Sau khi Qua Tu rời đi, các phó quan khác cũng lần lượt mang theo người của mình, rời khỏi phòng chỉ huy theo mệnh lệnh. Cửa khoang tự động khép lại sau lưng họ.

Phòng chỉ huy rộng lớn ngay lập tức chìm vào tĩnh lặng, ánh kim loại trên vách tường lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.

Vị sĩ quan trẻ đi lên cùng với Qua Tu từ tàu chiến hạng nhẹ được triệu vào phía trước, trình bày lại toàn bộ những gì đã chứng kiến trên tàu Lerbert, bao gồm cả những lời lẽ “đầy khí thế” nhưng có ý lừa gạt của Qua Tu.

Lule chậm rãi bước đến phía trước bàn chỉ huy, đang chăm chú quan sát bản đồ sao khổng lồ lơ lửng trước mặt, đột nhiên lên tiếng chỉnh lại:

— Tàu Leviathan

Giọng nói anh trầm thấp, bình thản. Viên sĩ quan sửng sốt mất vài giây mới nhận ra anh đang sửa lại cách gọi của mình đối với con tàu kia. Một cảm giác lạnh sống lưng dâng lên, anh khẽ gật đầu:

— Rõ.

Từ sau đó, trong toàn bộ báo cáo, anh ta đều gọi con tàu tổn hại hơn 40% kia là “Leviathan”.

Chờ đến khi báo cáo kết thúc, Lule mới quay đầu nhìn thẳng vào người sĩ quan. Ánh lam nhạt từ bản đồ sao phản chiếu trong đôi mắt anh, như ánh sáng băng giá xuyên qua những dòng sông bị đóng băng giữa mùa đông.

— Những yêu cầu của cậu ta, hãy cố gắng đáp ứng.

Sĩ quan kia ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lule, hơi do dự:

— Nhưng nếu…

Vừa chạm vào ánh mắt không chút dao động của Lule, người đó lập tức rùng mình, lưng thẳng tắp, rồi cúi đầu nhận lỗi:

— Tôi thất lễ.

Lule rũ xuống mi mắt, thần sắc khó lường:

— Hall, cậu nghĩ vì sao cậu ta thắng?

Hall do dự một chút, rồi cân nhắc từng chữ, chậm rãi đáp:

— Bởi vì quân đội Liên minh quá mức khinh địch, hành động liều lĩnh, việc trinh sát địch chưa hoàn tất mà đã triển khai chiến thuật, sĩ quan chỉ huy phán đoán sai lầm.

Lule khẽ lắc đầu:

— Đó là lý do Liên minh thất bại, chứ không phải lý do cậu ta giành chiến thắng.

Lule quay đầu nhìn ra cửa sổ bên mạn tàu.

Bên ngoài, những mảnh vỡ kim loại lơ lửng trong không gian.

Anh chậm rãi nheo mắt:

"Đây là một bậc thầy điều khiển tâm lý kẻ địch."

Lần đầu tiên, anh đánh giá ai đó cao đến vậy.

Hall không khỏi sững sờ, ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc.

"Từ lúc bắt đầu khiêu khích, rồi đến bố cục chiến thuật, dụ địch, phản công—từng bước một đều được tính toán cẩn thận."

"Cảm xúc của kẻ địch chính là vũ khí của hắn."

"Hắn đã tạo ra hàng loạt vòng lặp và nút thắt chiến lược, dẫn dắt đối phương vào bẫy, cho đến khoảnh khắc cuối cùng, khi chiến thắng nằm trong tầm tay."

Giọng nói của Lule vẫn bình thản, nhưng Hall lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Tuy vậy, hắn vẫn chưa hoàn toàn tâm phục khẩu phục:

"Nhưng nếu như sĩ quan chỉ huy đột ngột nhận ra vấn đề, hoặc tuân thủ chiến lược ban đầu, thì hắn chỉ còn đường bị tiêu diệt."

Lule bình tĩnh hỏi:

"Nếu là cậu, cậu có dám mang theo một con tàu cùng toàn bộ thuyền viên đối đầu với lực lượng tinh nhuệ của liên minh không?"

Hall trầm mặc.

Lule tiếp tục nói, không nhanh không chậm:

"Không có gì đáng sợ hơn một người vừa có mưu lược, vừa đủ điên cuồng để đặt cược tất cả."

Anh nhìn thẳng vào Hall, giọng điềm đạm nhưng ẩn chứa nhiều tầng nghĩa:

"Vậy cậu nghĩ, vì sao hắn lại cố tình nói những lời đó trước mặt cậu?"

Vẻ ngạo mạn và tùy tiện trên gương mặt Hall đã hoàn toàn biến mất.

Sau một hồi cân nhắc, hắn cẩn trọng đáp:

"Hắn muốn tôi chuyển lời này đến anh, để chứng tỏ rằng bản thân không phải mối đe dọa quá lớn."

Lule không bình luận gì, chỉ tiếp tục nhìn vào bản đồ sao khổng lồ trước mặt.

Ánh sáng xanh lam phản chiếu trên gương mặt anh, đường nét sắc bén như được tạc từ đá lạnh.

Hall liếm môi, rồi đánh bạo hỏi:

"Vậy... Anh định xử lý người này thế nào?"

Bất giác, hắn đã đổi cách xưng hô với Qua Tu.

Lule đứng yên trước cửa sổ, chắp tay sau lưng.

Ánh sáng tinh hà ngoài kia khắc lên gương mặt anh nét lãnh đạm, vẻ trầm lắng của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.

"Nếu có thể làm việc cho tôi, đó sẽ là lựa chọn tốt nhất."

Đôi mắt xanh bạc của anh không hề dao động, sâu lắng như mặt biển rộng lớn, bình tĩnh đến khó đoán.

Giọng nói trầm thấp vang lên, lạnh lùng như băng giá:

"Nếu không thể hợp tác, cũng không nhất thiết phải giữ lại để gây thêm rắc rối."

Hall toàn thân chấn động, cúi đầu xuống càng thấp hơn.

Lule xoay người, ánh mắt sắc lạnh:

"Đi thôi, gặp cậu ta một chút."

Qua Tu được đưa vào một khoang riêng biệt trên chiến hạm.

Không gian này có phần mềm mại hơn phòng thuyền trưởng, với phong cách bài trí cổ điển, mang vẻ trầm lắng hơn.

Trên bàn, nhiều món ăn được trình bày tỉ mỉ, từng chi tiết đều tinh tế.

Cả căn phòng ngập tràn mùi thơm quyến rũ.

Ngày nay, phần lớn mọi người đều sử dụng dịch dinh dưỡng để bổ sung năng lượng—giá rẻ, tiện lợi và dễ bảo quản.

Những món ăn được chế biến kỹ lưỡng với nguyên liệu tươi sống, đòi hỏi điều kiện bảo quản nghiêm ngặt, chỉ thường xuất hiện trên tàu của giới thương nhân hoặc quý tộc.

Thức ăn được chia thành từng phần nhỏ, để tránh việc Qua Tu vì đói mà ăn quá nhanh, gây tổn thương cho cơ thể.

Nhưng người chuẩn bị đồ ăn lại không ngờ rằng, hắn chỉ nhấm nháp vài món, ăn đến lửng bụng rồi dừng lại, đẩy bát sang một bên.

Thay vì tiếp tục ăn, hắn lại hào hứng quan sát thiết bị bên trong khoang tàu.

Ngay lúc này, cửa khoang mở ra không một tiếng động.

Một đôi chân dài, bọc trong bộ quân phục đen, bước vào.

Lule đưa mắt quét qua bàn ăn, cuối cùng dừng lại nơi Qua Tu đang ngồi, đôi mắt bạc sâu thẳm không gợn sóng:

"Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"

Qua Tu ngồi trên ghế cao, đung đưa đôi chân gầy guộc, thờ ơ nhún vai:

"Không, mọi thứ đều rất tốt."

Lule dừng bước bên cạnh bàn, ngón tay dài, tái nhợt khẽ nhấc một chiếc bánh ngọt tinh xảo, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Qua Tu.

Chiếc đĩa bạc va vào mặt bàn, phát ra tiếng vang giòn:

"Thử cái này đi."

Qua Tu hơi nhíu mày trước sự bất ngờ này, nhưng vẫn cầm lấy chiếc muỗng bạc.

Hắn cẩn thận xúc một góc bánh phủ đầy kem bơ dày đặc, đưa lên miệng nếm thử.

Sau đó, lễ phép nói một câu:

"Rất ngon."

Ngay lập tức, hắn đặt muỗng xuống, vẻ mặt thờ ơ, không hề bị hấp dẫn thêm.

Chiếc muỗng bạc va vào thành đĩa sứ, phát ra âm thanh thanh thoát "Keng" vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Lule khẽ cụp hàng mi vàng nhạt, tinh tế quan sát vẻ mặt đối phương:

— Sao vậy, không thích đồ ngọt à?

Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu hoàn toàn bình thản.

Qua Tu hơi nghiêng đầu, cau mày như đang suy nghĩ một vấn đề triết học sâu xa nào đó. Mãi một lúc sau, hắn mới trả lời:

— Cũng không hẳn.

Hắn cúi mắt, cầm lấy chiếc muỗng bạc mảnh. Đầu ngón tay thon gầy vô thức vuốt nhẹ mặt kim loại lạnh bóng. Làn da mỏng bao lấy đốt ngón tay gầy nhọn, nổi bật trên chiếc chuôi muỗng tinh xảo—khiến người ta không khỏi giật mình trước sự mong manh ấy.

— Ăn uống chẳng phải chỉ là quá trình hấp thu năng lượng để duy trì thể lực sao? Ngon dở có gì quan trọng đâu.

Giọng thiếu niên nhẹ tênh, gần như hoàn toàn thờ ơ, không mảy may để tâm.

Lule khẽ nhíu mày theo phản xạ.

Anh lặng lẽ quan sát Qua Tu, đôi con ngươi dưới hàng mi như ngân tinh khẽ chuyển động, trong trẻo và lạnh lùng. Một lúc lâu sau, anh mới rời mắt đi.

Qua Tu cứ tưởng rốt cuộc anh cũng định quay lại chuyện chính. Hắn  vừa chỉnh lại thái độ thì—

Lule rút tay về sau, như làm trò ảo thuật, mò trong túi, rút ra một thứ.

Một viên kẹo.

Một viên kẹo cao cấp được gói trong lớp giấy bạc lấp lánh. So với những viên kẹo phân phối cấp thấp mà hắn từng nhặt được trên tàu , đây rõ ràng là sản phẩm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Bao bì tinh xảo phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn, đẹp đến mê người.

Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt Qua Tu như bừng sáng.

Hắn đưa tay ra, nhưng khi tay vừa giơ đến nửa chừng, hắn mới khựng lại, như sực nhớ điều gì đó, rồi hỏi ngược lại—

— “Cho tôi à?”

Lule gật đầu.

Qua Tu lập tức rạng rỡ cả gương mặt. Hắn cầm lấy viên kẹo, động tác thuần thục xé vỏ giấy, rồi nhét viên kẹo tỏa mùi thơm ngọt ngào ấy vào miệng.

Cái má bên trái của cậu lập tức phồng lên một cục tròn tròn trông rất buồn cười. Hai mắt hơi nheo lại, giống như một con mèo con vừa được cho ăn no. Kể cả gương mặt gầy gò thiếu sức sống kia cũng trở nên dễ thương hơn đôi phần.

Lule khẽ động ngón tay, rồi như thể vừa kịp nhận ra điều gì đó, anh thu tay ra sau lưng mà không để lộ vẻ gì. Giọng vẫn điềm nhiên:

— “Tôi tưởng cậu không hẳn thích đồ ngọt.”

Qua Tu nghiêm túc giải thích:

— “Đồ ngọt là đồ ngọt, còn kẹo là kẹo. Không giống nhau.”

Lule khẽ nhíu mày:

— “Khác ở chỗ nào?”

Qua Tu hơi ngẩn ra. Cậu nghĩ một lúc, rồi cụp mắt xuống, giọng hơi ngọng vì ngậm kẹo:

— “… Tôi cũng không giải thích được.”

Cậu nhún vai, ra vẻ rất thẳng thắn:

— “Dù sao thì vẫn là khác nhau.”

Lule suýt chút nữa bị lối ngụy biện đầy lý lẽ đó chọc cười.

Khóe môi anh khẽ cong, sắc lạnh thường trực và sát khí áp lực nơi anh như cũng tan đi vài phần:

— “Nếu cậu thích, lát nữa tôi sẽ bảo Hall chuyển toàn bộ phần kẹo còn trong kho đến cho cậu.”

Mắt Qua Tu lập tức sáng rỡ. Hắn hớn hở giơ tay, nở một nụ cười rạng rỡ chân thành:

— “Tuyệt quá! Cảm ơn chỉ huy !”

Lule có cảm giác đầu ngón tay mình lại ngứa ngáy.

Vì thế, anh quay đầu đi, kéo ghế bên cạnh ra và ngồi xuống, chuyển chủ đề một cách rất tự nhiên:

— “Sao cậu mở miệng là gọi tôi là chỉ huy? Cậu biết tôi là ai chứ?”

Từ lúc gặp mặt, hắn luôn gọi anh là "Chỉ huy."

Những người khác xuất thân từ tinh cầu nghèo khó có thể không rõ điều này, nhưng anh không tin rằng thiếu niên gầy gò trước mặt lại không biết.

Ba năm trước, Lule Seaville đã phản bội liên minh, từ bỏ mọi danh hiệu và chức vụ.

Giờ đây, anh đã trở thành tội phạm truy nã hàng đầu của toàn bộ liên minh, thậm chí là mối đe dọa lớn nhất của họ.

Dùng cách xưng hô kính trọng dành cho quan chức liên minh với anh rõ ràng là không phù hợp.

Nụ cười của hắn càng sâu hơn, ánh mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn, nguy hiểm trước mặt.

Sự trẻ con và ngây thơ trên khuôn mặt hắn dường như biến mất trong khoảnh khắc, để lộ một vẻ lãnh đạm đầy mưu mô.

Như một con rắn sắc lạnh, lặng lẽ phun nọc độc chết người.

Hắn liếm nhẹ vị đường còn vương trong miệng, thờ ơ nói:

"Có muốn hay không, phải xem anh thôi."

Anh nhìn lại hắn, đôi mắt bạc sâu thẳm bình tĩnh đến khó đoán:

"Ồ?"

"Nếu anh không muốn, với sức mạnh của hạm đội này, hoàn toàn có thể thoải mái tung hoành trong tinh vực rộng lớn. Khi đó, gọi anh là ‘chỉ huy’ là sai, và tôi sẽ xin lỗi."

Nụ cười của hắn vẫn ngọt ngào, đầu ngón tay khẽ gõ lên chiếc muỗng bạc trong đĩa sứ, tạo ra tiếng leng keng giòn tan:

"Nhưng nếu anh muốn, thì hiển nhiên anh có thể là."

Biểu cảm của anh không thay đổi, gương mặt lạnh lẽo khó dò cảm xúc.

"Cậu nghĩ tôi có muốn không?"

Hắn không vòng vo.

Hắn chống khuỷu tay lên bàn, kéo căng hai má vì miếng đường vừa ăn, rồi bĩu môi:

"Vậy chứ sao anh không tiếp tục làm nguyên soái trên vạn người của liên minh?"

Hắn chớp mắt tinh quái, giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ khiêu khích đầy ẩn ý:

"Chuyện vui thế này, làm sao có thể không thêm tôi vào?"

Anh lặng lẽ quan sát hắn, ánh mắt bình thản không gợn sóng.

Hắn không né tránh, nhìn thẳng lại anh.

Một giây sau, người đàn ông cao lớn bất ngờ vươn tay, đặt lên sau gáy hắn, rồi mạnh mẽ vò rối tóc hắn.

Hắn hoàn toàn không ngờ đến điều này.

Tóc tai bị vò loạn, hắn sững sờ, ánh mắt trống rỗng, môi khẽ mấp máy:

"... Ai ai ai?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play