Sau khi Thức ca nhi khóc đã đời, cậu bé ngồi thẳng lưng trên đùi mẫu thân, đôi mắt đen trong veo được nước mắt gột rửa giờ lấp lánh sáng ngời. Ánh nhìn của cậu bé không hề rời khỏi Tống Loan, ngửa đầu chăm chú ngắm mẫu thân.
Không chỉ dung mạo giống nhau, mà cả hương thơm trên người nàng cũng vậy, dịu dàng, ngọt ngào.
Tống Loan vốn lo lắng mình đã khiến Thức ca nhi hoảng sợ, nhưng khả năng chịu đựng của cậu bé rõ ràng tốt hơn nàng nghĩ rất nhiều. Chỉ có điều, cậu bé nhất quyết không chịu rời khỏi người nàng, môi mím chặt, không thốt ra bất kỳ câu hỏi nào.
Nàng đổi tay, nhẹ nhàng nâng eo cậu bé, cúi đầu với thần sắc dịu dàng, “Con xem con kìa, mắt sưng cả lên rồi. Để người khác thấy, nhất định sẽ cười con mất.”
Thức ca nhi khàn khàn đáp, “Con không sợ bị họ cười.”
Tống Loan dùng lòng bàn tay lau sạch nước mắt nơi khóe mắt cậu bé, dỗ dành, “Thức ca nhi của chúng ta đừng khóc nữa, được không? Mẫu thân sẽ đau lòng lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT