Tống Loan ngủ vẫn chẳng khá hơn chút nào. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đang quấn chặt lấy Triệu Nam Ngọc. Hắn dường như vẫn chưa tỉnh, nàng khẽ khàng rút chân mình ra, chậm rãi rời khỏi vòng tay của hắn.
Tống Loan chăm chú nhìn nam nhân trước mặt. Khóe mắt hắn hằn lên một mảng xanh đen, như thể đã lâu không được ngủ ngon. Nàng đưa tay, nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mày của hắn, ngón tay thon dài dừng lại trên đôi môi mỏng. Lông mi hắn dài mà cong, sống mũi cao, đôi mắt và cả đôi môi, mỗi đường nét đều tinh xảo. Gương mặt hắn mang một sắc trắng bệnh tật, chiếc bạch y hơi rộng để lộ xương quai xanh rõ nét.
Ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối, xa xa chỉ thấy một chút ánh sáng mờ nhạt.
Tống Loan vừa định thu tay lại thì hắn bất ngờ mở mắt, nắm lấy đầu ngón tay nàng. Đôi mắt mông lung của hắn dần trở nên rõ ràng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên: “Sao nàng dậy sớm thế? Gặp ác mộng à?”
Tống Loan rút tay lại, lắc đầu nhìn hắn: “Không có.”
Triệu Nam Ngọc ngồi dậy. Dù căn phòng có chút tối tăm, hắn không thắp đèn, chỉ mặc y phục rồi quay lại nói với nàng: “Trời còn sớm, nàng ngủ thêm một lát đi.”
Ánh mắt Tống Loan không rời khỏi hắn. Hắn gầy đi rất nhiều, y phục dài mặc trên người trông hơi trống rỗng. Nhìn bóng lưng hắn, nàng bất chợt lên tiếng: “Chàng đi vào triều sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT