Gia pháp nghiêm khắc, bốn mươi roi đánh xuống, lưng Triệu Nam Ngọc đã đẫm máu tươi. Hắn nhẫn nại phi thường, từ đầu đến cuối không hề kêu lên một tiếng vì đau đớn, nhưng tiếng r*n rỉ kìm nén ấy lại càng khiến người khác thêm xót xa.
Các tiểu bối Triệu gia gần như có mặt đầy đủ, ngoại trừ Triệu Văn Diễn vẫn còn đang học tại thư viện. Những huynh đệ cùng trang lứa đứng im lặng bên cạnh quan sát, không ai dám mở lời cầu xin cho Triệu Nam Ngọc. Ngay cả Triệu Triều cũng không lên tiếng, bởi hắn hiểu rõ, nội tổ phụ cứng rắn không màng tình cảm, lễ pháp lớn hơn trời. Nhị ca dám chống đối nội tổ mẫu, chịu vài roi đã là nhẹ nhàng.
Triệu Bác đứng bên cạnh, dáng vẻ như đang xem kịch vui. Kỳ lạ thay, tuy Nhị ca không được nội tổ mẫu yêu thích, nhưng từ nhỏ đến lớn, số lần hắn thực sự bị phạt chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cơ hội thấy Nhị ca chật vật thế này quả thật hiếm có.
Ban đầu, Triệu Bác còn hào hứng dõi theo, sợ bỏ lỡ chi tiết nào. Nhưng dần dà, hắn không thấy trên mặt Triệu Nam Ngọc chút biểu cảm thống khổ nào đáng để hả hê, nên cũng cảm thấy mất hứng. Chậc, thật lãng phí thời gian. Hắn thầm nghĩ, nếu biết Nhị ca bị phạt mà vẫn vô vị thế này, hắn đã chẳng đến, tìm đại một cái cớ chuồn đi còn hơn đứng đây ngẩn ngơ.
Sau khi chịu đủ số roi, Triệu Nam Ngọc nhịn cơn đau nhức nhối từ lưng, quỳ lâu đến đầu gối cũng mơ hồ đau đớn. Hắn chậm rãi ngồi thẳng, sắc mặt tái nhợt.
Dù đã đánh hắn đến mức này, Triệu lão gia tử cuối cùng vẫn mềm lòng, khoát tay nói: “Đỡ Tam thiếu gia trở về.”
Triệu Nam Ngọc mặt lạnh, giọng nhàn nhạt đáp: “Không cần, con tự mình trở về được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play