Tống Loan vốn định nhẫn nhịn, nghĩ rằng mình là phận con cháu, nếu có thể tránh xung đột thì sẽ không để xảy ra mâu thuẫn. Thế nhưng, lời nói của lão phu nhân dường như không phải đùa giỡn. Bà thực sự muốn đưa Thức ca nhi đến chủ viện để nuôi dưỡng.
Điều này là đạo lý gì? Tống Loan và Triệu Nam Ngọc chỉ có duy nhất Thức ca nhi là nhi tử, cả hai phu thê đều còn khỏe mạnh. Vậy cớ sao lão phu nhân lại có thể đường hoàng đưa ra yêu cầu vô lễ đến thế?
Tống Loan bật ngồi thẳng dậy, dù lý trí vẫn còn, giọng nói không khỏi run rẩy, “Tổ mẫu, Thức ca nhi đang ở ngay trong phủ, chẳng phải ngày nào cũng được gặp ngài sao? Nếu ngài muốn thấy cháu, cứ sai nha hoàn đưa cháu qua là được. Con tuyệt đối không phản đối.”
Lão phu nhân ngồi ngay ngắn phía trên, khuôn mặt nghiêm nghị, sắc mặt hơi trầm xuống, “Ý của ta là muốn đưa Thức ca nhi đến bên cạnh để tự mình dạy dỗ, để nó sống hẳn trong viện của ta.”
Tống Loan tức đến phát điên. Lão phu nhân ngày thường đối xử với Thức ca nhi quả thật không tệ, nhưng cũng không đến mức phải làm ra chuyện đoạt cháu như thế này chứ?
“Tổ mẫu, con và A Ngọc chỉ có duy nhất đứa con này. Huống hồ, bản thân Thức ca nhi e rằng cũng không muốn rời xa chúng con.”
“Ngươi?” Lão phu nhân hừ lạnh, “Ngươi và A Ngọc nếu dạy dỗ nhi tử tốt, ta cần gì phải đưa nó đến bên cạnh ta? Thức ca nhi ở với ngươi, nào có ngày nào được sống yên ổn? Mấy hôm trước còn bị bệnh nặng một trận. Ngươi làm mẫu thân kiểu gì chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT