Tống Loan tức giận ngồi bên sập, đôi mắt lườm Triệu Nam Ngọc, nhưng hắn dường như chẳng hề để tâm, vẫn thong dong luyện chữ, khí định thần nhàn.
Nàng tuy muốn gây sự với hắn, nhưng chẳng thể cất lời. Chỉ cần hắn buông vài ba câu, mọi lời nàng nói đều bị phá hỏng. Hắn chẳng bao giờ nổi giận, trừ khi nàng chạm đến điểm yếu của hắn. Những lúc ấy, hắn chỉ nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc, để mặc nàng hồ nháo.
Mấy ngày trước, Triệu Nam Ngọc lấy cớ thế cục kinh thành bất ổn để giữ nàng trong phủ. Nay đại cục đã định, hắn cũng như nguyện đạt được quyền thế mong muốn. Vậy thì, lẽ nào hắn không nên thả nàng ra ngoài sao? Thế nhưng, số người canh gác trong bóng tối vẫn chẳng hề giảm bớt.
Tống Loan bực bội, cởi giày, trèo lên sập, kéo chăn trùm kín người. Nhưng chỉ một lúc, nàng lại thấy nóng, liền thò đôi chân trần ra khỏi chăn. Triệu Nam Ngọc biết nàng chẳng thể ngủ, cũng ngừng viết chữ, không xem sổ sách nữa. Hắn bước đến bên sập, cởi y phục, định nằm xuống.
Tống Loan vốn đang tự dỗi, nhưng nghĩ lại, nàng so đo với một kẻ biến thái như hắn làm gì? Nàng lặng lẽ xoay người, đối diện hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn chờ đợi. Chưa kịp lên tiếng, Triệu Nam Ngọc đã mở miệng trước:
“Ngày mai giữa trưa, ta sẽ sai người đưa nàng về. Nhưng đến chạng vạng, nàng phải trở lại.”
Lời Tống Loan định nói bị chặn lại trong cổ họng. Nàng dịu giọng, nặn ra nụ cười ngọt ngào: “Nửa ngày thì đủ làm gì? Chàng cho ta thong thả thêm vài ngày đi, ta đâu phải không trở về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT