Hai người nhanh chóng tiến vào hành lang tầng 3. Sau khi kỹ năng được thăng cấp, lực tấn công của Lục Văn Ngạn đã tăng lên đáng kể, dễ dàng tiêu diệt lũ tang thi đang vây đến gần.
Đột nhiên, một tiếng gào rít vang lên, khiến cả hai người lập tức cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, đầu óc choáng váng, mắt mờ hoa đi. Họ vội vịn vào tường để không ngã quỵ xuống đất mất mặt.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao mình lại bị choáng như thế này?
Trong lúc còn đang mơ hồ, Lục Văn Ngạn phát hiện có một bóng người xuất hiện ở đầu hành lang cách đó không xa, là một người phụ nữ tóc tai bù xù, xương gò má nhô cao, da trắng bệch. Đôi mắt đỏ ngầu lõm sâu, hàm răng lộ ra ngoài, giữa những chiếc răng còn dính máu thịt. Từ cổ họng cô ta liên tục phát ra tiếng gào nghẹn ngào, từng bước một tiến về phía bọn họ. Hành động của cô ta không giống như lũ tang thi bình thường cứng nhắc, mà nhanh nhẹn hơn rõ rệt.
Tiếng gào của tang thi này khiến Lục Văn Ngạn vô cùng khó chịu, huyệt thái dương đau nhói từng cơn. Cậu gắng gượng kiểm tra thông tin của con quái vật này:
Tên quái vật: Tang thi biến dị
Thuộc tính: Cấp 1, hệ âm thanh
HP (Sinh mệnh): 22000/22000
MP (Kỹ lực): 2000/2000
Thì ra là một con tang thi biến dị cấp một có khả năng tấn công bằng sóng âm!
Tang thi từ từ tiến lại gần, miệng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ khiến Lục Văn Ngạn choáng váng, không thể mở mắt ra, đứng cũng không vững.
Cậu bắn ra vài kỹ năng loạn xạ. Dưới sự hỗ trợ của hệ thống trò chơi, Lục Văn Ngạn đã khóa mục tiêu bằng ánh mắt và sau đó kỹ năng bắn ra đều trúng. Thế nhưng máu của tang thi biến dị cao hơn tang thi bình thường rất nhiều, khả năng phòng ngự cũng cao hơn hẳn. Hai kỹ năng của cậu hầu như không làm giảm được bao nhiêu máu của nó.
“Gào!!” Tang thi bị trúng đòn thì gào lên giận dữ, tiếng gầm càng thêm chói tai, sóng âm mãnh liệt khiến Lục Văn Ngạn phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn lòng bàn tay dính máu, Lục Văn Ngạn một lần nữa nhận ra: đây không phải là trò chơi, đây là thế giới thật, và mình đang đối mặt với nguy cơ tử vong thực sự. Nếu không liều mạng chiến đấu, thứ đang chờ đợi chỉ có cái ch.ết. Lần này, sẽ không có cơ hội làm lại nữa.
Nhưng công kích bằng sóng âm của con tang thi này thật sự quá mạnh. Lục Văn Ngạn thậm chí còn không đứng vững, chứ đừng nói đến việc thi triển kỹ năng.
“Lục ca... Cẩn thận!!” Thấy biến dị tang thi lao đến vung móng vuốt tấn công Lục Văn Ngạn, Lý Minh Viễn lo lắng hét lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, trần nhà trong hành lang bất ngờ sụp xuống, đập mạnh vào đầu con tang thi.
Tang thi biến dị bị đè cho mặt mũi đầy tro bụi, mặt mày bị đá vụn cắt rách, máu đen trào ra, khiến nó trông lại càng ghê rợn hơn. Trong cơn thịnh nộ, nó quay về phía Lý Minh Viễn, gầm rú dữ dội hơn nữa. Lý Minh Viễn không thể chống đỡ nổi luồng âm thanh này, phun ra một ngụm máu rồi ngã gục xuống đất.
Lục Văn Ngạn biết rõ, đó là do Lý Minh Viễn trong lúc nguy cấp đã dùng dị năng để thu hút sự chú ý của tang thi.
Cậu lập tức dùng kỹ năng [Tâm Thanh Thần Minh] lên bản thân để xua tan trạng thái choáng váng, rồi nhanh chóng kéo Lý Minh Viễn lùi lại phía sau, giữ khoảng cách với con tang thi.
Lục Văn Ngạn ép bản thân bình tĩnh lại, đầu óc nhanh chóng vận hành. Trong game, mình từng là cao thủ chiến đấu, rất thành thạo các kỹ năng hệ Băng Tâm. Chỉ cần thao tác chuẩn, nhất định có thể tiêu diệt được con tang thi biến dị này!
Ngay sau đó, Lục Văn Ngạn đồng thời sử dụng hai kỹ năng: [Chỉ Hành] và [Thác Cốt], vừa làm chậm tốc độ của tang thi, vừa kéo dài thời gian hồi chiêu của kỹ năng sóng âm.
Tang thi phát ra tiếng rít như kim loại cọ xát, rõ ràng là đang rất muốn tiếp tục tấn công bằng sóng âm. Nhưng kỹ năng của nó bị cậu trì hoãn thêm mười giây, không thể tung đòn liên tiếp.
Lục Văn Ngạn lập tức tung kỹ năng mới học [Quỷ Khóc Đằng], gây sát thương độc và giảm khả năng phòng ngự của đối thủ. Cuối cùng, kết thúc bằng kỹ năng [Cửu Tinh Hải Đường], rốt cuộc cũng gi.ết ch.ết được con tang thi biến dị đáng sợ này.
【Hệ thống】Đánh bại một tang thi biến dị cấp 1, nhận được 500 điểm kinh nghiệm.
【Hệ thống】Chúc mừng bạn đã thăng lên cấp 8.
【Hệ thống】Kỹ năng [Chỉ Hành] đã nâng lên cảnh giới thứ hai, hiệu quả kỹ năng tăng thêm 10%.
【Hệ thống】Nhận được 1 tinh hạch biến dị cấp 1.
Lục Văn Ngạn nhặt lấy tinh hạch của tang thi biến dị. So với tinh hạch của tang thi bình thường, nó lớn hơn một chút, có màu trắng ngà, nhìn qua trong suốt và cao cấp hơn.
Lục Văn Ngạn sử dụng [Diệu Thủ Hồi Xuân] để chữa trị vết thương do sóng âm của tang thi biến dị gây ra cho mình và Lý Minh Viễn. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cả hai tiếp tục tiến về phía Phương Cảnh Dương.
Không còn tang thi biến dị cản trở, tang thi bình thường thì chẳng đáng sợ. Họ nhanh chóng dọn sạch khu vực hành lang và đến trước cánh cửa căn phòng nơi Phương Cảnh Dương đang ẩn náu. Lý Minh Viễn giơ tay gõ cửa, nhưng đợi mãi vẫn không ai mở.
“Lục ca, Tiểu Dương thật sự ở đây sao?”
“Ừm, chắc chắn là trong này.” Căn phòng im lặng. Nếu không phải trên bản đồ hiển thị vị trí của Phương Cảnh Dương ở trong đó, cậu đã tưởng đây là một phòng trống.
Dù không hiểu vì sao Lục Văn Ngạn lại khẳng định chắc chắn như vậy, nhưng trong mắt Lý Minh Viễn lúc này, anh ấy giống như một vị thần vậy, nên không chút do dự mà tiếp tục gõ cửa.
“Tiểu Dương, là A Viễn đây! Cậu có ở trong không?”
Trong phòng dường như có động tĩnh, sau đó là tiếng cãi vã nhỏ, cuối cùng là giọng Phương Cảnh Dương vang lên: “A Viễn? Thật sự là cậu sao?”
“Đúng rồi, Tiểu Dương, là tớ đây! Lục ca cũng đến!” Nghe thấy giọng nói của Phương Cảnh Dương, Lý Minh Viễn không kìm được mà kích động hẳn lên.
Tiếp đó là tiếng dịch chuyển đồ vật, có vẻ người bên trong đang dọn những thứ đang chặn cửa ra.
Cuối cùng cửa cũng được mở ra. Phương Cảnh Dương lộ ra bộ mặt tái nhợt, không dám tin nhìn Lý Minh Viễn: “Sao cậu lại tới đây? Thương thế của cậu…”
Thấy trong phòng còn có người khác, Lý Minh Viễn lập tức ra hiệu bằng ánh mắt để Phương Cảnh Dương đừng nói tiếp.
Phương Cảnh Dương cũng rất ăn ý, gạt sự nghi ngờ trong lòng sang một bên, kéo hai người vào trong phòng: “Mau vào đi, bên ngoài còn một con tang thi rất kinh khủng, nếu bị nó thấy thì chúng ta ch.ết chắc!”
Sau khi vào phòng, họ mới phát hiện đây là một phòng khám của bác sĩ. Phương Cảnh Dương ngồi bên bàn làm việc, trên bàn còn một ít bánh quy và đồ ăn vặt còn sót lại. Ngoài ra còn có ba nam hai nữ đang run rẩy ngồi trên giường khám bệnh, trên sàn còn vứt vài bao bì trống không, có lẽ là đồ ăn mà Phương Cảnh Dương chia cho họ. Lục Văn Ngạn chỉ liếc nhìn qua và không để tâm lắm, bởi mục đích của cậu khi đến đây là tìm Phương Cảnh Dương. Trên bản đồ cũng không hiển thị vị trí của những người kia, chứng tỏ bản đồ chỉ hiện bạn bè hoặc mục tiêu kẻ địch.
“A Viễn, rốt cuộc là…”Lý Minh Viễn ghé sát tai Phương Cảnh Dương thì thầm vài câu. Phương Cảnh Dương kinh ngạc há hốc miệng, ánh mắt nhìn Lục Văn Ngạn tràn đầy cảm kích và mừng rỡ.
“Lục ca, cảm ơn anh vì đã đích thân đến tìm em. Hai người ăn gì chưa? Em còn một ít đồ ăn.” Phương Cảnh Dương lấy ra hai cái bánh mì nhỏ và một chai nước khoáng từ ngăn kéo.
Nghe Phương Cảnh Dương quan tâm hỏi han, lòng Lục Văn Ngạn cảm thấy ấm áp. Chỉ tay vào ba lô của mình và Lý Minh Viễn, mỉm cười đáp : “Không sao, bọn tôi có mang theo.”
“Vậy thì tốt quá.” Phương Cảnh Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơ thể đột nhiên lảo đảo, như thể không chịu nổi nữa.
Lục Văn Ngạn vội đỡ lấy hắn và phát hiện nhiệt độ cơ thể rất thấp, sắc mặt lại cực kỳ kém, bèn kiểm tra thông tin của Phương Cảnh Dương, kết quả khiến cậu kinh hãi.
Tên nhân vật: Phương Cảnh Dương
Cấp độ: Hệ cường hóa cấp 1 sơ kỳ
HP: 4600/8000
Năng lượng: 120/2000
Đói khát: 50/100
Trạng thái: Suy yếu, bị nguyền rủa, chảy máu
Cái gì? ‘Bị nguyền rủa?’ Nếu bị tang thi cào thì lẽ ra phải ‘bị nhiễm độc’ chứ? Tang thi bên ngoài đều đã bị mình tiêu diệt, cũng không thấy con tang thi biến dị nào khác, vậy rốt cuộc cậu ta bị nguyền rủa như thế nào? Hơn nữa, lời nguyền này có vẻ rất mạnh, lượng máu của Phương Cảnh Dương đang chậm rãi giảm từng chút một. Nếu họ không đến kịp thời, có lẽ cậu ta đã sớm trở thành một cái xác.
Khi Lục Văn Ngạn còn đang trăm mối nghĩ không ra, bỗng nhận thấy một cô gái đang len lén nhìn về phía họ. Ánh mắt lấp lánh bất thường, có gì đó rất quái dị. Khi bị cậu phát hiện, cô ta lập tức quay mặt đi, tiếp tục giả vờ run rẩy.
Chính màn diễn ấy khiến Lục Văn Ngạn nảy sinh nghi ngờ. Cậu âm thầm kiểm tra thông tin của nhóm người này, phát hiện ra cô gái đó là dị năng giả, còn những người còn lại đều là người thường.
Tên: Vương Lộ
Cấp độ: Hệ niệm Lực cấp 1 sơ kỳ
HP: 5500/5500
Năng lượng: 1000/2000
Đói khát: 40/100
Trạng thái: Suy yếu, đói khát
Niệm Lực hệ… Đôi mắt Lục Văn Ngạn híp lại. Bản thân dường như đã mơ hồ đoán ra điều gì. Tay đang đỡ Phương Cảnh Dương không tự chủ siết chặt.
“Lục ca, anh sao vậy?” Phương Cảnh Dương bị bóp đau, không nhịn được mà kinh ngạc hỏi.
“Tôi không sao. Trước hết chúng ta rời khỏi chỗ này đã.” Người trong phòng quá đông, Lục Văn Ngạn cần một nơi vắng vẻ mới có thể chữa trị cho Phương Cảnh Dương được.
“Bên ngoài có một con tang thi rất đáng sợ, hình như cũng có dị năng. Chỉ cần nghe thấy tiếng của nó là hoa mắt chóng mặt, đến cả đứng lên cũng không nổi. Chúng em không còn cách nào, chỉ có thể trốn ở đây.”
“Đó là một con tang thi biến dị, tôi đã xử lý nó rồi.”
“Thật sao? Lục ca, anh thật sự quá lợi hại!” Mắt Phương Cảnh Dương sáng bừng lên, lộ ra vẻ mừng rỡ như người vừa thoát khỏi tử thần.
“Đi thôi.” Nhìn Phương Cảnh Dương vẫn chưa hề hay biết rằng mình bị người hãm hại, lại mang dáng vẻ lương thiện vô tư như thế, trong lòng Lục Văn Ngạn bỗng trào lên một cơn giận dữ. Nhưng lúc này, việc quan trọng nhất là giúp cậu ấy hóa giải lời nguyền.
“Này, anh ơi, làm ơn dẫn cả bọn tôi đi với được không……” Một thanh niên lên tiếng, giọng nói run rẩy. Hắn vừa nghe cuộc trò chuyện nên biết con tang thi khủng khiếp nhất bên ngoài đã bị người thanh niên này gi.ết ch.ết, chỉ cần đi theo anh ta là có thể rời khỏi nơi này an toàn!
Lục Văn Ngạn nhíu mày, cậu không hề có ý định dẫn theo những người này, nhất là cô gái tên Vương Lộ kia.
“Lục ca…” Phương Cảnh Dương có phần do dự quay đầu nhìn lại, trong lòng thâm nghĩ : chẳng lẽ lại bỏ mặc họ ở đây !?
“Bọn họ là ai?”
“Họ là nhân viên một công ty, đến bệnh viện khám sức khỏe, đã bị kẹt ở đây suốt một ngày một đêm.”
Nghe vậy, Lý Minh Viễn cũng không khỏi nhìn về phía Lục Văn Ngạn.
Nhìn thấy hai người mang ánh mắt khẩn cầu, Lục Văn Ngạn chỉ biết thở dài bất đắc dĩ họ đâu biết được lòng người hiểm độc đến thế nào. Tuy nhiên, lúc này cậu cũng không tiện nói gì, chỉ lạnh lùng nói với những người kia: “Tự mình theo kịp.”
Nói rồi không đợi ai phản ứng, liền lập tức đỡ Phương Cảnh Dương rời khỏi phòng.
Vừa rời khỏi phòng, khi không ai để ý, Lục Văn Ngạn lặng lẽ dùng kỹ năng [Diệu Thủ Hồi Xuân] để hồi máu cho Phương Cảnh Dương. Cậu không dùng kỹ năng [Tâm Thanh Thần Minh] để hóa giải lời nguyền là vì sợ khiến Vương Lộ, kẻ sử dụng tà thuật, phát hiện ra và nghi ngờ, từ đó bại lộ năng lực của mình, chuốc lấy rắc rối không cần thiết. Tốt hơn hết là đưa tất cả ra khỏi nơi này, sau đó ai đi đường nấy, nước giếng không phạm nước sông.
Dù Vương Lộ có tâm địa độc ác, nhưng Phương Cảnh Dương vẫn chưa ch.ết. Lục Văn Ngạn, vốn được dạy dỗ theo truyền thống, cũng khó có thể ra tay với một người “bình thường.” Nếu cô ta biết điều, sau khi ra ngoài liền rời đi và không giở trò gì xấu xa nữa, thì cậu cũng coi như chưa từng có chuyện gì, tha cho cô ta một con đường sống.
Nhưng nếu cô ta vẫn ngoan cố, tiếp tục âm thầm bày trò mưu hại, vậy thì đừng trách mình ra tay không nương tình. Khi đối mặt với sự sống còn, bản thân sẽ không mềm lòng với bất cứ ai.