Tống Loan thoáng nhìn thấy Triệu Nam Ngọc, nàng lập tức thu lại nụ cười trên mặt, vội vàng chỉnh trang lại y phục, cúi đầu, làm như không thấy hắn.
Thức ca nhi, ngay cả giày cũng chưa mang, chỉ đi tất dẫm lên thảm, hào hứng chạy đến bên Triệu Nam Ngọc, ôm chặt lấy chân hắn, ngẩng mặt nhìn lên, ánh lửa trong phòng chiếu lên khuôn mặt cậu bé, khiến má hồng rực. Thức ca nhi nở nụ cười, cất tiếng gọi: “Phụ thân.”
Triệu Nam Ngọc đưa tay xoa má con trai, thuận thế bế cậu lên, rồi liếc mắt nhìn Tống Loan đang cúi đầu không nói. Hắn bước tới, khẽ hỏi: “Đã ăn cơm chiều chưa?”
Thức ca nhi lắc đầu, đáp: “Vẫn chưa ạ.”
Tống Loan bất chợt đứng dậy, khoác thêm một chiếc áo ngoài, nói: “Ta đi dặn người chuẩn bị cơm.”
Mười ngày không gặp, Tống Loan cảm thấy Triệu Nam Ngọc dường như gầy đi đôi chút. Điều này cũng chẳng có gì lạ, bởi mấy ngày qua là thời điểm mấu chốt, hắn hẳn là bận rộn nhiều việc. Nàng chỉ hơi tiếc nuối lá thư mà Thức ca nhi vừa viết xong.
Vì là cuối năm, bữa cơm chiều hôm ấy đặc biệt thịnh soạn. Ngọn nến đỏ rực chiếu sáng cả gian phòng.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play