Nếu không phải Triệu Nam Ngọc chủ động đọc thư cho nàng, Tống Loan còn chẳng hay biết mấy ngày qua Hạ Nhuận đã gửi cho nàng bao nhiêu lá thư. Hắn thấp giọng, từng phong thư một đọc chậm rãi, rõ ràng từng chữ, như sợ nàng không nghe rõ.
Tống Loan nghe đến đau cả tai, đầu óc cũng ong ong. Hắn nhấn nhá từng câu, giọng điệu thong thả, cố ý kéo dài. Đợi đến khi đọc xong, nàng tận mắt chứng kiến Triệu Nam Ngọc chậm rãi vò nát lá thư trong tay, giấy vụn rơi lả tả xuống sàn.
Hắn càng đọc càng tức, ánh mắt cúi xuống nhìn Tống Loan, người đang giả vờ như chẳng nghe thấy gì. Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười mang theo chút giễu cợt, rồi bất chợt vươn tay, nắm lấy cằm nàng, cắn răng nói: “Sao? Đã cảm động chưa?”
Tống Loan thầm nghĩ, ghen tuông của nam nhân này quả thật không nhỏ. Không khí quanh nàng như ngập mùi dấm chua, vừa ghen vừa giận, như thể sợ nàng không nhận ra. Nhưng nàng thật sự oan uổng! Thư không phải nàng viết, mà những lá thư kia nàng cũng chẳng nhận được.
Triệu Nam Ngọc chặn thư của nàng, vậy mà còn dám bày ra bộ mặt khó chịu trước nàng, đúng là keo kiệt hết sức.
Nàng bị hắn ép ngẩng mặt nhìn thẳng, đành nhỏ giọng đáp: “Ta không nghe rõ.”
Tống Loan khá thông minh, không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, cố tình lảng tránh. Nhưng Triệu Nam Ngọc đâu dễ bị lừa, hắn mỉm cười, nói: “Vậy ta đọc lại lần nữa, lần này nàng phải nghe cho kỹ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play