Tống Loan sắc mặt trắng bệch, môi khẽ run, tựa như có một chậu nước lạnh từ trên đầu nàng trút xuống, trái tim không ngừng chìm sâu, lòng bàn chân run rẩy không kiểm soát. Nàng lắp bắp, “Chàng… chàng nói gì?”
Triệu Nam Ngọc dùng chút sức, nắm lấy cằm nàng, ánh mắt lướt qua, lạnh lùng như gió thoảng mây trôi, mang theo hàn ý buốt giá. “Ta đã giết hắn. Nàng đau lòng sao?”
Triệu Nam Ngọc không thể chịu đựng việc Tống Loan để tâm đến nam nhân khác. Hắn nhớ rõ nàng từng rất thích thiếu niên tên Hoài Cẩn kia, thậm chí chuộc hắn ra, mua một tòa viện tử và nuôi dưỡng hắn bao năm. Trước đây, hắn không để tâm, nhưng giờ đây, hắn không thể khoan nhượng dù chỉ một chút. Chỉ cần nghĩ đến việc Tống Loan từng nở nụ cười thân thiết với nam nhân ấy, trái tim hắn như bị đàn kiến gặm nhấm, đau đớn kéo dài, âm ỉ không dứt.
Tống Loan nghe tai ù đi, lời nói nhẹ nhàng của Triệu Nam Ngọc tựa như một cú đấm mạnh, giáng thẳng vào đỉnh đầu nàng, khiến nàng choáng váng, không thể thở nổi. Nàng nghẹn ngào, mắt đã đỏ hoe, “Chàng giết hắn?!”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt mở to, hốc mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào hắn, không thể giữ bình tĩnh, gầm lên chất vấn, “Chàng giết hắn để làm gì?! Hắn còn trẻ như vậy! Sao chàng có thể xuống tay?!”
Giọng nàng run rẩy, nói năng không rõ ràng, “Chàng có biết không… biết không… chính hắn đã cứu ta! Lòng chàng độc ác đến vậy sao? Vì sao?!”
Nàng gần như bật khóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play