Uyển Nhược rũ mi, cố che đi hoảng loạn trong mắt. Khi lần nữa ngước lên, nơi đáy mắt đã phủ một tầng sương mù: “Nhưng nếu bị phát hiện... Lão phu nhân sẽ thất vọng về ta. Đại phu nhân cũng sẽ nghĩ ta câu dẫn biểu huynh. Sau này, thiếu phu nhân vào cửa, có lẽ cũng sẽ coi ta là hồ ly tinh... Vậy Uyển Nhược còn có thể sống yên ổn được sao?”

Nàng vừa nói, vừa vòng tay ôm lấy eo hắn, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn lên: “Tiện Dư ca ca…”

Tạ Tiện Dư nhìn nàng hồi lâu, khí thế sắc bén quanh thân cũng dần tan đi. Trầm mặc giây lát, hắn mới nhẹ giọng: “Nghe theo ngươi.”

Uyển Nhược cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào, nhưng chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, cằm đã bị hắn bóp chặt, buộc nàng phải ngước nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Uyển Uyển,” Hắn khẽ gọi, giọng khàn khàn mang theo cảnh cáo “Phải ngoan một chút.”

Uyển Nhược khẽ cắn môi.

Nàng còn chưa đủ ngoan sao?

Chẳng lẽ phải đem hắn đặt lên bàn thờ mà cúng bái nữa?

Uyển Nhược chớp chớp đôi mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi, vậy... ta đi trước nhé?”

Tạ Tiện Dư cuối cùng vẫn buông tay nàng ra. Uyển Nhược gắng gượng đứng dậy, chân mềm nhũn như chẳng còn chút sức lực, nhưng nàng vẫn cố gắng mặc lại váy áo, chỉnh tề rồi vội vàng rời khỏi phòng.

Tạ Tiện Dư lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng hấp tấp khuất dần sau cửa, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó chịu khó gọi thành tên.

Một lúc lâu sau, Khánh An mới quay lại bẩm báo: “Công tử, biểu cô nương đã trở về Thụy Thủy viện.”

Tạ Tiện Dư đang cầm một quyển sách, tuỳ tiện lật vài trang, mặt mày sa sầm, giọng lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”

Khánh An liếc mắt nhìn sắc mặt chủ tử, trong lòng có chút bất an. Mỗi lần biểu cô nương tới, công tử đều sẽ rất vui vẻ, hôm nay sao lại như vậy? Tựa hồ tâm tình không tốt lắm?

Chẳng lẽ là biểu cô nương chọc giận công tử? Không đến mức đó chứ…

Khánh An suy nghĩ rồi dè dặt bẩm tiếp: “Đại phu nhân cho người truyền lời, nói ngày mai là xuân nhật yến…”

Tạ Tiện Dư lập tức khép mạnh quyển sách, giọng trầm xuống.

Khánh An nhanh chóng ngậm miệng, cẩn thận lui ra ngoài.

Uyển Nhược nhíu mày, vừa đi vừa xuất thần. Đang lúc ấy, một thanh âm non nớt vang lên sau lưng: “A tỷ!”

Nàng quay đầu, nét mặt liền giãn ra, lập tức nở nụ cười dịu dàng: “A Cẩn, sao đệ lại ngồi trước cửa viện thế này?”

Hứa Thư Cẩn chạy tới, ngẩng đầu tươi cười: “Ta về nhà tìm a tỷ, không thấy, Linh Nhi tỷ tỷ nói tỷ đi chỗ lão phu nhân, nên ta ngồi đây chờ tỷ về.”

Uyển Nhược nắm tay đệ đệ, dắt cậu cùng trở vào trong viện: “Ở học đường có vui không?”

Hứa Thư Cẩn hơi do dự, rồi lại gật đầu thật mạnh: “Vui lắm! Mỗi ngày ta đều chăm chỉ đọc sách đó!”

“Không cần quá vất vả đâu,” Uyển Nhược mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cậu, “giờ đệ còn nhỏ, thân thể cần lớn lên khỏe mạnh trước đã. Chúng ta A Cẩn thông minh như vậy, dù không cần học liều mạng cũng hơn người rồi.”

“Nhưng ta muốn cố gắng đọc sách, để mau mau lớn lên, sớm ngày thi đậu công danh. Đến lúc đó, ta có thể che chở cho a tỷ.”

“Ngốc quá, đệ còn nhỏ lắm mà.”

Hứa Thư Cẩn bướng bỉnh chu môi: “Không nhỏ! Ta rất nhanh sẽ trưởng thành. Đại công tử mười bảy tuổi đã là Trạng Nguyên, ta cũng chỉ cần thêm mười năm nữa thôi, nhất định cũng có thể đỗ đạt công danh, khi đó... a tỷ sẽ sống thật tốt.”

Uyển Nhược khựng lại trong chốc lát, rồi lại nở nụ cười dịu dàng: “A Cẩn của chúng ta nhất định làm được.”

Nàng dừng một chút, giọng nhỏ lại: “Chỉ là… ở học đường, đừng quá nổi bật.”

Hứa Thư Cẩn lập tức gật đầu: “Ta hiểu. A tỷ từng dạy, phải biết giấu mình, không khoe tài. Ở học đường, ta đều làm theo quy củ, không để ai chú ý tới.”

Uyển Nhược cong môi, ánh mắt chan chứa yêu thương: “A Cẩn thật ngoan.”

“A tỷ, ta sẽ không gây phiền toái cho tỷ đâu.”

Hứa Thư Cẩn ngoan đến khiến người thương xót. Dù vậy, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ tám tuổi mà thôi.

Uyển Nhược khẽ mím môi, ánh mắt dần trở nên trầm lặng. Nếu nàng thật sự phải rời khỏi Tạ gia, việc đầu tiên chính là phải an trí cho A Cẩn thật ổn thỏa.

Dĩ nhiên, không thể trở về Hứa gia. Một năm nay, hai tỷ đệ nàng nương nhờ thân phận thân thích sống trong phủ Tạ gia, người Hứa gia không dám làm gì. Nhưng nếu rời khỏi nơi này, bọn họ e rằng sẽ bị nuốt chửng không còn mảnh xương.

Phải tính một đường lui vẹn toàn, thoát thân mà không để lại vết tích.

Chỉ là... gần đây, Tạ Tiện Dư có chút khác thường.

Hắn từ trước tới nay là người khắc kỷ giữ lễ, cho dù chuyện phòng the cũng rất mực tiết chế. Hơn nữa, việc trong triều bận rộn, hắn làm gì có thời gian mà thường xuyên nhớ đến nàng như bây giờ…

Nhưng từ lần trở về sau chuyến đi Giang Nam, thái độ của Tạ Tiện Dư đối với nàng dường như khác hẳn. Hắn đối xử với nàng vừa nóng bỏng, vừa cuồng nhiệt đến mức nàng khó lòng chống đỡ. Ban đầu, Uyển Nhược còn cho rằng là vì hắn tức giận, cố ý giày vò nàng, nhưng hôm nay rõ ràng tâm tình hắn không tệ, vậy mà vẫn khiến nàng gần như kiệt sức.

Hắn thậm chí còn buông lời muốn sớm nạp nàng làm thiếp, khiến lưng nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nàng không biết đó chỉ là lời nói nhất thời trong cơn xúc động, hay là do hắn bất mãn với việc lão phu nhân và đại phu nhân quá mức can thiệp vào hôn sự, nên muốn lấy nàng làm con cờ phản kháng?

Bất luận là nguyên do gì, nơi này Tạ gia nàng đều không thể lưu lại được nữa.

Hôm sau, Uyển Nhược dậy từ rất sớm.

Tố Nguyệt đến giúp nàng trang điểm, vừa nhìn thấy sắc mặt nàng liền giật mình: “Cô nương, mắt đều thâm quầng cả rồi. Đêm qua không ngủ được sao?”

“Ừ, chỉ hơi mất ngủ chút thôi, không đáng ngại. Ngươi đánh thêm chút phấn nữa là được.” Uyển Nhược nhẹ giọng đáp.

Tố Nguyệt thở dài một tiếng: “Cô nương lại suy nghĩ nhiều rồi. Suy tư quá độ, hao tổn thân thể a.”

Uyển Nhược nhìn gương, ánh mắt dừng lại trên gương mặt mình dung nhan như phù dung trong nước, dịu dàng mảnh mai. Nàng mím môi cười nhạt: “Chờ sau này sống yên ổn rồi, tự nhiên sẽ khá hơn.”

Tố Nguyệt theo thói quen định lấy cây trâm bạc cũ kỹ gài lên tóc nàng, nhưng Uyển Nhược lại chọn một cây ngọc trâm từ trong tráp: “Dùng cây này đi.”

Tố Nguyệt ngẩn ra: “Cô nương…”

Uyển Nhược không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ lấy hộp son môi, dùng đầu ngón tay điểm chút màu đỏ nhẹ, khéo léo thoa lên đôi môi nhợt nhạt.

Trong gương, gương mặt thuần tịnh kia dường như có thêm chút rạng rỡ, là vẻ đẹp dịu dàng xen lẫn vài phần rực rỡ hiếm thấy.

Xuân nhật yến được tổ chức tại vườn đào trong phủ. Đúng lúc hoa đào vào mùa nở rộ, sắc hồng rực rỡ khắp rừng, cảnh sắc như họa, ngụ ý điềm lành. Nhị phu nhân tự mình lo liệu yến hội lần này, rõ ràng đã tốn không ít tâm tư.

“Uyển Nhược tỷ tỷ!”

Vừa bước vào vườn, Uyển Nhược đã nghe thấy một giọng gọi quen thuộc. Quay đầu lại, liền thấy một cô nương mặc váy lụa màu lam nhạt đang vui vẻ bước nhanh đến.

“Tú Lâm.” Uyển Nhược khẽ cười, đưa tay nắm lấy tay nàng ấy.

“Ta đang muốn tìm ngươi đó,” Tạ Tú Lâm cười nói, rồi nghiêng đầu đánh giá nàng, “Hôm nay tỷ tỷ… hình như có chút khác trước.”

“Ngày nào chúng ta chẳng gặp nhau, chẳng lẽ ta có thể đột nhiên biến thành người khác sao?” Uyển Nhược mỉm cười đáp, giọng nói mang theo mấy phần dịu dàng trêu chọc.

Tạ Tú Lâm chăm chú nhìn khuôn mặt được điểm trang nhẹ nhàng kia, lại không thấy có gì thay đổi rõ rệt. Nàng vẫn là bộ dạng thuần tịnh như xưa, váy áo cũng là kiểu cũ từ năm ngoái, trên đầu chỉ cài một cây ngọc trâm giản dị, phẩm chất bình thường.

Ở Tạ gia, chỉ có Uyển Nhược là còn giản dị hơn cả nàng ấy.

Tú Lâm nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Ta cũng không rõ, chỉ là cảm thấy hôm nay tỷ nhìn… đẹp hơn thì phải.”

“Vậy sao?” Uyển Nhược chớp mắt, khóe môi cong lên.

Tú Lâm vui vẻ nắm lấy tay nàng: “Hôm nay xuân nhật yến tổ chức rất long trọng, Yến Kinh các thế gia vọng tộc gần như đều đến đủ. Đại ca ta thành hôn, thật sự khiến các tiểu thư quý tộc ở kinh thành mong chờ muốn gãy cả cổ.”

Uyển Nhược mím môi, nhẹ nhàng cười: “Vậy thì chúng ta cùng đi xem xem.”

Hai người sóng vai bước vào, vừa lúc nhìn thấy đại phu nhân luôn luôn giữ gìn thể diện đang nổi giận lôi đình.

“Ngươi vừa nói cái gì?! Đại công tử đâu rồi?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play