Vừa mới thu dọn đồ đạc xong, Tố Nguyệt đã vội vã chạy vào, ghé sát tai Uyển Nhược, hạ giọng thì thầm: “Đại công tử cho người truyền, muốn cô nương tới một chuyến.”
Uyển Nhược khẽ nhíu mày, ngày hôm qua nàng chẳng phải mới đến sao?
Trước kia ba tháng mới gặp được một lần, hắn bận rộn đến mức mười ngày nửa tháng cũng chẳng nhớ tới nàng, nay sao lại rảnh rỗi như thế?
Nàng vừa định từ chối: “Nhưng hôm nay A Cẩn sẽ trở về…”
Lời đến bên môi lại nuốt trở vào. Tạ Tiện Dư vốn tính tình âm trầm bất định, nếu quả thật có chuyện quan trọng cần dặn dò, nàng từ chối e là không ổn.
Uyển Nhược quay sang dặn dò Leng Keng: “Nếu A Cẩn trở về có hỏi, cứ nói ta đến chỗ lão phu nhân.”
Leng Keng gật đầu: “Vâng ạ.”
Nói rồi, nàng mới chậm rãi rời khỏi viện.
Uyển Nhược thong thả dạo bước một vòng quanh hoa viên trong phủ, sau đó quen đường lần lối từ sau hòn non bộ đi xuyên qua, cuối cùng tới cửa nhỏ Đông Uyển, gõ ba tiếng. Cánh cửa nhanh chóng mở ra.
Khánh An đã đứng sẵn chờ: “Biểu cô nương, mời vào.”
Nàng theo vào Tùng Hạc cư, mà Tạ Tiện Dư thì đang ở thủy tạ thư phòng. Trên án thư đặt đầy hồ sơ, hắn đang cúi đầu đọc lướt và phê duyệt từng tập một.
Uyển Nhược tuy thường lui tới thư phòng hắn, nhưng cũng hiếm khi thấy hắn bận rộn đến mức này.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Biểu huynh vẫn còn đang bận công vụ?”
“Ừ.” Hắn không ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt, “Án ở Giang Nam vẫn chưa kết, một số chứng cứ sổ sách cần phải chỉnh lý lại. Án này trọng yếu, không thể qua loa.”
Đã như vậy, còn gọi nàng tới làm gì?
Uyển Nhược mím môi, nhỏ nhẹ nói: “Nếu biểu huynh đang bận, vậy ta không quấy rầy nữa. Chờ dịp khác rồi…”
Chưa kịp dứt lời, hắn bỗng ngẩng đầu liếc nàng một cái, giọng dứt khoát: “Lại đây, mài mực.”
“……”
Uyển Nhược mím môi, chỉ đành yên lặng bước tới, khẽ vén tay áo, cầm lấy thỏi mực bắt đầu mài cho hắn.
Người này càng ngày càng khó hầu hạ. Tùng Hạc cư đông đúc đầy tớ nha hoàn, vậy mà vẫn cần nàng đến mài mực?
Tạ Tiện Dư liếc mắt nhìn nàng một cái, vừa vặn bắt gặp nàng đang thất thần.
“Động tác nhanh một chút.”
Uyển Nhược lúc này mới phục hồi tinh thần, lại thấp giọng lẩm bẩm: “Thiếp sức lực yếu, tay đều đã mỏi, thật sự không thể nhanh hơn được…”
Hắn khẽ cười, không chút khách khí nói một câu khiến nàng đỏ mặt: “Mài mực cũng mỏi, ở trên giường cũng kêu mỏi, nên sớm luyện tập nhiều một chút.”
Uyển Nhược thoáng sững sờ, hai má lập tức đỏ bừng. Trong đầu không tránh khỏi hiện lên cảnh tượng khi hắn kéo tay nàng làm ra những chuyện kia…
Ánh mắt hắn rơi vào gương mặt thoáng đỏ của nàng, đôi con ngươi vốn lạnh lùng thường ngày chợt ánh lên ý cười sâu xa. Cặp mắt ấy lúc này không còn sự giảo hoạt và tâm cơ, mà chỉ thuần túy chứa đựng sự kinh ngạc và e thẹn thật khiến người ta cảm thấy vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Trong lòng hắn, chút phiền muộn ban nãy bỗng chốc tan biến.
Hắn giữ lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo qua, khiến nàng ngồi vào đùi mình.
Tùy tay cầm lấy một chiếc khăn sạch, hắn chậm rãi lau những vệt mực đen còn dính trên ngón tay nàng: “Mệt rồi thì nghỉ một lát đi.”
Uyển Nhược nghẹn một hơi, đành yên lặng nuốt xuống. Hai má vẫn ửng hồng, không tài nào tiêu tan được. Nàng rốt cuộc cũng mở miệng, giọng hơi hờn dỗi: “Biểu huynh gọi ta tới… chỉ để mài mực thôi sao?”
Hắn cúi đầu chuyên tâm lau tay nàng, giọng nhàn nhạt: “Bằng không thì sao?”
Động tác của hắn rất chậm rãi, như thể đang điêu khắc một tác phẩm tinh xảo, từng đầu ngón tay đều được tỉ mỉ lau sạch.
Uyển Nhược nhìn hắn chăm chú, bỗng thấy trong lòng dâng lên một cảm giác hoảng hốt mơ hồ. Nàng bất giác nghĩ, sau này nếu hắn thành thân, liệu cũng sẽ dịu dàng lau tay cho thê tử như vậy chăng?
“Nhìn gì đó?” Hắn bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào nàng.
Nàng giật mình, vội dời mắt: “Không có gì…”
Khóe môi hắn khẽ nhếch, tâm tình hiển nhiên rất tốt. Hắn buông tay nàng ra, dịu dàng nói: “Đợi một lát, ta xử lý xong liền bồi ngươi.”
Uyển Nhược bĩu môi, thầm nghĩ ai cần hắn bồi. Nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, ta biết rồi.”
Nàng đứng dậy rời khỏi đùi hắn, hắn thuận miệng nói: “Nếu cảm thấy buồn chán thì tìm sách giải trí xem một chút.”
“Dạ.” Uyển Nhược đi tới trước giá sách, thong thả nhìn qua một lượt. Kinh, sử, tử, tập đủ loại xếp ngay ngắn trên giá, khiến nàng nhất thời không biết chọn gì.
Đúng lúc đó, ánh mắt nàng lướt qua một quyển sách đặt lệch ở góc giá, trông có vẻ như bị người tùy tay đặt vào.
Nàng tò mò cầm lên lật thử, chợt ngẩn người thì ra là danh thiếp của các khuê tú trong kinh thành. Có lẽ số lượng quá nhiều, nên người ta đã đóng lại thành sách, tiện cho việc xem xét.
Nàng tùy ý lật qua vài trang, không khỏi kinh ngạc. Tất cả đều là những nữ tử xuất thân cao môn danh giá, thậm chí cả ái nữ của trưởng công chúa – Đoan Mẫn quận chúa cũng có tên trong đó.
Tạ Tiện Dư… quả thật là thiên chi kiêu tử, được bao ánh mắt ngưỡng mộ vây quanh, chói lọi như ánh dương giữa trời cao.
“Đang xem gì đó?” Giọng hắn vang lên, kéo nàng về thực tại.
Uyển Nhược vội khép sách lại, đáp: “Là danh thiếp của các tiểu thư trong kinh thành.”
Tạ Tiện Dư liếc mắt nhìn quyển sách trong tay nàng, giọng nhàn nhạt: “Là đại phu nhân cho người đưa tới.”
Nàng nhẹ tay đặt lại quyển sách về chỗ cũ, ngẩng đầu hỏi: “Biểu huynh có ưng ai trong số họ không?”
“Lười nhìn. Ngươi cảm thấy ai thì được?”
Uyển Nhược vội lắc đầu: “Chuyện này sao có thể hỏi ta? Tương lai là chủ mẫu của Tạ gia, tất nhiên cần biểu huynh cân nhắc kỹ càng.”
Hắn khẽ cười: “Vậy ngươi cảm thấy nên chọn người như thế nào?”
Uyển Nhược nghiêm túc đáp: “Tất nhiên phải xuất thân danh môn, đoan trang thận trọng, tài mạo song toàn mới là thích hợp.”
Hắn nhướng nhẹ đuôi mày, ánh mắt mang theo ý cười sâu xa: “Vậy chẳng lẽ ngươi không nghĩ nên chọn một người tính tình ôn hòa, sau này đối tốt với ngươi một chút?”
Uyển Nhược nghe vậy, trong lòng hơi chấn động, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm trang: “Biểu huynh chọn tức phụ, tất nhiên phải đặt lợi ích đại cục lên hàng đầu, làm sao có thể quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế?”
Nàng bước tới gần hắn, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng móc lấy ngón tay hắn, giọng thấp đi một chút: “Ta không muốn huynh vì ta mà phải bận lòng.”
Ngón tay nàng mềm mại như nước, khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn, mang theo một cảm giác ngứa ngáy khó nói thành lời. Yết hầu hắn khẽ lăn, bất giác trở tay nắm chặt tay nàng, bao bọc toàn bộ vào trong lòng bàn tay mình.
“Vậy nếu có người ức hiếp ngươi thì sao?” Hắn thấp giọng hỏi, ánh mắt sâu thẳm.
Uyển Nhược ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn, nhẹ giọng đáp: “Vậy Uyển Nhược liền ngoan ngoãn một chút, không khiến thiếu phu nhân giận dỗi, cũng không muốn làm Tiện Dư ca ca khó xử. Chỉ cần cả đời này được ở bên cạnh ngươi, ta đã mãn nguyện rồi.”
Lồng ngực Tạ Tiện Dư khẽ chấn động, một cảm xúc mãnh liệt bất ngờ dâng lên. Hắn không nhịn được nữa, lập tức kéo tay nàng, khiến nàng ngã vào lòng mình, ngồi ngay trên đùi hắn. Một tay nâng cằm nàng, cúi đầu hôn xuống.
Bàn tay to lớn siết chặt vòng eo mảnh mai, mạnh mẽ cướp lấy môi nàng. Nụ hôn từ khóe môi trượt dần đến vành tai, âm thanh khàn khàn thì thầm bên tai nàng: “Uyển Uyển, ta sẽ không để ngươi phải chịu uất ức.”
Uyển Nhược mở mắt, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt hắn, rồi dừng lại ở khung cửa sổ đã đóng chặt phía sau. Lúc này nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ta cũng sẽ không để chính mình phải chịu ủy khuất.”
Sắc trời dần ngả tối, mãi đến khi đêm sâu, trong phòng mới dần lắng lại.
Uyển Nhược nằm rúc trong lớp chăn gấm, thở dốc nhẹ nhàng. Gương mặt ửng hồng thấm mồ hôi, vài sợi tóc mềm bết dính nơi trán, khiến nàng càng thêm yếu ớt, khiến người thương xót.
Người phía sau lại không chịu buông tha, ôm nàng từ phía sau, vùi mặt vào gáy nàng.
Nàng mệt mỏi giãy giụa một chút, khàn giọng nói: “Đã khuya rồi...”
Hắn cúi người, môi mỏng áp lên bờ môi nàng. Nàng nghiêng mặt tránh đi, đôi mắt phủ đầy sương mù nhìn hắn: “Ta phải về tiểu viện.”
Hắn ôm chặt nàng trong lòng, giọng điềm nhiên như thể chuyện thường ngày: “Hôm nay không cần về.”
Uyển Nhược vội vàng chống tay lên ngực hắn, hơi hoảng: “Không được, nếu bị người khác phát hiện thì sao?”
“Không sao.”
Nàng vội vã, sắc mặt đầy lo lắng: “Sao có thể nói là không sao? Ngày mai là xuân nhật yến trong phủ, chẳng phải chính là vì biểu ca tuyển thê sao? Nếu để truyền ra…”
“Vậy thì trước tiên nạp ngươi vào.”
Một câu nhẹ bẫng rơi xuống, tựa như sét đánh ngang tai.
Gương mặt nàng cứng đờ, ửng hồng vì xấu hổ cũng dần tan biến. Giọng nói khàn khàn bật ra: “Thiếu phu nhân còn chưa vào phủ, biểu huynh sao có thể... nạp thiếp trước?”
Phàm là người có danh dự, nào có chuyện chưa cưới vợ đã nạp thiếp? Nhiều nhất chỉ là lén sủng ái vài nha hoàn thông phòng. Chính thê chưa vào cửa mà thiếp thất đã ngồi yên trong phòng, thanh danh phong lưu ấy cũng đủ để hủy cả đời.
Huống hồ, Tạ gia là thế gia vọng tộc, lại đang làm quan trong triều, đâu thể không kiêng dè ánh mắt người đời? Một khi bị ghi tội vào sổ, chỉ một câu của ngự sử cũng đủ khiến danh vọng lung lay.
Nhưng Tạ Tiện Dư đã sớm không còn nhẫn nại. Dù hiện tại đang nghị thân, từ lễ đến cưới ít nhất cũng phải chờ nửa năm. Mà hắn... không muốn đợi nữa.
Ba tháng rời kinh, hắn từng hối hận, nếu sớm nạp nàng, đã có thể mang nàng theo bên mình. Trên đường hồi kinh, gặp tuyết lớn làm chậm trễ nửa tháng, lòng càng thêm sốt ruột.
Vừa về phủ liền nhìn thấy nàng, vẫn ngoan ngoãn, vẫn cẩn trọng, không dám nhìn hắn quá một cái. Chính vì thế, hắn lại càng thấy hụt hẫng.
Hắn chỉ muốn nàng mỗi ngày đều ở trước mặt mình, được hắn nuông chiều.
“Ta nói nạp thì nạp.” Hắn thản nhiên nói, ánh mắt khóa chặt nàng.
Bàn tay ấn nơi eo nàng dùng thêm chút sức, kéo nàng lại gần, giọng trầm thấp chứa tia nguy hiểm:
“Uyển Uyển, ngươi đang sợ điều gì?”