Một bên, Phương Cảnh Dương vẫn còn đang ngơ ngác nhìn Lục Văn Ngạn đột nhiên bộc phát uy lực như thần, trong tay cầm cái gậy đầy máu đứng ch.ết lặng tại chỗ. Mãi đến khi Lục Văn Ngạn tiêu diệt sạch đám tang thi rồi bước đến gần và lên tiếng chào hỏi, hắn mới miễn cưỡng hoàn hồn lại.

“Chào cậu, tôi là Lục Văn Ngạn, rất vui được làm quen với cậu.”
Lục Văn Ngạn mỉm cười nhẹ, vươn tay về phía Phương Cảnh Dương.

Phương Cảnh Dương có phần kính phục, cũng vội vàng đưa tay ra bắt, nói: “Tôi là Phương Cảnh Dương, Lục ca cứ gọi tôi là Tiểu Dương là được rồi.”

【Hệ thống】Bạn đã thêm [Phương Cảnh Dương] vào danh sách bạn bè.

Thì ra cách thêm bạn bè là…bắt tay?

Quả nhiên, giao diện bạn bè xuất hiện thêm một bức chân dung nhỏ của Phương Cảnh Dương. Cảm giác quen thuộc khi ở trong trò chơi khiến Lục Văn Ngạn suýt nữa muốn đưa tay lên ôm trán.

【Hệ thống】Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ nhánh. Có nhận nhiệm vụ không? Có / Không

Trời ạ, không nói rõ nhiệm vụ nhánh là gì thì làm sao biết có nên nhận hay không? Nhưng mà, theo kinh nghiệm chơi game thì nhiệm vụ đầu tiên thường sẽ không quá khó. Nghĩ vậy, cậu dứt khoát chọn “Có”. Nếu sau này không làm được thì bỏ cũng chẳng sao.

【Nhiệm vụ nhánh】Kết bạn với 3 người.

【Phần thưởng】300 điểm kinh nghiệm, 30 tinh hạch cấp 1.

Haha, nhiệm vụ dễ quá, chỉ cần… bắt tay thôi mà!

Phương Cảnh Dương thấy Lục Văn Ngạn lại đơ người ra, bất lực lắc đầu rồi xoay người đi về phía kho hàng. Lục Văn Ngạn liếc nhìn đống xác tang thi dưới đất, không hiểu vì sao Phương Cảnh Dương lại không nhặt tinh hạch. Tuy hơi do dự, nhưng cũng không hỏi gì, lặng lẽ đi theo cậu ta quay lại kho hàng.

“Tiểu Dương, cảm ơn cậu đã cứu tôi lúc nãy.” Lục Văn Ngạn rất rõ ràng, nếu không nhờ hệ thống khởi động kịp lúc đó, thì khi bị đám tang thi kia rượt theo, e rằng mình đã “đăng xuất vĩnh viễn” rồi.

“Lục ca, anh khách sáo quá, rõ ràng là anh đã cứu em thì đúng hơn.” Phương Cảnh Dương gãi đầu ngượng ngùng. Hắn biết lúc nãy mình đã kiệt sức ra sao, nếu không có Lục Văn Ngạn đến giúp, có lẽ giờ đã bỏ mạng rồi.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao lại có người biến thành tang thi?” Vừa mới đến thế giới này đã bị cả bầy tang thi truy đuổi, thật sự là quá kinh hoàng!

“Em cũng muốn biết đây là chuyện gì!” Phương Cảnh Dương thở dài “Hôm qua bên ngoài ầm ĩ như vậy mà anh không phát hiện gì sao?”

“Hôm qua à…”Hôm qua anh còn chưa tới thế giới này đâu… :))

“Lục ca, trước kia anh không phải là diễn viên đấy chứ? Hôm qua lúc xảy ra nhật thực, anh đang quay phim sao?” Phương Cảnh Dương nhìn thấy Lục Văn Ngạn có vẻ ngoài không tệ, lại mặc một bộ đồ rất mang phong cách cổ trang, không khỏi nghi ngờ.

Lục Văn Ngạn cúi đầu nhìn lại bản thân. Quả đúng vậy, trang phục hiện tại của cậu là bộ đồ môn phái trong trò chơi, một chiếc trường bào màu xanh lục. Người bình thường ai lại mặc đồ như thế này ra đường cơ chứ?

“Ờ… đúng rồi.” Lục Văn Ngạn âm thầm thán phục khả năng tự bổ não của Phương Cảnh Dương, bằng không thật sự cậu cũng không biết nên giải thích thế nào cho hợp lý.

“Diễn viên bận rộn là thế, đúng là vất vả thật. Anh không xem tin tức trên TV à? Dạo gần đây không hiểu có chuyện gì xảy ra, lúc thì sóng thần, lúc thì động đất. Trưa hôm qua em với A Viễn đang ăn cơm trong ký túc xá thì bất ngờ xảy ra nhật thực toàn phần, khắp nơi đều tối đen như mực. Mãi đến khi trời sáng lại thì phát hiện mọi người đều đã biến thành tang thi rồi.”

Do các thảm họa liên tiếp xảy ra, giả thuyết tận thế vốn rất phổ biến, nên bọn Phương Cảnh Dương cũng kịp thời nhận ra điều bất thường, nhờ vậy mới không bị rơi vào tình cảnh như các bạn học khác, bị xé xác và ăn thịt.

“Có khi là do nhật thực thật ?”Lục Văn Ngạn đoán.

“Em cũng không chắc, nhưng khả năng rất cao là vậy.”

“Phần lớn bạn học của em đều biến thành tang thi, vừa thấy người sống là đuổi theo. Em, A Viễn và vài người nữa liều mạng trốn khỏi trường. Nhưng trong trường tang thi quá đông, cuối cùng ngoài em và A Viễn, tất cả bạn học khác đều bị cắn ch.ết. Chúng em trốn chui trốn lủi mãi mới tìm được chỗ này… chỉ là A Viễn vẫn bị trúng móng vuốt...”

Phương Cảnh Dương nói tới đây, ánh mắt dần chuyển về phía người đàn ông nằm trên mặt đất, dường như nhớ lại những hình ảnh kinh hoàng, đôi mắt ngập tràn đau đớn.

Lục Văn Ngạn cũng nhìn theo, lập tức hiện ra bảng thông tin của người đó:

Tên nhân vật: Lý Minh Viễn (Dị năng giả)
Hệ thuộc tính: Thổ hệ, cấp 1 sơ kỳ
HP: 3960 / 9000
Năng lượng: 0 / 2000
Đói khát: 15 / 100
Trạng thái: Nhiễm bệnh, suy yếu, đói khát, mất máu

Cả hai người bọn họ đều đang rất đói, có lẽ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì…

【Hệ thống】Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ môn phái. Có nhận nhiệm vụ không? Có / Không

Lục Văn Ngạn cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ nhìn thông tin người ta thôi cũng có thể kích hoạt nhiệm vụ sao? Nhưng bản thân vẫn bình tĩnh chọn "Có".

【Nhiệm vụ môn phái】 Cứu trợ người bị thương
【Phần thưởng】 100 điểm kinh nghiệm, 5 tinh hạch cấp 1

Đúng là nghề y của phái Băng Tâm, thấy bệnh là phải cứu. Lục Văn Ngạn âm thầm cười khổ trong lòng.

Lúc này, Phương Cảnh Dương lấy điện thoại ra thử gọi cầu cứu, nhưng không có tín hiệu. Nhìn bạn thân càng lúc càng yếu, hắn cắn răng, quay sang nói với Lục Văn Ngạn: “Lục ca, em biết anh rất lợi hại, có thể giúp em một chuyện được không?”

Lục Văn Ngạn hơi bất ngờ, chẳng lẽ cậu ta phát hiện mình có kỹ năng trị liệu? Không thể nào, lúc nãy mình chỉ toàn dùng kỹ năng tấn công mà.

“Chuyện gì gấp vậy?”

“Em muốn ra ngoài tìm thuốc cho A Viễn, làm phiền anh ở lại chăm sóc cậu ấy giúp em.” Phương Cảnh Dương nhìn sắc mặt Lý Minh Viễn ngày càng kém, thật sự không thể chờ lâu hơn nữa, chỉ còn cách nhờ Lục Văn Ngạn giúp trông chừng.

“Đương nhiên là được.”

Thì ra chỉ là trông người bệnh, việc này chẳng tốn sức mấy, lại còn khớp với nhiệm vụ đang nhận. Đợi Phương Cảnh Dương đi rồi, cậu cũng có thể tranh thủ chữa trị cho Lý Minh Viễn.

“Cảm ơn anh! Khi về em sẽ mang đồ ăn cho anh!” 

Vốn dĩ họ đã đói, nay lại vận động nhiều nên càng đói dữ dội. Phương Cảnh Dương tin chắc Lục Văn Ngạn cũng đang đói bụng.

“Ra ngoài nhớ cẩn thận.”

Lục Văn Ngạn nhìn Phương Cảnh Dương, người đã không ngại nguy hiểm cứu mình, giờ lại dám ra ngoài tìm thuốc vì bạn. Rõ ràng đây là người có nghĩa khí, đáng để kết bạn.

“Đây là điện thoại của A Viễn, nếu có tín hiệu trở lại, mong anh gọi cho em.” Phương Cảnh Dương để lại điện thoại rồi rời đi.

Lục Văn Ngạn nhìn chiếc điện thoại trong tay, là điện thoại trái cây mà mình quen thuộc, nhưng hình như là dòng cao cấp hơn cái từng dùng. Nhìn kích thước và mẫu mã, cậu ngạc nhiên: “Dòng thứ 9 của hãng này ra từ khi nào vậy?” Mở màn hình, nhìn thấy thời gian hiển thị, Lục Văn Ngạn lập tức sững người.

Ngày 5 tháng 4 năm 2044? Cậu xuyên không tận ba mươi năm sau rồi sao? May mà không phải xuyên đến hành tinh nào đó…

Nhanh chóng, Lục Văn Ngạn quay lại bãi xác tang thi ngoài kho để nhặt các tinh hạch còn sót lại. Cậu nhớ trong tiểu thuyết, tinh hạch rất hữu ích, hơn nữa hệ thống cũng dùng tinh hạch làm phần thưởng, chắc chắn không thể bỏ phí thứ tốt thế này.

Quay lại kho hàng, Lục Văn Ngạn bước tới bên Lý Minh Viễn, tháo băng vải trên người cậu ta để kiểm tra vết thương.

Vết thương trông rất lớn và xấu xí, rõ ràng là bị móng vuốt của tang thi gây ra, máu vẫn còn chảy ra màu đen. Lục Văn Ngạn nhớ trong nhiều tiểu thuyết có nhắc rằng tang thi mang virus, ai bị móng vuốt hoặc cắn trúng sẽ bị lây nhiễm và biến thành tang thi. Hiển nhiên, Lý Minh Viễn đã bị nhiễm bệnh.

Lục Văn Ngạn nhìn sắc mặt xanh xao của cậu ta, không khỏi cau mày. Tuy hiện tại vẫn chưa phát bệnh hẳn, nhưng tình trạng như thế này thì chắc cũng không kéo dài lâu được. Liệu mình có thật sự cứu được cậu ta không !?

Hy vọng hệ thống không giao nhiệm vụ bất khả thi. Ít nhất cũng nên thử trước đã.

Lục Văn Ngạn thử sử dụng kỹ năng trị liệu [Diệu Thủ Hồi Xuân]. Một luồng ánh sáng xanh lục từ tay truyền vào cơ thể Lý Minh Viễn. HP của cậu ta tăng lên được một chút.

Đáng tiếc kỹ năng trị liệu của Lục Văn Ngạn cấp quá thấp, chỉ hồi được rất ít máu. Cậu cố gắng lắm mới giữ được HP của cậu ta ở mức nửa cây, nhưng trạng thái xấu vẫn còn nhiều và máu vẫn đang tụt dần. Không bao lâu nữa, máu sẽ lại tụt xuống tiếp…

Lục Văn Ngạn không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng truyền máu cho Lý Minh Viễn, nhưng năng lượng lam (năng lượng phép thuật) cũng sắp cạn kiệt.

Tiếp tục thế này cũng không phải cách lâu dài... Nếu muốn chữa khỏi, trước tiên phải tìm cách loại bỏ trạng thái nhiễm bệnh mới được!

Đột nhiên, Lục Văn Ngạn nhớ ra mình từng học được kỹ năng [Tâm Thanh Thần Minh] trong "Kỳ Hoàng Y Kinh". Cậu nhớ kỹ năng này trong game được học ở cấp 5, có thể loại bỏ trạng thái bất lợi trên người mục tiêu, đồng thời còn hồi phục một phần sinh lực. Mà lúc nãy, hình như mình vừa đạt đến cấp 5.

Lục Văn Ngạn vội vàng mở giao diện kỹ năng, quả nhiên phát hiện danh sách đã có thêm hai kỹ năng mới: [Tâm Thanh Thần Minh] thuộc hệ trị liệu và [Chỉ Hành] thuộc hệ châm cứu đều sáng lên. Cậu lập tức học kỹ năng này, tiện tay nâng thêm cấp cho kỹ năng Diệu Thủ Hồi Xuân.

[Hệ thống]: Bạn đã lĩnh ngộ kỹ năng mới [Tâm Thanh Thần Minh].
Tụ khí 5 giây, mỗi giờ dùng được 1 lần. Có thể xóa bỏ trạng thái xấu của mục tiêu có cấp độ thấp hơn 10 (tương đương dị năng giả cấp 2). Trong 3 giờ tiếp theo, tăng khả năng kháng trạng thái xấu diện rộng.

[Hệ thống]: Bạn đã lĩnh ngộ kỹ năng mới [Chỉ Hành]. Thi triển ngay lập tức, hồi chiêu 9 giây. Dùng kim châm vào huyệt đạo Túc Thái Âm Tỳ Kinh, tăng công kích, kèm hiệu ứng làm chậm, giảm tốc độ di chuyển của đối thủ.

[Hệ thống]: Kỹ năng [Diệu Thủ Hồi Xuân] của bạn đã lên cấp 2, hiệu quả trị liệu tăng 10%.

Có được kỹ năng mới, Lục Văn Ngạn thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống hồi phục năng lượng lam. Không lâu sau đã hồi đầy, bản thân không dám chậm trễ, lập tức dùng [Tâm Thanh Thần Minh] lên người Lý Minh Viễn. Một luồng ánh sáng xanh dịu dàng hiện lên, khí đen từ người Lý Minh Viễn tản ra, tất cả trạng thái xấu đều bị xóa bỏ, chỉ còn lại hiệu ứng suy yếu và đói bụng vẫn còn tồn tại.

Lục Văn Ngạn lại dùng [Diệu Thủ Hồi Xuân] trị liệu cho Lý Minh Viễn, có thể do kỹ năng đã được nâng cấp nên lượng máu hồi phục tăng mạnh, chỉ hai ba lần là hồi đầy. Vết thương trên người hắn lập tức ngừng chảy máu, nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường nhìn thấy được, rất nhanh đã hoàn toàn biến mất, thậm chí không để lại sẹo.

[Hệ thống]: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ môn phái, nhận được 100 điểm kinh nghiệm và 5 tinh hạch cấp 1.

Lục Văn Ngạn thấy kinh nghiệm của mình tăng lên 80%, trong túi lại có thêm 5 viên tinh hạch trong suốt.

Tò mò, cậu lấy ra một viên tinh hạch từ túi hệ thống, phát hiện nó sáng long lanh, trông như kim cương, rất đẹp. Nhìn thế này, thật khó tin được đây là vật sinh ra từ não của tang thi. Tuy nhiên, sau khi nghiên cứu một lúc lâu, vẫn không biết công dụng của thứ này là gì, đành tạm thời cất lại.

Tuy vết thương trên người Lý Minh Viễn đã lành, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại. Lục Văn Ngạn lại kiểm tra tình trạng, phát hiện Lý Minh Viễn vẫn trong trạng thái suy yếu nghiêm trọng. Ban đầu, cậu không hiểu tại sao trạng thái suy yếu mãi chưa biến mất. Sau khi kiểm tra kỹ thông tin và trạng thái của Lý Minh Viễn, mới hiểu rằng: hóa ra tình trạng suy yếu là do dị năng của Lý Minh Viễn đã bị tiêu hao quá mức.

Cả Lý Minh Viễn và Phương Cảnh Dương đều mới thức tỉnh dị năng, chưa quen sử dụng sức mạnh, mà dị năng của họ khác với mình – người sở hữu hệ thống trò chơi, nên năng lượng trong cơ thể họ cực kỳ giới hạn. Khi tiêu hao quá nhiều sẽ tạo ra gánh nặng rất lớn cho cơ thể.

Nhìn lại bản thân mình đầy năng lượng lam, rồi nhìn Lý Minh Viễn mỗi phút chỉ hồi được chút ít dị năng, Lục Văn Ngạn cạn lời. Chừng nào tên này mới hồi phục lại đây? Ít nhất cũng mất cả ngày! Nếu có thể dùng kỹ năng [Cố Bổn Bồi Nguyên] để giúp Lý Minh Viễn hồi phục dị năng thì tốt biết mấy…

[Hệ thống]: Không đủ điều kiện lĩnh ngộ kỹ năng [Cố Bổn Bồi Nguyên]. Cần đạt cấp 13 mới có thể học.

Lục Văn Ngạn không khỏi thở dài. Đúng là hệ thống, rất quy củ, không cho ăn gian. Xem ra chỉ có thể chờ Lý Minh Viễn tự mình tỉnh lại. Dù sao, chỉ cần hắn hồi lại khoảng 20% dị năng là có thể thoát khỏi trạng thái suy yếu nghiêm trọng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play