Gã sai vặt kia run rẩy quỳ dưới đất, giọng nói không giấu được nỗi sợ hãi: “Bẩm phu nhân… đại công tử sáng sớm đã ra ngoài, nói là có chuyện quan trọng cần xử lý. Hạ nhân… hạ nhân cũng không rõ khi nào người sẽ trở về.”
Uyển Nhược lập tức kéo nhẹ tay Tạ Tú Lâm, khẽ lui về sau mấy bước, yên lặng tránh khỏi vòng bão, không muốn vô cớ rước họa vào thân.
Quả nhiên, đại phu nhân tức giận đến đập mạnh tay xuống bàn, trầm giọng quát lớn: “Đồ hỗn láo! Hôm nay các tiểu thư quý nữ khắp kinh thành đều đến, chính là để chọn vợ cho hắn. Vậy mà các ngươi lại để hắn tự ý rời đi, không ai ngăn cản được?!”
Gã sai vặt sợ đến run lẩy bẩy, không ngừng dập đầu: “Bọn hạ nhân… thật sự ngăn không nổi…”
“Một đám vô dụng!” Đại phu nhân giận dữ nói, “Tất cả nô tài trong Tùng Hạc viên phạt nửa tháng bổng lộc! Lập tức sai người đi tìm! Hôm nay nếu đại công tử không về, ta xem các ngươi chịu nổi hay không!”
Lệnh vừa ban ra, đám gia nhân lập tức tạ ơn, rồi vội vàng bò dậy, cuống quýt chạy đi tìm người.
“Mẫu thân đừng tức giận, kẻo hại đến thân thể,” Tạ Tú Châu vội vã ôm lấy cánh tay đại phu nhân, làm nũng dỗ dành, “Có lẽ đại ca ca bận việc trong triều, nhất thời không thể phân thân, nếu huynh ấy không tới, thì để chúng ta chọn thay chẳng phải cũng được sao?”
Đại phu nhân nghiêm mặt trách mắng: “Ngươi thì biết cái gì! Đây là ta cố ý vì hắn tổ chức yến hội, hắn vậy mà đến mặt cũng không lộ, chẳng khác nào tát vào mặt ta! Hôm nay xuân yến chính là vì hắn mà làm!”
Tạ Tú Châu mím môi, không dám cãi lại, chỉ cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lại không phải do con bảo huynh ấy không đến, hung dữ với con làm gì…”
Tạ Tú Lâm ghé sát tai Uyển Nhược, khẽ thì thầm: “May mà chúng ta không bước lên, ngay cả Ngũ tỷ tỷ còn bị mắng một trận…”
Tạ Tú Châu là con gái ruột của đại phu nhân, từ nhỏ được sủng ái, trong phủ gần như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Ngay cả Tạ Tú Vân cũng từng ghen ghét lại hâm mộ nàng không thôi.
“Nhưng mà,” Tạ Tú Lâm khó hiểu nói tiếp, “đại ca ca sao lại không chịu lộ mặt chứ?”
Uyển Nhược nhẹ nhàng lắc đầu: “Chắc là thật sự có việc gấp thôi.”
Kỳ thực, nàng mơ hồ đoán được lý do. Tạ Tiện Dư xưa nay vốn là thiên chi kiêu tử, lòng kiêu ngạo cao ngất, trước nay đều muốn gì được nấy, làm gì từng đặt ai vào mắt? Đừng nói là một buổi yến tiệc mai mối, e rằng ngay cả mệnh lệnh mẫu thân ban ra, hắn cũng không đặt nặng.
Lúc này, đại phu nhân sắc mặt lạnh lùng, nghiêm khắc răn dạy Tạ Tú Châu: “Hôm nay yến hội toàn khách quý, ngươi liệu mà ăn nói cẩn trọng, đừng có hồ nháo gây chuyện, làm mất mặt Tạ gia!”
Nói xong, bà phất tay áo rời đi, dáng vẻ đầy uy nghi. Hôm nay dù là ai đến, bà cũng không thể sơ suất tiếp đãi.
Tạ Tú Châu tức đến giậm chân, lòng không phục. Nàng vốn hảo tâm muốn nói đỡ cho đại ca, không ngờ ngược lại còn bị mẫu thân mắng cho một trận, quả thật oan uổng!
Đúng lúc ấy, Tạ Tú Vân ung dung xuất hiện, không thấy vẻ áy náy, lại còn cười như không cười mà trêu chọc: “Ngũ muội muội hôm nay tốt nhất nên nghe lời đại phu nhân, giữ gìn quy củ một chút, mấy ngày nay có học được điều gì hay ho không đấy? Đừng lại khiến người ta chê cười.”
Sắc mặt Tạ Tú Châu lập tức sầm lại: “Không tới lượt ngươi lên mặt dạy đời ta!”
“Ta nào dám dạy dỗ,” Tạ Tú Vân cười duyên, “chỉ là hảo tâm nhắc nhở thôi. Nếu muội mất mặt thì thôi, nhưng lỡ liên lụy đến danh tiếng cả Tạ gia thì thật không hay.”
Tạ Tú Châu nhướng mày, không chịu yếu thế: “Ngươi học quy củ lễ nghi giỏi như vậy, nhưng cũng chẳng ai thích ngươi hơn đâu. Nghe nói gần đây ngươi mơ tưởng gả vào phủ Vĩnh Xương hầu? Hầu phu nhân mấy lần đến phủ, ta cũng chưa từng nghe bà ấy nhắc tên ngươi một lời nào.”
Tạ Tú Vân sắc mặt trong thoáng chốc liền cứng đờ.
Tạ Tú Châu cười nhạt, châm chọc: “Tứ tỷ tỷ vẫn nên an phận một chút thì hơn, đừng có nhảy nhót linh tinh, đỡ cho mất mặt xấu hổ.”
Dứt lời, nàng ta hất cằm đắc ý, xoay người rời đi, dáng vẻ kiêu ngạo không ai sánh kịp.
Sắc mặt Tạ Tú Vân lập tức tối sầm lại. Khi nàng ta vừa xoay đầu, liền bắt gặp Uyển Nhược và Tạ Tú Lâm đang đứng cách đó không xa, ánh mắt nàng ta lập tức lạnh hẳn đi.
Tâm tình vốn đã bực bội, nay lại có người để trút giận, nàng ta liền không khách khí lớn tiếng mắng: “Loại yến hội thế này mà các ngươi cũng dám tùy tiện chạy loạn? Còn coi trọng quy củ hay không?”
Uyển Nhược khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy tai họa nối tiếp nhau, rõ ràng đã cố tránh rồi mà vẫn chẳng thoát nổi.
Tạ Tú Lâm vốn đã sợ nàng ta, liền rụt vai lại, cẩn thận bước lên hai bước, nhẹ giọng đáp: “Tứ tỷ tỷ, muội… muội vốn đang muốn tìm tỷ…”
“Tìm ta?” Tạ Tú Vân cười nhạo, giọng chua ngoa, “Ta thấy ngươi là muốn tìm nam nhân thì có!”
Nói xong, nàng ta không chút khách khí vươn tay giật lấy trâm hoa bên má Tạ Tú Lâm, cười khinh thường: “Ăn mặc lòe loẹt thế này là để ai xem? Chẳng lẽ còn vọng tưởng tại yến hội này câu dẫn vương công thế tử? Có soi gương nhìn kỹ khuôn mặt mình chưa? Một dáng vẻ nha hoàn, dù trang điểm thế nào cũng chỉ là nha hoàn mà thôi.”
Những lời nói sắc bén kia như đâm trúng chỗ đau, gương mặt Tạ Tú Lâm lập tức đỏ bừng, lắp bắp phủ nhận: “Muội… muội không có…”
“Không có?” Tạ Tú Vân cười lạnh, “Ngươi cái tâm tư câu dẫn nam nhân viết rõ trên mặt, còn dám chối? Hôm nay ta thay mẫu thân hảo hảo dạy dỗ ngươi một trận, để ngươi biết thế nào là lễ nghĩa!”
Dứt lời, nàng ta vứt thẳng trâm hoa xuống đất, giơ tay lên, định tát thẳng vào mặt Tạ Tú Lâm.
Ngay khoảnh khắc đó, Uyển Nhược bước nhanh lên, nắm lấy cổ tay nàng ta, ánh mắt lạnh lùng.
Tạ Tú Vân giận dữ quát: “Ngươi thật to gan! Dám ngăn cản ta?”
Uyển Nhược bình thản nói, giọng điệu lại mang theo vài phần lãnh ý: “Hôm nay là xuân nhật yến, ngay cả đại phu nhân cũng vô cùng coi trọng. Tứ tỷ định ở đây công khai gây chuyện sao?”
“Là tiện nhân này muốn quyến rũ nam nhân, ta chẳng qua chỉ là thay mẫu thân dạy dỗ nàng một chút!”
“Chuyện nếu thật sự ầm ĩ lên, ai còn để ý lý do? Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tỷ muội trong phủ đánh nhau, sẽ chỉ cười nhạo Tạ gia không dạy được con gái, thanh danh tổn hại đâu chỉ là một mình tỷ? Tứ tỷ nếu không tin, cứ việc thử xem.”
Uyển Nhược nói xong, liền buông tay nàng ta ra, ánh mắt lạnh nhạt như nước, không hề nhường bước.
Sắc mặt Tạ Tú Vân biến đổi vài lần, cuối cùng vẫn không dám ra tay, chỉ hung hăng lườm Uyển Nhược một cái, rồi hằn học trừng mắt với Tạ Tú Lâm.
“Lần sau ta sẽ tính sổ với các ngươi!” Nàng ta nghiến răng buông lời uy hiếp, sau đó xoay người bỏ đi.
Lúc bước ngang qua Tạ Tú Lâm, nàng ta cố ý giẫm thật mạnh lên trâm hoa vừa ném, nghiền nát không thương tiếc.
Tạ Tú Lâm cúi đầu nhìn trâm hoa bị giẫm nát, mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
Uyển Nhược nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng ấy, dịu giọng an ủi: “Đừng buồn.”
Nhưng Tạ Tú Lâm vẫn không ngừng rơi lệ, nghẹn ngào nói: “Uyển Nhược tỷ tỷ… muội… muội không có ý muốn quyến rũ nam nhân…”
Uyển Nhược rút khăn tay, dịu dàng lau nước mắt cho nàng: “Tỷ biết mà, Tú Lâm, muội đừng để những lời đó trong lòng. Hôm nay là xuân nhật yến, vốn chính là tiệc xem mắt, có cô nương nào mà chẳng trang điểm kỹ càng? Muội làm vậy cũng đâu có gì sai.”
Tạ Tú Lâm vừa thút thít vừa nói: “Phải, dù sao muội cũng chỉ là món đồ chơi để mua vui thôi. Tứ tỷ muốn làm nhục muội thế nào cũng được… Muội là con vợ lẽ, mẫu thân lại không được sủng ái, muội lấy gì để so với tỷ ấy chứ…”
Tạ Tú Lâm xuất thân tam phòng, nhưng chỉ là con của một nha hoàn trong phòng tam gia. Thân phận thấp kém khiến nàng ấy từ nhỏ đã bị Tạ Tú Vân coi thường, thường xuyên bị đem ra chế giễu.
Uyển Nhược mím môi, không biết nên an ủi thế nào, bởi chính nàng cũng chẳng tốt hơn là bao. Thân phận thấp, địa vị mờ nhạt, trong phủ, các nàng vốn là những người nhỏ bé nhất.
Chỉ là nàng từ trước đến nay đều sống kín đáo, chưa từng cố tình làm nổi bật bản thân. Ngay cả hôm nay, có ý khác trong lòng, nàng vẫn chỉ chọn cách ăn mặc giản dị, chỉ tỉ mỉ ở một vài chi tiết nhỏ, để không bị bắt lỗi cũng không bị quá chú ý.
Tạ Tú Lâm hôm nay cố tình thay váy mới, lại cẩn thận tỉ mỉ trang điểm, không ngờ chỉ một sơ suất liền rơi vào tầm mắt người khác, trở thành cái đích để công kích.
Nàng siết chặt tay Uyển Nhược, trong ánh mắt mang theo tia hy vọng mong manh: “Uyển Nhược tỷ tỷ, muội nghĩ, nếu như có thể gả ra ngoài thì tốt biết bao. Ai ai cũng nói nữ tử lấy chồng là một lần tái sinh, nếu như… nếu như muội có thể gả cho một người tốt…”
Uyển Nhược khẽ cong khóe môi, đưa khăn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ còn vương trên mặt nàng ấy: “Nếu muội thật sự có thể gả đi, sau này người ta chỉ biết muội là cô nương Tạ gia, cũng không còn phải chịu cảnh bị tam phu nhân hay Tạ Tú Vân ức hiếp. Cuộc sống sau này, nhất định sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.”
Trong mắt Tạ Tú Lâm lập tức bừng lên ánh sáng hy vọng, nàng gật đầu liên tục: “Phải, đúng vậy!”
Uyển Nhược bước tới dưới tán hoa đào, hái hai đóa hoa vừa hé nở, cẩn thận cài lên búi tóc của nàng ấy: “Trâm hoa kia tuy tinh xảo, nhưng so với thật hoa thì lại kém vài phần sinh động. Cài hoa đào thật này lên, càng khiến người khác chú ý hơn.”
Tạ Tú Lâm vừa khóc vừa nở nụ cười, cảm động nhìn nàng: “Uyển Nhược tỷ tỷ, tỷ thật tốt với muội.”
Uyển Nhược mỉm cười, ánh mắt ôn nhu như nước.
Tạ Tú Lâm có chút hưng phấn, ghé sát lại thì thầm: “Hôm nay không ít công tử thế gia đến dự yến, nếu có thể lọt vào mắt xanh của người nào đó, chẳng phải vừa vặn thành chuyện tốt sao?”
Uyển Nhược cười nhạt: “Với xuất thân của ta, nào dám vọng tưởng đến mấy công tử thế gia kia.”
Tạ Tú Lâm tuy thường yếu đuối, nhưng lần này lại kiên quyết phản bác: “Tỷ cũng họ Tạ, Tạ gia là thế gia trăm năm, nếu muốn kết thông gia với những nhà có tiếng cũng chưa chắc không được. Còn muội… muội chỉ là con vợ lẽ, vẫn còn hy vọng xa vời. Nhưng tỷ thì khác, tỷ xứng đáng hơn muội rất nhiều.”
Uyển Nhược chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Tự thân phận nàng, tự nàng hiểu rõ, không nên mộng tưởng quá xa.
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe từ sâu trong rừng đào truyền đến tiếng cười nói rì rầm.
Tạ Tú Lâm tò mò nhìn về phía ấy, thấy lờ mờ có một nhóm thư sinh áo lam đang chuyện trò dưới bóng hoa đào.
Nàng vội kéo tay Uyển Nhược, ghé sát nhỏ giọng: “Ta quên mất, hôm nay xuân nhật yến còn có đại bá phụ mời nhóm học sinh đến dự, đều là sĩ tử đến từ Bạch Lộc Thư Viện. Chúng ta chớ nên chạm mặt họ, lỡ bị người ta nhìn thấy thì lại tổn hại thanh danh.”
Uyển Nhược khẽ ngẩn ra: “Tổn hại thanh danh?”
Tạ Tú Lâm nhíu mày, nhỏ giọng giải thích: “Mấy sĩ tử kia phần lớn đều xuất thân hàn môn, chẳng qua nhờ vào đại bá phụ mà có cơ hội học ở thư viện, cũng chưa chắc có thể thi đỗ tiến sĩ. Cho dù có đỗ đi nữa, trong nhà nghèo túng, chẳng biết còn phải chịu bao nhiêu năm khổ cực.”
Những sĩ tử xuất thân như vậy, trong mắt Tạ gia, đương nhiên không đáng để ngó tới.
Uyển Nhược lại lặng lẽ nhìn về phía rừng đào, ánh mắt như mang theo một chút suy nghĩ mông lung.
“Đi thôi, chúng ta mau đến tiền viện, khách khứa chắc cũng đã tề tựu đông đủ.” Tạ Tú Lâm kéo tay Uyển Nhược, vừa nói vừa bước đi.
Uyển Nhược lại khẽ dừng chân, như sực nhớ ra điều gì: “Ta chợt nhớ còn chưa đưa phần dược thiện cho lão phu nhân, hay muội đi trước, ta tới sau.”
Tạ Tú Lâm gật đầu: “Vậy tỷ mau tới, muội ở yến hội chờ tỷ.”
“Ừ.”
Cùng lúc ấy, trong yến hội phía trước, Tạ Tú Vân đang ân cần ngồi bên tam phu nhân, cùng Vĩnh Xương Hầu phu nhân trò chuyện rôm rả, dáng vẻ vô cùng dịu dàng đoan trang…
Một tiểu nha hoàn vội vã chạy tới, chỉ thoáng nhìn đã lặng lẽ nghiêng người tránh sang bên.
Tạ Tú Vân đè thấp giọng, hỏi khẽ: “Đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?”
Tiểu nha hoàn cúi đầu đáp: “Tất cả đều đã chuẩn bị xong, Viên lão gia cũng vừa đến nơi.”
“Vậy cứ theo kế hoạch mà làm. Trước hết, đưa Hứa Uyển Nhược đến đó.”
“Dạ.”
Tiểu nha hoàn hành lễ rồi lui xuống.
Trong đôi mắt Tạ Tú Vân thoáng hiện lên một tia ác độc. Nếu hôm nay mọi chuyện trót lọt, thì cái ả tiện nhân Hứa Uyển Nhược kia cũng không thể trách ai khác được. Nàng ở Tạ gia ăn không ngồi rồi bao nhiêu năm, cũng nên biết điều một chút, báo đáp một phen.
Dù là một con chó được nuôi dưỡng tử tế, cũng biết cách báo ân!