Không biết đã trôi qua bao lâu, Lục Văn Ngạn mơ màng như nghe thấy tiếng hét lớn và tiếng gầm rú dữ tợn của dã thú.
Cậu mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm giữa một bãi đổ nát. Cảnh tượng này cũng không nằm ngoài dự đoán, sau trận động đất thì nơi đây tan hoang thế này cũng là bình thường. Thậm chí, còn đỡ hơn mình tưởng.
Mình còn sống?! Mình…vẫn còn sống sao? Chẳng lẽ ai đó đã cứu mình?
Nhưng mà… có gì đó không đúng. Nơi này hình như không phải khu phố mình sống, thậm chí xung quanh cũng không giống bình thường…
Lúc nhìn thấy đám người từ bốn phía chậm rãi tiến lại gần, Lục Văn Ngạn trợn to mắt kinh hãi. Những người ấy da thịt rữa nát, mắt đỏ ngầu như máu, ánh mắt hung tàn khát máu. Quần áo trên người bẩn thỉu rách nát, loang lổ vết máu. Từ cổ họng họ phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, từng bước lảo đảo tiến về phía cậu, thật sự rất đáng sợ!
Đây là…tang thi?!
Dù bị liệt chân, Lục Văn Ngạn vẫn thường xem phim ở nhà. Những bộ như "Resident Evil" hay các phim về tận thế, tang thi… đều đã xem. Cảnh tượng trước mắt khớp hoàn hảo với mô tả trong những bộ phim đó.
Tang thi sẽ ăn thịt người. Lục Văn Ngạn nhớ rõ điều đó. Dù bản thân không sợ ch.ết, nhưng sống sờ sờ bị nuốt vào bụng thì đúng là không muốn chút nào. Theo phản xạ, liền lùi lại vài bước.
Chính cú lùi đó khiến Lục Văn Ngạn chấn động. Cậu cúi xuống nhìn chân mình không dám tin - mình đang đứng?! Chân của mình… đã lành rồi?! Còn bộ đồ đang mặc… sao lại màu xanh lạ lẫm thế này? Rõ ràng lúc rời khỏi phòng, mình mặc áo thun với quần short cơ mà? Xe lăn của mình đâu rồi?
“Này! Đồ ngốc! Mau qua đây! Cậu định đứng đó đến khi nào? Muốn ch.ết thật à?!”
Một giọng nói tức giận vang lên. Lục Văn Ngạn lập tức quay về hướng phát ra tiếng gọi, đó là một nhà kho cũ nát. Một thanh niên tầm hai mươi tuổi ló đầu từ sau cánh cửa sắt ra, trừng mắt nhìn cậu đầy tức giận. Cậu ta có gương mặt trẻ con, trông đáng yêu, nhưng mái tóc rối bù và bộ quần áo rách bươm khiến nhìn trông khá thảm hại.
Lục Văn Ngạn dè dặt bước vài bước về phía đó, bước chân còn lóng ngóng do lâu năm chưa đi lại. Nhìn lũ zombie càng lúc càng gần, bản thân không còn chần chừ, lập tức chạy về phía thanh niên kia.
Nhìn Lục Văn Ngạn vừa chạy vừa kéo theo cả đám tang thi, thanh niên nhíu mày, mặt đầy khó chịu. Cậu ta vò vò đầu, rồi cầm lấy cây gậy sắt bên cạnh, mở cửa sắt lao ra, giơ tay đánh bẹp đầu vài con thây ma phía sau Lục Văn Ngạn. Máu đỏ và não trắng phun tung tóe ra đất.
Mùi tanh nồng khiến Lục Văn Ngạn suýt nôn. Thanh niên thấy cậu dừng lại, liền tức tối đẩy mạnh một cái: “Ngơ ngác cái gì! Vào mau!”
Lục Văn Ngạn không dám chần chừ nữa, nhanh chóng chạy vào. Vào rồi mới thấy đây là một nhà kho, trên sàn vương vãi linh kiện, khá lộn xộn. Ở góc tường có một người đàn ông da ngăm đang nằm, dáng vẻ hiền lành, nhưng trên người bị thương, đùi và hông đều băng vải, vết máu vẫn thấm ra ngoài.
“Đóng cửa lại! Dù có chuyện gì cũng đừng mở ra!”Thanh niên hét lớn, rồi lại cầm cây gậy sắt, xông ra chiến đấu với đám thây ma.
Lục Văn Ngạn làm theo, đóng chặt cửa sắt, rồi đứng sau khe cửa, hoảng sợ nhìn cảnh chiến đấu bên ngoài. Thanh niên rõ ràng biết võ, sức mạnh cũng khá tốt, liên tục di chuyển né đòn và phản công. Dù chưa bị thương, nhưng thể lực người thường làm sao so với zombie được? Không bao lâu, trán cậu ta đã đổ đầy mồ hôi, hơi thở cũng dồn dập hơn.
Lục Văn Ngạn nghiến răng, gỡ một cái rìu chữa cháy treo tường xuống, mở cửa chạy ra ngoài.
Là đàn ông, sao có thể mãi nấp sau lưng người khác? Cậu giờ không còn là kẻ tàn phế không thể đứng dậy nữa. Bản thân đã từng hàng trăm lần mơ thấy được chiến đấu như một người đàn ông thực sự.
Siết chặt cây rìu trong tay, Lục Văn Ngạn lao đến, bổ thẳng vào đầu con zombie gần nhất. Một nhát, sọ nứt toác, máu và óc bắn ra tanh nồng.
Ting! Ting!
Một âm thanh lạ vang lên bên tai.
Trước mắt hiện lên một vòng sáng với hai dòng chữ:
【Hệ thống】Đánh bại 1 zombie cấp 1, nhận 10 điểm kinh nghiệm.
【Hệ thống】Chúc mừng, bạn đã lên cấp 2.
Lục Văn Ngạn ngơ ngác. Đây là ảo giác sao? Hay đang nằm mơ? Hay… mình đã phát điên rồi?
“Đồ ngốc! Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?!” Thanh niên kia tức giận hét lớn, như thể đang tiếc vì đã cứu nhầm một tên ngốc.
Lục Văn Ngạn bị tiếng gọi của người kia kéo về thực tại, không còn thời gian để bận tâm đến cái quầng sáng trước mặt. Cậu vung rìu, tiếp tục ném về phía một con tang thi khác. Nhưng chuyện tiếp theo xảy ra lại khiến cậu càng thêm kinh ngạc, sau khi tang thi bị tiêu diệt, bản thân liền cảm nhận được một luồng ánh sáng ấm áp màu trắng ồ ạt tràn vào cơ thể. Trên quầng sáng lại hiện lên một dòng chữ:
【Hệ thống】Đã tiêu diệt tang thi cấp 1, nhận được 10 điểm kinh nghiệm.
Ngay sau đó, thì nhìn thấy thanh kinh nghiệm ở phần cuối của quầng sáng tăng thêm 10%. Lục Văn Ngạn trợn mắt há mồm quay sang nhìn thanh niên bên cạnh đang chiến đấu với tang thi.
Trên đầu thanh niên xuất hiện một con trỏ nhỏ, và đồng thời trên quầng sáng hiện lên một dòng chữ:
【Hệ thống】Bạn có muốn xem thông tin của đối phương không? Có / Không
Lục Văn Ngạn chỉ biết cạn lời, mình đâu có con chuột mà bấm, vậy làm sao chọn “Có” hay “Không” được chứ? Chẳng lẽ là… nghĩ bằng đầu?
Mang tâm lý thử xem sao, bèn nghĩ “Có” trong đầu.
Lập tức, trên quầng sáng hiện ra thông tin của thanh niên kia:
Tên nhân vật: Phương Cảnh Dương (Dị năng giả)
Cấp độ & hệ: Hệ cường hóa – Cấp 1 sơ kỳ
Máu (HP): 8000 / 8000
Năng lượng (MP): 800 / 2000
Độ đói: 20 / 100
Trạng thái: Suy yếu, đói bụng
Lục Văn Ngạn với vẻ mặt đơ đơ lại quay sang nhìn một con tang thi bên cạnh. Con trỏ trong suốt lập tức chuyển sang đầu của con tang thi đó.
【Hệ thống】Bạn có muốn xem thông tin của đối phương không? Có / Không
Lục Văn Ngạn vẫn mặt không cảm xúc, một lần nữa chọn “Có”.
Tên quái vật: Tang thi thông thường
Cấp độ: Cấp 1 – Không thuộc tính
Máu (HP): 5000 / 5000
Năng lượng: 200 / 200
Lúc này trong đầu Lục Văn Ngạn nảy ra suy nghĩ: “Không biết có thể xem được thông tin của chính mình không?” Ý nghĩ vừa xuất hiện, quầng sáng liền biến đổi lần nữa:
Tên nhân vật: Lục Văn Ngạn (Đệ tử phái Băng Tâm)
Cấp độ: Cấp 2 (Tương đương dị năng giả cấp 1 sơ kỳ)
Máu (HP): 10000 / 10000
Năng lượng: 3000 / 3000
Độ đói: 95 / 100
Trạng thái: Khỏe mạnh, hỗn loạn
Hiển nhiên, “khỏe mạnh” nói về thể trạng cơ thể, còn “hỗn loạn” là miêu tả tình trạng tinh thần Lục Văn Ngạn hiện tại.
Phái của cậu là Băng Tâm Đường? Chẳng lẽ mình xuyên không vào trong game rồi? Nhưng game mình chơi vốn là kiểu RPG cổ phong chứ có phải game sinh tồn tang thi tận thế đâu?!
【Hệ thống】Bạn có muốn duy trì chế độ giao diện trò chơi không? Có / Không
Đã quen dần với các lựa chọn này, lần này Lục Văn Ngạn vô cùng bình tĩnh chọn “Có”.
Ngay sau đó, liền phát hiện tất cả sinh vật xung quanh đều có thanh máu hiện trên đầu. Một vài con tang thi bị Phương Cảnh Dương dùng gậy đập trúng, trên đầu hiện ra con số sát thương lớn "-107", kèm theo hiệu ứng trạng thái “suy yếu”.
Cái này… cái này… đúng là quá thần kỳ rồi!
Lục Văn Ngạn vốn là người rất thích chơi game, đúng thật đấy. Nhưng mỗi ngày sống rất quy củ, chỉ chơi game vài tiếng buổi tối thôi cơ mà! Hơn nữa, chơi game thì có thể tự do chọn đăng xuất hoặc đăng nhập chứ?!
Đúng rồi, đăng xuất! Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ, nếu chọn “đăng xuất” thì có khi tỉnh lại thật cũng nên.
Lục Văn Ngạn âm thầm nghĩ trong đầu: “Đăng xuất, đăng xuất, đăng xuất…”
【Hệ thống】Không tìm thấy chức năng này. Nhân vật sẽ tự động đăng xuất vĩnh viễn sau khi ch.ết.
Lục Văn Ngạn đưa tay xoa mặt, thầm nghĩ: Cái gì mà “đăng xuất vĩnh viễn”, chẳng phải chính là "biến mất vĩnh viễn" sao…
Cậu dần hiểu ra tình hình hiện tại. Có lẽ mình đã giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết kia, xuyên không đến một thế giới tận thế, mang theo một hệ thống trò chơi.
Sau khi nhận rõ tình cảnh của bản thân, ánh mắt Lục Văn Ngạn trở nên kiên định. Ông trời đã ban cho một cơ thể khỏe mạnh, có thể đi lại và chạy nhảy như người bình thường, thế là quá đủ rồi. Tận thế thì sao, tang thi thì sao, cậu tin rằng mình có thể sống sót trong thế giới này.
Nếu đây là hệ thống trò chơi, mà mình lại là đệ tử phái Băng Tâm, vậy thì chắc chắn cũng phải có kỹ năng của phái Băng Tâm chứ? Nghĩ vậy, liền thử tìm "kỹ năng" trong đầu.
Trên vầng sáng lập tức chuyển sang giao diện danh sách kỹ năng, bảng Kỹ Năng quen thuộc hiện ra trước mắt. Từ giữa các ngón tay cậu, bất chợt xuất hiện hai cây kim nhỏ phát ra ánh sáng lam nhạt.
Phái Băng Tâm sử dụng kim làm vũ khí, tinh thông các kỹ năng dùng kim, y thuật (Kỳ Hoàng Y Kinh) và độc thuật. Kỹ năng dùng kim thiên về khống chế, y thuật chuyên trị liệu, còn kỹ năng độc thì thiên về sát thương, giúp sinh tồn và tiêu diệt kẻ địch.
Hiện tại cậu có ba kỹ năng có thể học:
[Thác Cốt] (thuộc kỹ năng dùng kim)
[Diệu Thủ Hồi Xuân] (thuộc trị liệu)
[Cửu Tinh Hải Đường] (thuộc độc thuật)
Không chút do dự, Lục Văn Ngạn chọn học cả ba kỹ năng.
【Hệ thống】Bạn đã lĩnh ngộ kỹ năng mới [Thác Cốt].
Hiệu ứng: Tấn công bằng kim vào huyệt Thiếu Dương Đảm Kinh, tăng sát thương, khiến kẻ địch rơi vào trạng thái “chậm chạp” giảm 50% tốc độ tấn công. Kỹ năng hồi chiêu 10 giây, nếu hiệu quả “chậm chạp” được kích hoạt thì hồi chiêu tăng thêm 30 giây.
【Hệ thống】Bạn đã lĩnh ngộ kỹ năng mới [Diệu Thủ Hồi Xuân].
Hiệu ứng: Tụ khí 2 giây, hồi chiêu 5 giây. Hồi phục sinh lực và trị liệu vết thương cho mục tiêu.
【Hệ thống】Bạn đã lĩnh ngộ kỹ năng mới [Cửu Tinh Hải Đường].
Hiệu ứng: Tụ khí 2 giây, hồi chiêu 15 giây. Gây sát thương độc lên địch, kèm hiệu ứng “Kịch độc” kéo dài 1 phút.
Ngay sau đó, Lục Văn Ngạn ném rìu xuống đất, dùng kỹ năng [Thác Cốt] tấn công một con tang thi. Một tia sáng lam lóe lên, cây kim trong tay đâm chính xác vào đầu tang thi. Máu tang thi lập tức vơi đi một nửa, hành động của nó cũng trở nên hỗn loạn, quờ quạng loạng choạng, mãi không chạm được vào người cậu.
Lục Văn Ngạn lại đâm thêm một châm vào thân thể nó, nhưng lần này chỉ rơi chút ít máu, tang thi gần như không có phản ứng gì. Rõ ràng, đầu chính là điểm yếu của tang thi, tấn công thân thể không gây hiệu quả rõ rệt.
Nhanh chóng sau đó, cậu tiếp tục đâm thêm một châm vào đầu. Tang thi lập tức gục ngã.
【Hệ thống】Tiêu diệt tang thi cấp 1, nhận được 10 điểm kinh nghiệm.
Lục Văn Ngạn ngay lập tức chuyển mục tiêu, sử dụng kỹ năng độc hệ [Cửu Tinh Hải Đường]. Khác với kỹ năng dùng kim, kỹ năng độc cần tụ khí trong 2 giây. Sau khi hoàn tất, một tia sáng tím bắn ra từ lòng bàn tay cậu, xuyên thẳng vào người tang thi.
Cảm giác vô cùng huyền diệu, bản thân dường như có thể cảm nhận được một dòng khí độc từ cơ thể mình được phát ra theo động tác.
Cơ thể tang thi lập tức đổi màu sang tím, rõ ràng là đã trúng độc nặng. Nó gào lên thảm thiết, rồi đầu vỡ tung như hạt đào bị tách đôi, máu và não văng đầy đất. Bên cạnh đầu tang thi xuất hiện một vật nhỏ lấp lánh, nhìn giống hệt icon vật phẩm rơi ra trong game.
Nhưng nhặt kiểu gì đây? Cúi người lượm à? Phiền ch.ết đi được.
【Hệ thống】Thu được 1 viên tinh hạch cấp 1.
Vừa nghĩ đến việc nhặt, viên đá trong suốt đó đã nằm gọn trong túi hệ thống của cậu. Giao diện túi đồ khá lớn, viên tinh hạch chỉ chiếm một ô nhỏ.
Ha! Tiện lợi thật! Tinh hạch tang thi? Trong tiểu thuyết thì đó là vật quý, dù sao cũng phải nhặt hết đã rồi tính.
Biết được sức mạnh của các kỹ năng mình có, những trận chiến tiếp theo khiến Lục Văn Ngạn thoải mái hơn hẳn. Gần thì dùng kim, xa thì phóng độc. Dù thời gian hồi chiêu có hơi phiền, nhưng tang thi cấp 1 phản ứng chậm chạp, di chuyển chậm, không có khả năng phán đoán, hoàn toàn không tạo ra mối đe dọa nào cho cậu.
Hai kỹ năng thay phiên sử dụng, chẳng mấy chốc túi đồ của Lục Văn Ngạn đã chứa đầy mấy chục viên tinh hạch. May mà game này hỗ trợ cộng dồn vật phẩm cùng loại nên mấy viên tinh hạch không chiếm bao nhiêu chỗ.
Đáng tiếc là cậu và Phương Cảnh Dương không ở trong cùng tổ đội, nên tang thi do Phương Cảnh Dương gi.ết không thể nhặt tinh hạch được.
Sau khi tiêu diệt hết mấy con tang thi ở gần đây, Lục Văn Ngạn dễ dàng thăng lên cấp 5.