Xung quanh đám tang thi đã bị cậu tiêu diệt sạch, tạm thời nơi này coi như an toàn. Lục Văn Ngạn dựa lưng vào bức tường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đến khi mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã gần lặn. Lục Văn Ngạn nhìn điện thoại, vẫn không có tín hiệu. Phương Cảnh Dương đã đi hơn ba tiếng rồi, không ngờ vẫn chưa quay lại.
Liếc nhìn qua Lý Minh Viễn vẫn đang nằm nhắm chặt mắt, rồi lại mở giao diện để kiểm tra tình trạng của hắn. Phát hiện năng lượng đã hồi phục đến 21%, trạng thái suy yếu nghiêm trọng cũng đã được giải trừ.
“Sao vẫn chưa tỉnh lại nhỉ?” Lục Văn Ngạn lẩm bẩm đầy nghi hoặc, đang định tiến lại gần để kiểm tra kỹ hơn thì bất ngờ thấy Lý Minh Viễn mở bừng mắt ra, khiến cậu giật nảy mình.
“Anh là ai? Tiểu Dương đâu?” Lý Minh Viễn bật dậy, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn người đối diện. Lục Văn Ngạn mơ hồ cảm nhận mặt đất quanh mình khẽ rung, thấy trên đầu Lý Minh Viễn hiện lên trạng thái suy yếu, lập tức đoán được cậu ta đang kích hoạt dị năng hệ thổ.
“Lý Minh Viễn, đừng kích động. Tôi là bạn của Phương Cảnh Dương, cậu ấy nhờ tôi ở lại chăm sóc cậu. Cậu ta có việc nên đã ra ngoài. Dị năng của cậu đã tiêu hao quá mức, cơ thể còn chưa hồi phục đâu, đừng tùy tiện sử dụng dị năng nữa!” Lục Văn Ngạn vội vàng nhắc nhở. Bản thân không muốn thấy người mà mình vất vả cứu sống lại đổ gục lần nữa.
Nghe Lục Văn Ngạn nói vậy, Lý Minh Viễn thu lại dị năng, đồng thời kinh ngạc phát hiện vết thương trên cơ thể mình đã hoàn toàn lành lặn. Chỉ là thân thể vẫn còn hơi yếu, chưa có sức.
“Là anh đã cứu tôi sao?” Lý Minh Viễn chăm chú đánh giá người đàn ông có vẻ ngoài kỳ lạ trước mặt. Trên người đối phương tỏa ra một cảm giác ôn hòa, khiến người ta vô thức muốn buông lỏng cảnh giác, thậm chí muốn tiến lại gần.
Lục Văn Ngạn gật đầu khẳng định.
“Thật sự rất cảm ơn anh!” Lý Minh Viễn lập tức nở một nụ cười chân thành, “Anh vừa nói gì về dị năng? Anh dùng dị năng để chữa trị cho tôi sao?”
Lục Văn Ngạn nghẹn lời. Người này vừa rồi suýt nữa dùng dị năng tấn công mình, vậy mà bây giờ lại hỏi dị năng là gì? Vấn đề kiểu này... làm khó một người xuyên không như mình quá đi!
“Đại khái có thể hiểu là loại năng lực đặc biệt nào đó đi. Cậu không thấy Phương Cảnh Dương có sức mạnh rất lớn sao? Còn vừa nãy, khi cậu cảnh giác nhìn tôi, tôi cảm thấy đất dưới chân rung chuyển, có lẽ đó chính là do dị năng của cậu.”
“Thì ra đó là dị năng…” Lý Minh Viễn nhớ lại lúc mình và Phương Cảnh Dương bị tang thi bao vây, bỗng nhiên đầu đau nhói, mặt đất trước mắt lún xuống, chôn vùi lũ tang thi. Khi ấy còn tưởng gặp động đất, may mà đã cứu được hai người bọn họ, không ngờ khi đó lại là do mình sử dụng dị năng.
“Vậy dị năng ai cũng có sao?”
“Cái này... tôi cũng không rõ nữa.”
“Dị năng của anh chắc là hệ chữa trị phải không? Giống như mấy nhân vật hồi máu trong game ấy.”
“Ừm... cũng tạm coi là thế.” Lục Văn Ngạn ậm ừ cho qua. Nhắc tới dị năng là liền thấy chột dạ, huống hồ Lý Minh Viễn còn nói đến trò chơi, như thể bóc trúng gốc gác của cậu vậy, khiến sống lưng lạnh toát.
“Thật sự cảm ơn anh, ơn cứu mạng này tôi sẽ không bao giờ quên.” Sau đó, Lý Minh Viễn nghiêm túc nói: “Nhưng mà... với vết thương nặng như trước mà anh vẫn có thể chữa khỏi cho tôi, dị năng chữa trị của anh chắc chắn rất đặc biệt. Tôi nghĩ, trước khi tìm được những người khác cũng có dị năng chữa trị, tốt nhất là anh đừng để lộ năng lực thì hơn.”
Lục Văn Ngạn từng tàn tật mười năm, quá quen với sự ấm lạnh của lòng người. Bản thân rất biết cách nhìn sắc mặt, và biết rõ Lý Minh Viễn đang thật lòng lo cho mình. Trong lòng lập tức tăng thêm thiện cảm, liền cười chìa tay ra nói: “Quên chưa giới thiệu, tôi là Lục Văn Ngạn, rất vui được gặp cậu.”
“Haha, giới thiệu nghiêm túc thế này, tôi thật không quen cho lắm.” Lý Minh Viễn gãi đầu ngượng ngùng nhưng vẫn đưa tay bắt lại, “Gọi tôi là A Viễn là được rồi.”
[Hệ thống]: Bạn đã thêm [Lý Minh Viễn] vào danh sách bạn thân.
“Vậy cậu gọi tôi là Lục ca đi, Tiểu Dương cũng gọi tôi như vậy.”
“Lục ca, vừa nãy quên hỏi, Tiểu Dương cậu ấy đi đâu rồi?”
“Cậu ấy ra ngoài tìm thuốc cho cậu. Lúc đó tôi vừa mới thức tỉnh dị năng, còn chưa dùng bao giờ nên cũng không biết hiệu quả ra sao, vì vậy không ngăn được cậu ấy.”
“Bên ngoài có nhiều quái vật như vậy, Tiểu Dương đi một mình liệu có gặp chuyện gì không?”Lý Minh Viễn lo lắng hỏi.
“Cậu ấy là dị năng giả hệ cường hóa, sức chiến đấu không yếu. Chỉ cần không bị tang thi bao vây thì chắc sẽ không sao.” Dù nói vậy, trong lòng Lục Văn Ngạn vẫn không khỏi bất an. Dù gì Phương Cảnh Dương cũng đã đi rất lâu, với lại tên đó lo cho vết thương của Lý Minh Viễn như vậy, không lý nào lại ở bên ngoài lâu đến thế, trừ phi đã gặp rắc rối... hoặc là...
Lục Văn Ngạn không để lộ cảm xúc, lặng lẽ mở danh sách bạn bè, phát hiện biểu tượng của Phương Cảnh Dương vẫn đang sáng, trong lòng mới yên tâm được chút ít.
“Hay để em ra ngoài tìm cậu ấy nhé?”
“Cậu vừa mới tỉnh, dị năng còn chưa hồi phục, cơ thể lại đang yếu, nếu gặp tang thi thì chỉ có nước chờ ch.ết thôi.”Lục Văn Ngạn vội vàng ngăn lại. Nếu không phải do mình là người xuyên không, không quen đường xá, thì chắc chắn đã chủ động ra ngoài tìm Phương Cảnh Dương rồi. Cậu không thể để người thanh niên ngoài cứng trong mềm kia ch.ết một cách vô ích được.
【 Hệ thống 】Đã mở bản đồ mới, cho phép người dùng tự xem.
Khóe miệng Lục Văn Ngạn giật giật, mở bản đồ ra xem thì phát hiện trong phạm vi 5 km quanh chỗ họ đang ở, các công trình kiến trúc và đường xá đã hiển thị trong một vùng sáng. Những khu vực khác thì vẫn còn u ám, chắc phải tự khám phá mới hiện ra.
Không biết chức năng định vị bạn bè có dùng được không?
Với tâm thế thử vận may, Lục Văn Ngạn mở danh sách bạn bè, chọn mục định vị vị trí. Ngay sau đó, liền vui mừng phát hiện trên bản đồ xuất hiện một chấm xanh nhỏ.
Đã có bản đồ, lại biết vị trí của Phương Cảnh Dương, Lục Văn Ngạn lập tức cảm thấy tự tin.
“Vậy để tôi đi tìm cậu ấy.”
“Một mình anh đi ra ngoài cũng nguy hiểm, hay là chúng ta cùng đi?”
Dù sao thì cậu cũng đã biết vị trí của Phương Cảnh Dương, không sợ bị lạc, dẫn Lý Minh Viễn đi cùng cũng không sao.
“Cũng được, nhưng mà dị năng của cậu còn chưa hồi phục, đừng cố dùng sức.”
“Ừm, em biết rồi.” Lý Minh Viễn gật đầu đáp.
Lục Văn Ngạn và Lý Minh Viễn cùng rời khỏi kho hàng, phát hiện bên ngoài trời đã gần như tối đen. May là điện vẫn chưa bị cắt, còn vài cột đèn đường vẫn sáng.
Lục Văn Ngạn bước nhanh theo chỉ dẫn trên bản đồ, càng đi tới gần vị trí thì trên bản đồ bắt đầu xuất hiện vài điểm đỏ, chẳng mấy chốc đã có vài con tang thi lắc lư tiến về phía họ.
“Cẩn thận!” Lục Văn Ngạn đã chuẩn bị sẵn, lập tức lao lên đối phó.
Lý Minh Viễn còn chưa kịp ra tay thì mấy con tang thi đó đã bị Lục Văn Ngạn giải quyết gọn gàng. Lý Minh Viễn lúc này mới nhận ra, Lục Văn Ngạn lợi hại hơn mình tưởng rất nhiều, hoàn toàn không chỉ là một dị năng giả hệ chữa trị đơn thuần. Nhìn những cái xác tang thi nằm trên mặt đất, trông như trúng độc mà ch.ết, Lý Minh Viễn thầm nghĩ: Có khi nào anh ấy là cao thủ dùng độc?
“Đi thôi, mấy con tang thi này hình như hoạt động linh hoạt hơn ban ngày.” Lục Văn Ngạn vừa lên tiếng vừa để ý, phát hiện trên người đám tang thi có xuất hiện trạng thái "tăng cường". Xem ra tang thi vào ban đêm sẽ được tăng tốc độ, họ cần phải cẩn thận hơn.
Lục Văn Ngạn dẫn Lý Minh Viễn lặng lẽ, cẩn trọng tiến về hướng của Phương Cảnh Dương. Nhưng khi họ đến gần cổng lớn, cậu bất ngờ phát hiện vị trí của Phương Cảnh Dương lại nằm trong một…bệnh viện.
Thằng nhóc này sao mà liều vậy chứ! Rõ ràng gần đây đã có một nhà thuốc, vậy mà lại cứ nhất định phải chạy đến bệnh viện, chẳng khác gì tự tìm đường ch.ết! Biết thế lúc trước mình đã ngăn lại rồi!
Hai người có thể nhìn rõ qua tấm kính pha lê, khắp mặt đất đều là vết máu loang lổ cùng những phần thân thể bị đứt lìa. Rất nhiều tang thi đang tụ tập ăn uống no nê, trong màn đêm chỉ còn vang lên âm thanh nhai nuốt khiến người ta rợn cả da đầu.
“Tiểu Dương đang ở trong đó sao?” Sắc mặt Lý Minh Viễn thay đổi rõ rệt, nơi này đầy rẫy tang thi như thế, thật sự quá nguy hiểm.
“Đúng vậy.” Bản đồ hiển thị vị trí của Phương Cảnh Dương đúng ở đây, xem ra bọn họ chỉ còn cách liều mình xông vào.
Lục Văn Ngạn xông lên đầu tiên, Lý Minh Viễn cầm theo một cây gậy sắt đi sau. Đám tang thi vừa thấy họ liền đỏ rực mắt, gào lên rồi lao tới. Lục Văn Ngạn không dám chủ quan, lập tức dùng toàn bộ hỏa lực để lần lượt tiêu diệt từng con.
【Hệ thống】Chúc mừng bạn đã lên cấp 6.
【Hệ thống】Bạn lĩnh ngộ kỹ năng mới: [Quỷ Khóc Đằng].
Tạo sát thương hệ độc, kèm theo hiệu ứng phá giáp, trong 5 phút làm giảm phòng ngự diện rộng của kẻ địch.
Sau khi dọn sạch lũ tang thi ở cửa, Lục Văn Ngạn cũng vừa đủ kinh nghiệm để lên cấp, lại còn học thêm được một kỹ năng mới. Ở tầng trệt bệnh viện có một quầy bán đồ ăn vặt, trên đó bày đầy thực phẩm và nước uống, nhìn qua có vẻ đã bị ai đó lục lọi. Có lẽ là Phương Cảnh Dương đã tiện tay lấy một ít khi đi ngang qua đây.
Lục Văn Ngạn mở lại bản đồ, vì hiện giờ đã ở trong khu bệnh viện nên bản đồ hiển thị cả cấu trúc của tòa nhà. Chấm xanh biểu thị Phương Cảnh Dương đang ở tầng ba, trong một căn phòng. Bên ngoài căn phòng lại có rất nhiều chấm đỏ, có vẻ như cậu ấy đang bị vây khốn ở đó.
“Lục ca, chúng ta cũng lấy ít đồ ăn đi được không?” Lý Minh Viễn nuốt nước bọt, đói đến mức không chịu nổi nữa.
"Được, lấy đi.”
Lý Minh Viễn lục ra một túi nilon từ góc quầy, nhét đầy đồ ăn vào trong. Trong lúc đó, Lục Văn Ngạn tranh thủ nhặt hết tinh hạch trên mặt đất. Trong số đó, có một con tang thi còn mang theo một cái túi vải bẩn thỉu, cậu nhặt tinh hạch xong thì tiện tay lấy luôn cái túi, bắt đầu bỏ thêm đồ ăn vào trong.
Hai người nhanh chóng chất đầy túi, tiếc nuối nhìn đống đồ ăn còn sót lại. Trong tận thế, thực phẩm là thứ cực kỳ quý giá. Dù có hai túi to như vậy, mấy người đàn ông trưởng thành ăn vài bữa là hết sạch.
Lục Văn Ngạn nhớ rất rõ, hệ thống có thiết lập chỉ số đói khát. Bản thân khó khăn lắm mới có được cuộc sống mới, không muốn ch.ết đói một cách nhảm nhí như thế.
Giá mà có thể gom hết đồ vào balo hệ thống thì tốt biết mấy...
Ngay sau đó, quầy đồ ăn bỗng trở nên trống rỗng, thậm chí không còn sót lại mẩu bao bì nào. Lục Văn Ngạn vội mở balo hệ thống, phát hiện toàn bộ đồ ăn và nước uống đều được sắp xếp gọn gàng trong các ô vuông.
Hệ thống đại thần! Cảm ơn ngài!
“Lục... Lục ca, chẳng lẽ đây chính là ... không gian dị năng giả…trong truyền thuyết !?”
Trán Lục Văn Ngạn nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, bản thân hoàn toàn quên mất bên cạnh mình vẫn còn có Lý Minh Viễn.
Tuy nhiên, ánh mắt của Lý Minh Viễn lại rất trong sáng, chỉ toàn sự ngưỡng mộ và kinh ngạc, không có chút tham lam nào. Lục Văn Ngạn thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu.
“Lục ca, anh thật quá lợi hại! Còn gì mà anh không biết nữa chứ !? Anh cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không kể với bất kỳ ai!” Lý Minh Viễn thề như chém đinh chặt sắt.
Lục Văn Ngạn hiểu rất rõ, sau tận thế, vật tư trở nên vô cùng quý giá. Nếu để người khác biết mình có nhiều đồ ăn như vậy, chắc chắn sẽ bị dòm ngó, rồi dẫn đến xung đột. Nhưng ấn tượng về Lý Minh Viễn rất tốt, cậu muốn cho hắn một cơ hội, hy vọng Lý Minh Viễn thực sự giữ được bí mật này.
Có đồ ăn đầy đủ, hai người tinh thần phấn chấn hẳn lên. Cột chặt túi vải lại, lập tức tiến về tầng ba. Lục Văn Ngạn giờ đã có thêm một kỹ năng tấn công tầm xa, có thể luân phiên sử dụng, giúp cả hai di chuyển nhanh hơn nhiều. Trên đường đi, họ tiếp tục tiêu diệt thêm nhiều tang thi, và Lục Văn Ngạn thuận lợi lên cấp 7.
【Hệ thống】Chúc mừng bạn đã đạt cấp 7.
【Hệ thống】Bạn có muốn mở chức năng tự động tăng cấp kỹ năng không? (Kỹ năng sẽ được nâng cấp tự động theo cấp nhân vật.) Có / Không
Tất nhiên là Có rồi! Lục Văn Ngạn cảm thấy cảm động suýt rơi nước mắt: Hệ thống đại thần đúng là chu đáo!
【Hệ thống】Kỹ năng [Thác Cốt] đã nâng lên Cảnh giới 2. Hiệu quả kỹ năng tăng thêm 10%.