Uyển Nhược dựa người vào mép thùng gỗ, ánh mắt đăm đăm nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, như lạc vào hồi ức về lời nói của Tạ Tiện Dư.

“Đợi ta thành thân, sẽ để tổ mẫu ban ngươi cho ta làm thiếp.”

Lòng nàng khẽ lạnh, đôi mắt từng chút trở nên hờ hững: “Đến lúc đó, hắn thành thân, đêm tân hôn linh đình náo nhiệt, sao còn nhớ đến ta?”

Tố Nguyệt khẽ hỏi: “Vậy cô nương định thế nào?”

Uyển Nhược mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt mang chút kiên quyết: “Tự nhiên là... tìm đường ra khác.”

Tạ Tiện Dư có ân với nàng, nàng không phải kẻ vô tình vô nghĩa. Thế nhưng, nàng vốn là người ích kỷ, chưa bao giờ có ý định đang trọn đời mình ra để báo đáp ân tình.

Một năm qua, đã đủ. Hậu viện của hắn thiếu một người nữ nhân là nàng, thì có hề chi?

Nhưng nửa đời còn lại của nàng, không thể cứ thế bị giam cầm trong viện nhỏ, sống cuộc đời quỵ lụy như một tiểu thiếp hèn mọn, cả đời chỉ biết cúi đầu, nhún nhường.

Sáng sớm hôm sau, Uyển Nhược vừa mới thức dậy đang trang điểm, thì Linh Nhi bước vào, vén rèm nói: “Cô nương, tam phu nhân phái người tới truyền lời, mời cô nương đến Ngô Đồng Hiên một chuyến.”

Uyển Nhược khẽ nhíu mày: “Dì xưa nay vốn không ưa ta, sao đột nhiên lại tìm ta?”

Linh Nhi suy đoán: “Chỉ e lại là Lục cô nương gây ra chuyện, muốn cô nương thu dọn cục diện rối rắm thay thôi.”

Uyển Nhược không trì hoãn thêm, chỉ đơn giản điểm trang, cố ý dùng thêm phấn để che đi dấu vết ái muội nơi cổ, sau đó rảo bước đến Ngô Đồng Hiên.

Tạ gia tổng cộng có bốn phòng. Đại gia và Tứ gia là huynh đệ cùng mẹ sinh ra, là chính thất sinh, còn Nhị gia và Tam gia là con của hai thiếp thất mà lão thái gia nạp khi xưa. Trong Tạ gia hiện nay, tự nhiên đại phòng là chi tôn quý nhất.

Đại gia hiện là đương gia chủ, trong triều giữ chức phó tướng, địa vị không thể xem thường.

Nhị gia giỏi về thương vụ, đảm nhận phần lớn việc xử lý sản nghiệp trong phủ, nhị phu nhân cũng giúp chồng quản lý mọi việc lớn nhỏ, địa vị trong phủ không hề thấp.

Tứ gia thì nhàn tản, không màng danh lợi, chỉ thích sống cuộc đời tiêu dao tự tại, nhưng vì là con chính thất, lại là em ruột của đại gia, được lão phu nhân vô cùng yêu thương, muốn gì được nấy, vô cùng ưu ái.

Chỉ có Tam gia, vừa là con thứ xuất, lại không có tài cán, trong Tạ phủ địa vị vô cùng lúng túng, chỉ giữ một chức vụ hữu danh vô thực, không thực quyền, hằng tháng còn phải trông chờ vào công quỹ để chi tiêu.

Dù như thế, năm xưa Trương thị vẫn đồng ý gả vào làm kế thất của Tam gia, phần lớn cũng bởi xuất thân của nàng không cao. Trương gia chỉ là một thương hộ bình thường, phụ thân nàng ta nhờ bỏ tiền ra mua một chức quan nhỏ, nhưng vẫn không thể bước chân lên bàn tiệc quyền quý.

Cho nên từ sau khi gả vào Tạ gia, Trương thị liền xem nhà mẹ đẻ như gánh nặng, luôn cảm thấy mất mặt, chẳng muốn qua lại, kể cả với cháu gái ruột như Hứa Uyển Nhược.

Một năm trước, khi Uyển Nhược bước đến đường cùng, tới cầu cạnh Tạ gia, Trương thị thậm chí không buồn ra mặt, chỉ mong mau chóng đuổi nàng đi, sợ người trong Tạ gia nhìn thấy nàng sẽ nhớ tới "cái bóng" nhà mẹ đẻ mình.

Suốt một năm nàng ở lại Tạ gia, Trương thị chưa từng cho Uyển Nhược chút sắc mặt nào, ngược lại càng cố tình xa cách, bày ra tư thái tam phu nhân cao cao tại thượng, ánh mắt nhìn nàng cũng chẳng buồn che giấu khinh miệt.

Vậy mà hôm nay, Trương thị lại chủ động triệu kiến.

Uyển Nhược vừa bước chân vào Ngô Đồng hiên, còn chưa tới cửa chính, đã thấy Trương thị đang thong thả ngồi trong viện, tay ném mồi cá xuống ao, dáng vẻ nhàn nhã khoan thai.

“Dì.” Nàng cúi đầu hành lễ, ngoan ngoãn quy củ.

Trương thị liếc nhìn nàng một cái, khóe môi cong lên một tia ý cười khó dò: “Không ngờ mới có một năm, ngươi đã trổ mã thành thiếu nữ mười phần xinh đẹp.”

Uyển Nhược trong lòng chợt căng chặt, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, suýt nữa cho rằng Trương thị đã phát hiện ra điều gì.

“Đều là nhờ dì chiếu cố.” Nàng cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng đáp.

Trương thị hừ lạnh một tiếng, buông hộp mồi cá trong tay xuống, dùng khăn từ tốn lau tay, giọng điệu lười biếng lại mang vài phần lạnh lùng: “Biết là tốt. Nếu không có ta, giờ này ngươi sợ là chẳng biết đã rơi vào hoàn cảnh gì rồi.”

Uyển Nhược mím môi không nói, thấy Trương thị chưa có vẻ truy xét, trong lòng âm thầm thở phào. Nếu bà ta thật sự biết chuyện gì, tất sẽ nổi trận lôi đình ngay lúc này chứ chẳng để yên như vậy.

“Ân tình của dì, Uyển Nhược luôn ghi nhớ trong lòng.” Nàng đáp ngoan ngoãn, không để lộ chút sơ hở.

Trương thị nhếch môi cười cười, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Hôm qua lão phu nhân chợt nhắc tới chuyện hôn sự cho các cô nương trong phủ, không ngờ lại nói đến cả ngươi.”

Uyển Nhược lập tức cảnh giác.

“Vừa khéo ta nơi này lại có một mối hôn sự tốt,” Trương thị nói, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, “Viên lão gia đang tìm một vị thiếp thất mới, người phải là nữ tử tri thư hiểu lễ, dung mạo đoan trang.”

Uyển Nhược nắm chặt khăn tay trong lòng bàn tay, sắc mặt hơi ngưng trệ.

“Viên lão gia tuy lớn tuổi,” Trương thị tiếp tục, “nhưng là hoàng thương có số có má, của cải nhiều không đếm xuể. Hơn nữa ông ta còn là biểu đệ của Vĩnh Xương hầu phu nhân! Tuy nói ông ấy thiếp thất không ít, nhưng Viên phu nhân là người rộng lượng, chỉ cần ngươi khéo léo giữ được lòng ông ta, sau này không khổ được đâu.”

Lúc này, ánh mắt Uyển Nhược đã dần trầm xuống. Nàng rốt cuộc cũng hiểu, vì sao hôm nay Trương thị lại đột nhiên nhớ đến hôn sự của mình.

Viên gia là nơi nào, nàng sao có thể không nghe nói? Trong kinh ai chẳng biết đó là nơi như hố lửa, Viên lão gia háo sắc thành tính, tính khí thô bạo, trong phủ năm nào cũng có người mới vào cửa, nhưng cũng có thiếp thất “bệnh chết” bất ngờ. Ai thật tin đó là bệnh, thì e là quá ngây thơ.

Thế mà Trương thị lại muốn đem nàng đẩy vào nơi đó?

“Dì,” Uyển Nhược nhẹ giọng đáp, “phụ thân mất chưa đến ba năm, ta vẫn còn đang giữ hiếu, chưa thể luận đến hôn sự.”

Trương thị cười lạnh một tiếng: “Ngươi thật sự muốn giữ đạo hiếu? Khi lão phu nhân nhắc đến hôn sự của ngươi, sao không thấy ngươi hé nửa lời phản đối? Ngươi cho rằng mình là nhân vật gì ghê gớm lắm sao? Còn đòi thủ giữ mấy quy củ cổ hủ ấy à? Ai rảnh mà đi quản ngươi?”

Quả thực, theo lễ nghi nên giữ hiếu ba năm, nhưng phần lớn người thường chẳng cần câu nệ đến vậy. Chỉ trong giới quan lại mới coi trọng hình thức để tránh bị kẻ khác chụp mũ buộc tội.

“Rõ ràng là ngươi đang chống chế!” Trương thị mặt sa sầm, giọng nghiêm khắc, “Viên gia là hạng người nào, ngươi còn chê ư? Có thể bước chân vào cánh cửa ấy, đã là phúc phận tu mấy đời mới có được!”

Nói xong, bà ta tức giận đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói sắc lạnh như băng.

Uyển Nhược ánh mắt cũng lạnh đi vài phần, giọng điệu bình thản mà cứng rắn: “Nếu thực sự là phúc phận như vậy, thì dì giữ lại cho Tú Vân muội muội chẳng phải tốt hơn?”

Lời vừa dứt, một tiếng thét chói tai vang lên, như muốn xé rách bầu không khí đang căng như dây đàn.

“Ngươi nói cái gì?!” Tạ Tú Vân từ ngoài xông vào, chỉ tay thẳng vào mặt Uyển Nhược mà mắng, “Ngươi chẳng lẽ thật cho rằng chỉ vì mặt dày ở lại Tạ gia một năm, liền có thể coi mình là tiểu thư Tạ phủ?! Ngươi cũng xứng để so với ta? Ngươi không biết soi gương nhìn lại thân phận của mình à?!”

Uyển Nhược chẳng buồn để mắt tới nàng ta, chỉ bình thản hướng về phía Trương thị, giọng điềm tĩnh mà đầy rắn rỏi: “Thân phận của ta, ta rõ hơn ai hết. Ta chưa từng vọng tưởng trèo cao, nhưng cũng không muốn làm nhục chính mình. Chuyện hôn sự, không dám phiền dì nhọc lòng.”

Nói xong, nàng nhẹ nhàng cúi người hành lễ, xoay người rời đi không chút do dự.

Trương thị nhìn chằm chằm bóng dáng Uyển Nhược khuất dần ngoài sân, tức giận đến mức túm lấy chén trà bên cạnh ném mạnh xuống đất: “Tiện nhân! Trước kia sao không phát hiện ra miệng lưỡi nàng lại sắc bén như thế?!”

Tạ Tú Vân cũng giận đến nghiến răng: “Một kẻ mặt dày không biết liêm sỉ, dựa vào người khác mà sống, lại còn dám kiêu ngạo đến thế! Có thể là thứ gì tốt lành chứ?!”

Trương thị giận đến mặt mày u ám, ngồi phịch xuống ghế đá, sắc mặt âm trầm khó coi.

Tạ Tú Vân nóng nảy kéo tay mẫu thân, giọng đầy sốt ruột: “Nương! Chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như vậy sao? Nếu không đem Hứa Uyển Nhược kia tống cho Viên lão gia, ông ta sao chịu ra mặt giúp con ở trước mặt Hầu phu nhân nói tốt? Còn chuyện hôn sự với thế tử, làm sao tác thành được?!”

Tạ Tú Vân năm nay vừa tròn mười bốn, Trương thị lại xem trọng hôn sự của nữ nhi hơn bất kỳ thứ gì, từ năm ngoái đã âm thầm lựa chọn kỹ càng. Thế nhưng mắt bà ta lại quá cao, thường ngày nhìn ngang vương công quý tộc, còn những người khác thì ngay cả liếc nhìn cũng chẳng buồn.

Tam phòng lại chẳng có quyền có thế gì trong Tạ phủ, địa vị thấp kém, nữ nhi sinh ra từ phòng ấy đương nhiên chẳng ai để tâm. Huống chi phía trên còn có một vị Tạ Tú Châu luôn nổi bật, làm sao người ngoài lại nhìn tới Tạ Tú Vân?

Ban đầu, Vĩnh Xương hầu phủ vốn dĩ có ý định cầu hôn Tạ Tú Châu, nhưng Trương thị không cam tâm, muốn tranh đoạt một phen, vì thế mới nghĩ đến mượn sức của Viên lão gia biểu đệ của Hầu phu nhân.

Hứa Uyển Nhược tuy xuất thân hèn kém, nhưng dung mạo lại mị hoặc như hồ ly tinh. Viên lão gia lại nổi tiếng háo sắc, nếu thật sự đem mỹ nhân tuyệt sắc như vậy dâng lên, ông ta há lại không vui lòng ra mặt giúp đỡ Tạ Tú Vân một phen?

Ánh mắt Trương thị thoáng hiện tia âm ngoan, giọng lạnh băng: “Bỏ qua? Con tiện nhân kia còn dám ở trước mặt ta bày trò, ta nào có thể để mặc nàng tiếp tục làm mưa làm gió trong Tạ gia này được?”

Uyển Nhược từ Hiên Ngô Đồng bước ra, sắc mặt cũng dần lạnh xuống.

Tạ gia này… quả thật đã không thể ở lâu thêm được nữa. Chuyện bên phía Tạ Tiện Dư còn chưa giải quyết xong, Trương thị đã không kìm nổi mà toan tính bán nàng đi. Cứ tiếp tục như vậy, e là chẳng biết sẽ rơi vào kết cục thế nào.

Tạ gia, rốt cuộc không phải nơi có thể nương thân lâu dài, nàng cần phải sớm tính toán đường lui cho mình.

Vừa trở về tiểu viện, đã thấy Linh Nhi vui vẻ bưng hai xấp vải chạy tới, miệng không ngớt vui mừng: “Cô nương, ngày mai là xuân nhật yến, trong phủ còn đặc biệt phân phát cho cô nương hai xấp vải tốt để may xiêm y mới đấy!”

Uyển Nhược ngẩng đầu: “Xuân nhật yến?”

“Vâng, nghe nói lần này là tổ chức chủ yếu để chúc mừng đại công tử, hình như các tiểu thư danh môn khắp kinh thành đều sẽ đến. Mà trong phủ mấy vị cô nương cũng muốn nhân dịp này tìm cơ hội, nên các công tử, thiếu gia trong nhà tất nhiên cũng được mời tham dự. Hơn nữa gần tới kỳ thi mùa xuân, nhiều tú tài cũng vào kinh, nghe nói không ít học sinh sẽ tham dự yến hội.”

Uyển Nhược khẽ chớp mắt, ánh nhìn lộ ra một tia suy tư, trong lòng mơ hồ đã có vài phần tính toán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play