Bên trong trận thiên thạch khổng lồ và tĩnh lặng, những xác tàu kim loại lặng lẽ trôi nổi, một mảnh đạn đánh số không rõ ràng nhẹ nhàng va vào một khối thiên thạch, rồi cũng không một tiếng động mà tiếp tục trôi về một hướng khác.

Toàn bộ vùng tinh vực tràn đầy vết thương và tàn tích sau chiến tranh.

Phía trước tàu Leviathan cắm sâu vào phần hông của tàu mẹ Liên minh, gần như cắt đôi nó ra. Hai phần thân tàu Liên minh miễn cưỡng được giữ lại bởi kết cấu kim loại yếu ớt, như thể có vài mảng da mỏng còn dính lại nơi thân thể đã vỡ vụn, không hề có chút sinh cơ nào, trôi nổi bên ngoài vành đai thiên thạch. Mà tàu Leviathan bị mắc kẹt trong đó cũng chẳng khá hơn là bao—từ mũi tàu đến thân giữa đã bị ma sát cường độ cao làm đen kịt, biến dạng, lộ ra khung sườn kim loại bên dưới. Hai chiếc chiến hạm giống như hai con thú khổng lồ bằng sắt thép đang liều chết ôm chặt lấy nhau, lặng lẽ dừng lại giữa khoảng không đen ngòm.

Qua Tu đứng trước cửa sổ mạn tàu to lớn phía sau, chăm chú nhìn vào chiếc tàu chiến vẫn đang dừng lại phía xa kia, đôi mắt đen phản chiếu màu mực sâu thẳm.

Chiếc tàu đó dường như cũng không có ý định tiếp cận, vẫn cứ lặng lẽ dừng lại ở phía xa. Những pháo đạn từng nhắm bắn chính xác và tàn nhẫn vào chiến hạm hạng nặng của quân Liên minh đã được thu hồi vào thân tàu, nhưng sức ép trầm lắng và đáng sợ mà nó mang đến vẫn không hề mất đi—chỉ cần nhìn từ xa thôi, cũng khiến người ta thấy run sợ.

Lúc này, boong tàu bên dưới mở ra, một chiếc tàu hạng nhẹ băng qua không gian đầy mảnh vỡ, nhanh chóng tiến về phía này.

Những nhân viên tàu chiến còn lại đang bận rộn làm việc đều dừng tay, đồng loạt bản năng nhìn về phía Qua Tu đang đứng bên cửa sổ.

Không biết từ lúc nào, thân ảnh nhỏ nhắn gầy gò đó dường như đã trở thành người tâm phúc của họ, như thể chỉ cần hắn còn ở đó, cho dù nguy hiểm thế nào cũng không cần phải lo lắng.

Qua Tu khẽ gật đầu, không nhanh không chậm ra lệnh:

“Cho vào.”

Mặc dù lớp ngoài thân tàu đã bị tổn hại, nhưng khu vực boong tàu dùng để dừng tàu vẫn chưa chịu nhiều phá hoại. Theo lệnh Qua Tu, cửa khoang từ từ mở ra.

Chiếc khinh hạm hình giọt nước màu đen giống hệt tàu mẹ chậm rãi hạ xuống. Cửa khoang mở, một người  đàn ông trẻ tuổi vóc dáng cường tráng từ bên trong bước xuống.

Anh mặc quân phục màu đen đơn giản mà gọn gàng, đeo vũ khí xung mạch hủy diệt cỡ lớn bên hông, trang bị hoàn chỉnh, lưng thẳng tắp, mang theo cảm giác nghiêm cẩn đầy áp lực.

Anh chuẩn xác tìm được vị trí của Qua Tu trong đám người, gật đầu chào theo nghi thức với cậu, biểu cảm vẫn lãnh đạm như cũ.

" Thuyền trưởng mời ngài nói chuyện " - Thuyền viên của đối phương lên tiếng.

Ngay cả khi nghe thấy yêu cầu của đối phương, Qua Tu vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ, chẳng chút bận tâm. Hắn nhún vai, cười vô tư:

"Há, được thôi."

Hắn bình thản bước về phía con tàu.

Tiểu Nhất ngay lập tức căng thẳng, trái tim như nhảy lên tận cổ họng. Bằng phản xạ, hắn đưa tay kéo vạt áo của Qua Tu, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ và lo lắng, thậm chí còn mang theo một tia khẩn cầu khó nhận ra.

Qua Tu nghiêng mặt sang nhìn, vẻ mặt vẫn lười biếng như không có chuyện gì liên quan đến hắn.

Bỗng nhiên, hắn mở miệng, hỏi một câu có vẻ chẳng liên quan:

"Cậu  nghĩ tàu của chúng ta giờ còn vận hành được không?"

Tiểu Nhất sững sờ, quay đầu nhìn tàu Lebert đã bị giày xéo, thân tàu đầy vết hư hại, rồi chần chừ lắc đầu.

Qua Tu đưa tay đặt lên mu bàn tay Tiểu Nhất.

Những ngón tay gầy guộc, gần như chỉ còn là khung xương bọc một lớp da mỏng. Lòng bàn tay lạnh lẽo nhưng khô ráo, vậy mà lại mang đến cảm giác bất ngờ an lòng.

Hắn nở một nụ cười sáng rỡ, hàng răng nanh trắng nổi bật:

"Vậy nên, mới phải moi lại chút chi phí quân sự để sửa tàu chứ."

Qua Tu không hề che giấu ý định của mình, cũng chẳng cố hạ giọng. Trong khoang tàu yên tĩnh, giọng nói hắn vang lên rõ ràng.

Đối phương dường như không biểu lộ phản ứng gì đặc biệt, nhưng Tiểu Nhất lại run lên, đầy sợ hãi nhìn về phía chủ nợ sắp bị trêu chọc.

Qua Tu vẫn chẳng nhận ra gì, hoặc đơn giản là không quan tâm. Hắn cười híp mắt, nhẹ nhàng gỡ vạt áo của mình khỏi tay Tiểu Nhất—người đã bị dọa đến mức cứng đờ—rồi thong thả bước xuống thang, tiến vào khoang tàu.

Khoang cửa đóng lại, thang hạ xuống rồi từ từ thu về, đưa bọn họ bay thẳng về phía con thú khổng lồ đang ngủ say trong bóng tối.

Chiến hạm đen kịt mở rộng cửa khoang, nuốt chửng tàu hạng nhẹ vào bên trong.

Không gian bên trong chủ hạm cực kỳ rộng rãi, hoàn toàn khác với tàu Lebert.

Được đúc từ thép tinh Alberta, hầm tàu không có một chi tiết nào dư thừa, mang theo cảm giác hoang vu lạnh lẽo, sắc bén nhưng nội liễm.

Trước mặt họ, lớp cửa khoang kim loại nặng nề lặng lẽ mở ra.

Qua Tu dừng bước, ngước nhìn lên trần khoang.

Trí não điều khiển tự động phát ra ánh sáng xanh nhạt, chiếu xuống một luồng sóng dò vô hình.

"Có điều gì không đúng sao?"

Vị sĩ quan trẻ đứng ngoài khoang thuyền, quay đầu nhìn về phía Qua Tu, người vừa đột ngột dừng bước, nghi hoặc hỏi.

Hắn ngẩn người, nhìn kỹ nét mặt của đối phương trong vài giây, rồi cuối cùng, hắn khẽ dịch ánh mắt đi, bình thản nhún vai:

"Không có gì."

Hắn tiếp tục bước qua khe cửa khoang, đi theo người dẫn đường.

Sau khi vượt qua bốn lớp cửa an ninh liên tiếp, họ cuối cùng cũng đến trước phòng thuyền trưởng.

Cánh cửa kim loại khổng lồ, lạnh lẽo ánh lên sắc sáng lạnh, như thể đã chờ đợi từ rất lâu.

Ngay khi họ đứng trước cửa, nó lặng lẽ mở ra, không phát ra một tiếng động nào.

Bản đồ sao giả lập khổng lồ lơ lửng giữa bức tường tối, như một vũ trụ thu nhỏ được tạo thành từ những hạt ánh sáng.

Bên trong căn phòng rộng lớn, vài người đàn ông cao lớn trong quân phục đứng nghiêm chỉnh.

Trên người họ đều trang bị những vũ khí tối tân và tinh xảo nhất.

Tất cả đang chờ đợi bên cạnh vị trí chỉ huy, ánh mắt gần như kính ngưỡng và tuyệt đối phục tùng, chăm chú nhìn anh, người đang ngồi trên ghế chỉ huy, đợi anh lên tiếng.

Phòng thuyền trưởng rộng lớn, nhân sự không ít, nhưng không ai có thể bỏ qua sự hiện diện của anh.

Đệ nhất chiến thần của liên minh ngày trước, nay là kẻ địch lớn nhất của họ: Lule Seaville.

Gương mặt anh lạnh lùng, lông mày cao thẳng, đường nét góc cạnh sắc bén.

Dù không mang theo bất kỳ vũ khí nào, anh vẫn toát ra một sát khí đáng sợ, khiến người ta có cảm giác như trực diện với lưỡi dao sắc bén.

Như thể chính anh là thứ vũ khí nguy hiểm nhất của toàn bộ thiên hà.

Anh dừng động tác, chuyển ánh mắt về phía nhóm người đứng ở cửa khoang.

Đôi mắt anh có màu xanh bạc, sáng như bầu trời trên đỉnh núi tuyết lạnh giá.

Ánh mắt anh tĩnh lặng đến cực đoan—loại bình tĩnh chỉ có được khi đã bước qua hàng núi xác chết, từng chứng kiến biển máu cuộn trào.

Bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, người ta có cảm giác như cổ họng bị siết chặt bởi một bàn tay vô hình.

"Cọt kẹt."

Qua Tu nháy mắt mấy cái, rồi nhai nát mảnh kẹo cuối cùng trong miệng.

Tiếng giòn tan vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến mọi người xung quanh đưa mắt nhìn hắn với ánh nhìn kỳ lạ.

Hắn nhếch môi, liếm đi vị ngọt còn sót lại nơi hàm răng, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ, để lộ hàng răng trắng đều:

"Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

Câu nói này dường như khiến anh nhớ lại điều gì đó thú vị.

Anh khẽ cười trầm thấp, rồi trong sự kinh ngạc của những người xung quanh, anh đứng dậy, bước chậm rãi đến trước mặt Qua Tu.

Không vội vã, không dồn ép.

Anh đưa ra một bàn tay dài, tái nhợt nhưng vững chắc:

"Lule Seaville, hân hạnh gặp cậu."

Qua Tu nghiêng đầu quan sát anh, rồi cũng đồng thời đưa tay lên.

Một bàn tay gầy gò, khô lạnh và xương xẩu—dáng vẻ của một kẻ đã chịu đói khát và khổ cực quá lâu—đặt vào lòng bàn tay anh.

So với anh, bàn tay của hắn gần như chỉ bằng một nửa, mỏng manh và tinh tế, giống như một con côn trùng nhỏ bé với đôi cánh gãy, chỉ cần hơi mạnh tay là có thể nghiền nát dưới đầu ngón tay.

"Qua Tu."

Hắn thuận miệng nói ra tên mình.

Nhưng một giây sau, hắn chợt nhớ lại tên nguyên gốc của mình trong thế giới trước đây, liền do dự một chút rồi bổ sung thêm:

"Dĩ nhiên, nếu muốn, anh cứ gọi tôi là Tiểu Thất."

Trong lúc hắn nói chuyện, anh cũng âm thầm quan sát hắn.

Thiếu niên trước mặt mặc một bộ quân phục liên bang quá rộng so với cơ thể gầy gò của hắn.

Bờ vai mảnh khảnh chìm trong lớp vải thô sẫm màu, tay áo và ống quần quá dài, nhăn nhúm rồi phải xắn lên.

Chiếc eo nhỏ bị ép giữa lớp vải cứng, như thể có thể bị bẻ gãy chỉ bằng hai ngón tay.

Hắn chẳng khác nào một đứa trẻ đang cố khoác lên mình trang phục của người lớn, trông vừa buồn cười vừa kỳ quặc.

Khóe môi của hắn luôn vương chút cười nhàn nhạt, như ẩn như hiện, khi sâu sắc thì sáng rực, khi thu liễm lại thì lãnh đạm.

Những nét đối lập giữa sự từng trải và ngây thơ, giữa trưởng thành và bản tính trẻ con, tồn tại đồng thời trên người hắn một cách kỳ lạ.

Gương mặt của thiếu niên này đã từng xuất hiện trên màn hình video hôm đó.

Làn da vàng nhợt, thiếu dinh dưỡng, làm nổi bật những đường nét sắc cạnh của xương mặt.

Hắn quá gầy, đến mức không thể nói là đẹp hay xấu—chỉ có một đôi mắt sâu hoắm, vì thân hình gầy gò mà trông càng to hơn, đặc biệt sáng rõ.

Trong hốc mắt tối đen ấy có một thứ gì đó không yên ổn—một tia sáng mơ hồ nhảy lên, như một đốm lửa đỏ rực đang phun trào từ vực sâu.

Hắn mang trong mình một cảm giác vượt ngoài sự kiểm soát.

Vô cùng thú vị, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.

Chính thiếu niên này, chỉ với một thân phận nô lệ, đã đơn độc cướp được tàu Lebert.

Thậm chí còn bố trí chiến lược phản công, đánh tan đội quân truy kích hùng hậu của liên minh.

Hắn đã giáng một cái tát đau đớn lên mặt liên minh, nhưng vẫn có thể toàn mạng rời đi.

Anh vẫn giữ ánh mắt thâm trầm, như đang nghiên cứu một thứ gì đó, nhìn chằm chằm Qua Tu:

"Cậu làm rất tốt."

Anh biết rõ, nếu đặt vào vị trí của mình, có lẽ chính anh cũng không thể làm tốt hơn được.

"Chỉ là may mắn thôi." Qua Tu nhún vai.

"Nếu các tướng lĩnh của liên minh đều ngu ngốc, khinh địch và liều lĩnh như vậy, thì sớm muộn gì nó cũng sụp đổ."

Hắn nháy mắt với anh, ý cười vừa tinh quái vừa ngoan ngoãn:

"Mà suy cho cùng, tôi vẫn phải cảm ơn anh vì đã giúp một tay. Nếu không, đợi bọn chúng hồi phục tinh thần lại, e là tàu và toàn bộ thuyền viên của tôi đều tiêu đời rồi."

Qua Tu nheo mắt, giọng nói mang theo chút giảo hoạt nhưng lại vô cùng mềm mỏng.

Nhưng viên sĩ quan trẻ tuổi vừa nghe qua lời hắn vẻ mặt hiện lên chút phần kỳ quái như muốn nói lại thôi.

Dù sao cũng chưa tới mười phút trước, tên nhóc này còn ngông cuồng đòi moi một khoản trên đầu bọn họ.

Lule hạ thấp mi mắt, nhìn hắn chăm chú.

Hàng lông mi nhạt màu như một tia nắng vương trên đỉnh núi tuyết, ánh mắt không biểu lộ nhiều cảm xúc.

"Cậu có vẻ không ngạc nhiên khi gặp tôi."

"Ngạc nhiên?" Qua Tu vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu sắc bén như lưỡi dao.

"Tôi tạo ra cơ hội để hạm đội chủ lực của liên minh liều lĩnh xuất kích với thương tổn lớn. Chỉ xem thử có ai muốn ăn miếng mồi này không thôi."

Hắn nghiêng đầu, vẻ mặt lại như một đứa trẻ vô tư:

"Dựa trên dữ liệu tuyển quân của liên minh, rõ ràng họ đã tự chọn cho mình một đối thủ vô cùng khó nhằn."

Bên dưới lớp da mỏng manh thiếu dinh dưỡng ấy, ẩn giấu một sự lãnh khốc gần như vô cảm—một kiểu tính toán lạnh lùng không mang màu sắc con người.

Không ai còn dám xem thường tên thiếu niên xuất thân từ tinh cầu rác thải trước mặt.

"Ùng ục ùng ục——"

Một âm thanh khó hòa hợp vang lên từ bụng hắn, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong khoang tàu.

Qua Tu cứng người lại, nụ cười trên môi tạm thời đông cứng.

Lule khẽ cười, rồi giơ tay ra lệnh cho phó quan chuẩn bị đồ ăn.

Qua Tu khẽ ho vài tiếng để che giấu sự ngượng ngùng, nhanh chóng lấy lại vẻ tinh ranh ban đầu.

Hắn mím môi, nở nụ cười ngại ngùng:

"Thực ra, đoàn thuyền viên của tôi cũng đã nhịn đói khá lâu rồi..."

Đôi mắt đen vì gầy mà trông càng to hơn, đáy mắt lấp lánh đầy mong chờ mà không hề che giấu.

Quả thực, hắn rất thành thạo việc "bán thảm" để đạt được mục đích.

Sau đó, ngoài việc chuẩn bị đồ ăn cho Qua Tu, họ còn gửi cả một thuyền vật tư đầy đủ đến tàu Leviathan.

Qua Tu nheo mắt, nụ cười càng sáng rỡ hơn:

"Cảm ơn chỉ huy!"

Hắn hài lòng, bước chân nhẹ như lướt, vui vẻ đi theo phó quan rời khỏi phòng chỉ huy.

Lule lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ấy, thần sắc không thay đổi. Đôi mắt sâu thẳm như tầng nước lặng dưới cơn bão ngoài khơi—bình tĩnh đến đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play