Chỉ trong chớp mắt, Triệu Thức đã sắp mười bốn tuổi.  
Trong nhà chỉ có hai nhi tử là hắn và đệ đệ. Mấy năm qua, phụ thân từng vài lần nhắc đến ý muốn có thêm một nữ nhi, nhưng mẫu thân chưa bao giờ đồng ý. Những năm gần đây, Triệu Thức nhận thấy phụ thân hiếm khi làm trái ý mẫu thân.  
Phu thê hai người nhìn bên ngoài thì ân ái, nhưng với tư cách trưởng tử, Triệu Thức lại thấy rõ một điều: mẫu thân dường như không có nhiều tình ý với phụ thân. Dù phụ thân thường xuyên đến phòng mẫu thân, trông họ như keo sơn gắn bó, nhưng ánh mắt của mẫu thân lại chẳng mấy khi có bóng hình phụ thân.  
Dẫu vậy, Triệu Thức chưa từng nói điều này với bất kỳ ai, ngay cả với đệ đệ mà hắn yêu thương. Hắn lớn hơn đệ đệ tám tuổi, năm nay Nhị Bảo mới chỉ sáu tuổi.  
Sau khi rời thư viện, Triệu Thức thuận tay mua điểm tâm mà Nhị Bảo thích rồi trở về phủ. Hắn tìm khắp nơi nhưng không thấy đệ đệ đâu, chỉ thấy mẫu thân đang ngồi trong sân, chăm chú tỉa tót mấy chậu hoa cảnh.  
Triệu Thức lặng lẽ nhìn bóng lưng mẫu thân một lúc, rồi chậm rãi bước tới, nhẹ giọng gọi: “Mẫu thân.”  
Tống Loan đặt cây kéo trong tay xuống, mỉm cười: “Ai nha, con đã tan học trở về rồi sao?”  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play