“Nước này... Sao lại lạnh như vậy...”
Quý Tư Thâm lấy lại tinh thần, nhìn thấy người trước đến là Cố Cẩn Niên, đôi mắt lập tức trở nên ướt nhòe, một lần nữa lại bật khóc.
“Bẩn lắm...”
“Em muốn rửa sạch sẽ, nếu không, anh Cẩn Niên sẽ không cần em nữa.”
Cậu vừa nói vừa cúi đầu ủy khuất, dùng móng tay bấm thật mạnh lên làn da non mềm trên cánh tay mình, để lại những vết hằn đỏ lòm trên làn da trắng.
Giọng nói nhỏ nhẹ, có phần chậm chạp cất lên, “Phải rửa thật sạch thì anh Cẩn Niên mới không ghét bỏ em, em vốn dĩ chỉ là một kẻ thế thân...”
Giọng nói ấy, nhỏ nhẹ đến mức khiến trái tim Cố Cẩn Niên từng đợt đau nhói.
Mặt Cố Cẩn Niên đen lại, gạt áo tắm ra, bế Quý Tư Thâm lên.
Quý Tư Thâm tựa như mới kịp phản ứng, đôi mắt cũng ánh lên chút ánh sáng.
“Cố Cẩn Niên...”
Cố Cẩn Niên thật sự muốn nổi giận, nhưng nhìn bộ dạng Quý Tư Thâm như vậy, lửa giận trong lòng hắn chỉ có thể áp xuống.
“Anh ở đây.”
Quý Tư Thâm lập tức vùi cả gương mặt vào ngực anh, nhỏ giọng khóc.
Khóc đến lòng người hoảng hốt.
Lần này, Quý Tư Thâm hoàn toàn tự dằn vặt chính bản thân mình đến mức đổ bệnh, sốt cao.
39 độ.
Cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Hừm…Bạch liên hoa chiêu thứ ba.
Hệ thống tấm tắc cảm thán, vì nhiệm vụ, đem chính mình sốt đến 39 độ, đúng là tuyệt vời.
“Cố Cẩn Niên! Cậu làm cái gì vậy?! Giày vò người ta đến mức này à?”
Toàn thân chỗ nào cũng đỏ, máu rỉ ra từ những vết thương trên da thịt.
Cố Cẩn Niên nghe thấy giọng bạn mình, không nhịn được nhéo nhéo mi tâm.
“Không có gì.”
Diệp Lương Xuyên cũng hiểu rõ tính bạn mình ở khoản này, nên chỉ im lặng, không tiện xen vào.
“Cẩn Niên, làm bạn cậu, tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng giữa hai người vốn đã có hôn ước, thì cậu nhất định phải đối xử tốt với người ta.”
“Nếu không thể, hãy buông tay để cậu ấy rời đi.”
Cố Cẩn Niên đương nhiên hiểu ý anh ta, vốn đã bực bội, giờ càng thêm khó chịu.
Rõ ràng vừa mới nhờ vả người ta xong, giờ lại lập tức đem người đuổi đi.
Diệp Lương Xuyên tự nhiên cũng không phí lời thêm nữa.
Ác giả ác báo, sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải trả giá.
Quý Tư Thâm sốt li bì suốt một ngày một đêm, đến tận hôm sau mới hạ sốt.
Tỉnh lại rồi cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Cố Cẩn Niên, như thể sợ người rời đi.
“Ngoan, uống thuốc đi.”
Có lẽ vì đang bệnh nên giọng nói của tiểu gia hỏa cũng xen lẫn âm mũi.
Thậm chí còn vô thức lộ ra vài phần nũng nịu mềm mại.
“Ưm ~”
Cậu khẽ lắc đầu, “Đắng”
Chiêu thứ tư của bạch liên hoa, làm nũng, bán manh đúng lúc giúp thúc đẩy hài hòa cả thể xác lẫn tinh thần.
Hiếm khi Quý Tư Thâm chủ động làm nũng, Cố Cẩn Niên khó giữ mặt lạnh, nên bất giác cũng trở nên kiên nhẫn mà dỗ dành.
“Nghe lời, uống thuốc mới mau khỏi.”
Quý Tư Thâm bĩu môi, “Nhưng mà... đắng...”
Đôi mắt đen láy trong veo ấy ngước lên nhìn anh, lộ ra vẻ làm nũng.
Một bạch liên hoa chân chính, nhất định phải sạch sẽ, đơn thuần, không vướng bụi trần.
Cố Cẩn Niên thở dài một tiếng, trực tiếp uống một ngụm thuố vào trong miệng.
Không để ý người nằm trên giường đang trợn tròn mắt vì kinh ngạc, anh cúi người, ép môi mình lên môi Quý Tư Thâm.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở đôi môi Quý Tư Thâm ra, thuốc từ miệng anh cứ như thế truyền vào trong miệng Quý Tư Thâm.
Một giọt cũng không sót.
Khuôn mặt trắng nõn của Quý Tư Thâm lập tức nhuộm một tầng ửng đỏ, như thể vừa được phủ lên một lớp má hồng mỏng manh.
Đôi mắt trong suốt ấy phản chiếu lên hình bóng Cố Cẩn Niên, phảng phất trong thế giới này, chỉ còn lại duy nhất một mình hắn.
“Anh...!”
Không phải là vẻ giận dữ trước đây, mà là đỏ mặt vì xấu hổ.
Cố Cẩn Niên thấy biểu cảm của cậu như vậy, trong lòng dâng lên một sự thỏa mãn. Dù phải dỗ dành cậu, anh cũng kiên nhẫn hơn thường lệ, thậm chí còn muốn trêu đùa cậu thêm đôi chút.
“Nếu sau này em còn không ngoan ngoãn uống thuốc, anh cũng không ngại lại dùng cách này để đút đâu.”