Đêm khuya tĩnh lặng, nhưng trong phòng vẫn rộn ràng những âm thanh.
Nha hoàn gác đêm nghe thấy những tiếng động nhỏ bé, yếu ớt vọng ra từ phòng, mặt nàng đỏ bừng. Nàng vừa thương cảm cho phu nhân, lại vừa không khỏi ngưỡng mộ. Ngày thường, thiếu gia Triệu Nam Ngọc trông chẳng giống người có thể “năng động” đến vậy. Quả thật, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá con người.
Tống Loan cảm thấy mình như sắp kiệt sức, chỉ còn cách cái chết một bước. Cuối cùng, nàng không kìm được mà bật khóc, van xin Triệu Nam Ngọc trong tiếng nức nở. Thế nhưng, nàng dần nhận ra, càng cầu xin, hắn lại càng hăng hái. Hắn khẽ cắn vành tai nàng, cười nhẹ, như thể đang chế giễu sự ngây ngô của nàng.
Nàng chẳng khác nào con cá trên thớt, không chút sức lực phản kháng.
Mãi đến nửa đêm, hai người mới dừng lại. Tống Loan mệt mỏi đến mức không nhấc nổi tay. Nàng cảm thấy như tự mình chuốc lấy khổ đau. Dù kiệt sức, nàng vẫn cố chống lại cơn buồn ngủ, mở mắt nhìn Triệu Nam Ngọc. Bốn mắt chạm nhau, hắn kéo chăn đắp kín người nàng, thần sắc dịu dàng, hỏi: “Sao nàng không ngủ?”
Tống Loan rất muốn ngủ, nhưng không thể. Nàng chưa từ bỏ ý định, hỏi lại: “Chàng thật sự không thể dẫn ta theo Cù Châu sao?”
“Ta muốn nàng ngoan ngoãn ở lại trong phủ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play