. Nàng đưa tay che tai, cố gắng dỗ giấc ngủ đang chực đến. Tưởng rằng Hách bà tử sẽ yên một chút, nào ngờ vừa buông tay xuống, lại nghe thấy tiếng nức nở thút thít – âm thanh ấy, trong đêm khuya tĩnh lặng, lại vang lên rõ ràng khác thường.
Nàng nghe ra, đó là tiếng khóc của nàng dâu mới nhà Hách bà tử.
Nói là "mới", kỳ thật cũng đã ba năm. Khi nhà Cẩm Nương chuyển đến đây, Hách bà tử còn sang chào hỏi, tặng cả kẹo cưới. Nhưng vì sao mẹ chồng nàng dâu lại trở mặt đến nỗi đêm hôm còn gây chuyện, nàng cũng không khó đoán nguyên nhân – một là của hồi môn con dâu ít, hai là ba năm rồi chỉ sinh được một đứa con gái.
Nếu ở hiện đại, nhà chồng không hài lòng lắm thì cùng lắm cũng chỉ lầm bầm đôi câu, ai mà dám làm quá, sợ mang tiếng trọng nam khinh nữ. Nhưng ở cái xã hội cổ đại lạc hậu này, Hách bà tử lại còn được người khen là “thẳng thắn”, bởi vì bà ta không giống những người khác lén lút giết con gái sơ sinh.
Châm chọc thật, châm chọc đến đau lòng.
Mới nãy tiếng khóc còn văng vẳng, vậy mà giờ lại im bặt như chưa từng tồn tại. Thay vào đó là tiếng gà gáy canh ba và tiếng giã gạo ở nhà nào đó vang lên.
Cẩm Nương trở mình, cố nhắm mắt lại, nhưng làm sao ngủ được nữa. Cuối cùng nàng ngồi dậy, theo thói quen định với tay bật công tắc đèn, rồi khựng lại – tự giễu: “Làm gì có đèn điện cơ chứ?”
Bắc Tống thời này, nến đâu phải rẻ – một cây đã mất hai trăm văn. Nhà nàng bây giờ nghèo kiết xác, nàng tiếc không nỡ đốt.
Kỳ thực, lúc mới xuyên đến đây, nàng chỉ mới nửa tuổi – chưa đầy một tuổi. Khi ấy nhà họ Ngụy cũng không đến mức quá nghèo. Phụ thân nàng – Ngụy Hùng – là con thứ trong nhà, không thông minh bằng đại ca, cũng không khéo léo bằng em út, chỉ được cái thân thể cường tráng, nên từ An Lục phủ đi lính, sau đó được tuyển làm cấm quân ở Hán Dương, phúc lợi tốt lại có thể mang cả nhà theo. Nhờ vậy mà nàng được học đến ba năm sách vở, phụ mẫu nàng cũng vui vẻ đáp ứng.
Thế nhưng, đến năm nàng chín tuổi, phụ thân nàng theo chủ tướng chết trận, cấm quân bị giải tán, ba người lại dắt nhau quay về quê cũ – An Lục.
Về quê thì còn đỡ, vì lúc ấy họ Ngụy còn có ít tiền. Phụ thân nàng không có nghề tay trái, bèn mua chiếc xe lừa, chuyên kéo khách hoặc chở hàng kiếm chút tiền sinh nhai. Nhưng đúng như người ta nói: giữ tiền còn khó hơn kiếm tiền. Phụ thân nàng bản tính thật thà, tiền bạc không giấu ai, chuyện gì cũng kể cho người ngoài.
Kết quả là gì? Thân thích lũ lượt đến vay mượn, hàng xóm kéo vào sòng bài, khách đi xe ngựa quỵt nợ. Tiền trong tay chẳng mấy chốc như nước đổ đầu vịt.
Thấy thế không ổn, nhân một lần phụ thân đưa người thân về quê bị chặn đường ăn vạ dẫn tới kiện tụng, Cẩm Nương liền kiên quyết yêu cầu phụ mẫu chuyển đến Giang Lăng phủ mua nhà.
Giang Lăng phủ là thủ phủ Hồ Bắc lộ, tuy không thể so với Hàng Châu hay Bình Giang, nhưng cũng là nơi được xưng “Ngày thường mười vạn hộ, đêm tối xe pháo không dứt, hàng quán tấp nập, khói lửa liên miên”. Đặc biệt khu Giang Tân phía nam thành nơi họ ở là ngã ba đường thủy, thuyền bè qua lại tấp nập.
Phụ thân sợ người thành thị khinh thường dân quê, định mua nhà ngoài thành. Nhưng Cẩm Nương quả quyết ép phụ mẫu mua trong nội thành. Nhà cửa hạng nhất thì đừng nghĩ, hạng trung cũng mua không nổi, chỉ đành chọn căn nhà hạng chót – hai phòng nhỏ không có sân, một gian khách kiêm bếp nhỏ.
Thế mà cũng mất 180 quan – cả đời phụ thân tích góp được 200 quan, tiêu hết gần sạch. Còn lại được hơn mười quan, phụ mẫu nàng cũng tiếc không nỡ dùng. Rốt cuộc vẫn phải bỏ ra ba quan mua vài món đồ nội thất: cái giường, cái tủ nhỏ méo mó, một chiếc bàn dài. Đến giờ lớp sơn trên mặt bàn đã tróc gần hết, cánh tủ đóng không khít, góc bàn thì sứt cả một mảnh.
Không phải nàng nhẫn tâm bắt phụ thân tốn tiền, mà là nếu không ép mua nhà, thân thích có ngày sẽ moi sạch đến cái chén cái thìa. Mua được chỗ ở riêng, dù tồi tàn, cũng coi như có chút gốc rễ.
Từ ba năm trước định cư ở “hẻm gà gáy” này, mẫu thân nàng còn sinh thêm một đứa em trai – nay mới ba tuổi. Cả nhà bốn miệng ăn chia nhau việc làm. Phụ thân nàng đánh xe, một tháng được chừng ba trăm văn. Mẫu thân nàng thì mang em trai đi làm thuê phía sau cửa hàng. Còn nàng – làm tú nương ở xưởng thêu.
Học việc thì ba năm không lương, mỗi năm chỉ phát cho một bộ đồ mới. May mắn nàng biết viết, biết vẽ, nên được đặc cách giảm còn hai năm học việc.
Từ năm ngoái mới bắt đầu có lương, trong nhà cũng tạm ổn hơn một chút. Nào ngờ ông nội – Ngụy lão gia – mất, bác cả lại liệt giường. Tất cả việc tang ma đều do phụ thân nàng lo liệu.
Một hồi ma chay tốn kém, tiền dành dụm mấy năm tiêu sạch, đến tiền riêng của nàng cũng không giữ được.
Mơ mơ màng màng nghĩ mãi, không biết ngủ thiếp đi lúc nào. Đến khi tỉnh lại thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cẩm Nương xỏ giày ra mở cửa, bên ngoài là một phụ nhân trẻ tuổi, mặc áo cát ma màu xanh lá cây, quần đồng màu, bên ngoài khoác áo ngắn bằng vải thô, đầu quấn khăn màu xám tro.
“Mẫu thân…” – Cẩm Nương vội vàng lên tiếng.