Tống Loan khẽ ho hai tiếng, gương mặt trắng trẻo như có thể vắt ra nước. Nàng thấp giọng đáp: “Cũng tạm ổn”
Giữa tiết xuân, dù thời tiết có dễ chịu, nhưng vẫn còn chút se lạnh. Triệu Nam Ngọc dùng áo choàng của mình quấn chặt nàng trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, thở dài nói: “Gió ngoài kia lạnh lắm, nàng ở trong phòng vẫn tốt hơn.”
Thân thể nàng yếu ớt, không thể chịu nổi chút sơ suất nào.
Tống Loan ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: “Cả ngày cứ ở trong phòng, ta buồn chán muốn chết rồi. Với lại, mấy hôm nay sức khỏe ta tốt hơn nhiều. Ra ngoài hít thở chút không khí cũng chẳng sao đâu.”
Nàng cảm thấy mình sắp mốc meo lên mất.
Triệu Nam Ngọc không nỡ trách nàng bằng lời nặng, nhưng ánh mắt hắn lạnh đi khi quay sang đám hạ nhân bên cạnh. Giọng hắn trầm xuống: “Ta đã dặn thế nào? Không có lệnh của ta, không được để nàng ra ngoài.”
Song, trong phủ này, nếu Tống Loan thực sự muốn làm gì, chẳng ai dám thật sự ngăn cản. Hình ảnh vị tiểu thư kiều diễm này từng tức giận vung roi, tất cả hạ nhân đều đã chứng kiến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT