“Quý Tư Thâm! Mẹ nó, đừng cho mày chút mặt mũi mà mày lại không cần!”

"Mày nghĩ mày vẫn là đại thiếu gia nhà họ Quý à?"

Kẻ đang nói, mang đôi giày da đen bóng, đang hung hăng dẫm lên người nằm dưới đất. 

Giống như đang nghiền nát một con kiến.

Đau… cực kỳ đau.

Lúc Quý Tư Thâm khôi phục ý thức, đó là cảm giác duy nhất mà cậu cảm nhận được.

Mẹ nó, ai muốn dẫm nát lão tử?!

“Tao cho mày hầu hạ đó là phúc của mày. Cũng chỉ là loại bồi rượu, bồi giường, mua vui trong hộp đêm, mày nghĩ mày thanh cao lắm à?"

“Có bản lĩnh thì gọi ‘vị hôn phu’ của mày đến cứu đi!”

Những người xung quanh nghe vậy đều cười phá lên.

Họ đang cười nhạo người dưới đất, đường đường là một người đàn ông, từng là thiếu gia ngạo mạn nhất nhà họ Quý, giờ đây chỉ có thể làm ấm giường cho người đàn ông khác.

Ý thức của Quý Tư Thâm cuối cùng cũng khôi phục hoàn toàn.

Từ miệng hệ thống, hắn đã hiểu được toàn bộ cốt truyện hiện tại.

E là gương mặt non nớt xinh đẹp này, chẳng mấy chốc sẽ bị đám người kia dày vò đến biến dạng.

Triệu Văn Đình túm cổ áo, lôi Quý Tư Thâm từ dưới đất dậy.

Ánh mắt đầy khinh thường, giọng điệu trào phúng,"Quý Tư Thâm, mày nên tự biết thân biết phận đi. Ngay cả chút tự nhận thức đó cũng không có, vậy mà mày cũng muốn làm người?

Quý Tư Thâm vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với thân thể này, bị bóp cổ, hắn lập tức cảm thấy lồng ngực như bị ép nghẹt, cả người thở thôi cũng khó khăn.

Má nó!

Vừa tỉnh lại đã ép hắn dính phải chuyện này đúng không?

"Loại mặt gỗ như mày, có cho không lão tử cũng chẳng thèm!"

"Nếu không phải mặt mày lớn lên nhìn không tồi, mày nghĩ lão tử có hứng chơi đùa chắc?"

Triệu Văn Đình trực tiếp ném Quý Tư Thâm ra, đưa tay định xé quần áo hắn.

Những kẻ đứng cạnh nãy giờ, cũng lộ ra ánh mắt đầy vẻ hứng thú.

Đó là một loại hứng thú ác ý, bệnh hoạn.

Nhìn động tác của những người này, đây là muốn … lột đồ hắn?

Trong lòng thầm than không ổn.

Ngay lúc này, Quý Tư Thâm nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ hành lang bên ngoài.
“Anh Cẩn Niên, anh... anh đừng giận mà...”
“Em chỉ nghe mọi người nói anh trai đang ở đây... nên mới tới thôi...”

Giọng nói này... nghe kiểu gì cũng giống kỹ nữ thế nhỉ?

Vốn hắn đang định ra tay, đột nhiên lại ngoan ngoãn thu mình lại.

Điều này khiến hệ thống lập tức cảm thấy bất an.

“Ký chủ, cậu định làm gì?”

Quý Tư Thâm nhướng mày: “Tất nhiên là muốn cho mi xem một màn kịch thật hay rồi.”

Tới rồi! Tiểu yêu tinh lại giở trò rồi.

Vừa đến đã kích thích vậy rồi sao?

Quý Tư Thâm nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cố tình từ bỏ phản kháng, hai tay run rẩy ôm lấy đầu gối, co rúm lại.

Gương mặt chật vật không nỡ nhìn, tràn đầy sự tủi thân và tuyệt vọng.

Đôi mắt nhạt màu vương đầy nước mắt, hốc mắt cũng theo đó đỏ hoe.

Môi cắn chặt đến nổi chảy máu mà không hề hay biết.

Khi Cố Cẩn Niên đạp cửa xông vào, ngay lập tức đối diện với một đôi mắt vừa uỷ khuất vừa tuyệt vọng.

Đôi mắt ấy, khi nhìn thấy hắn, dường như ánh lên một chút mong đợi.

Chỉ cần liếc qua cũng đủ hiểu nơi này vừa xảy ra chuyện gì.

Sắc mặc Cố Tư Niên đúng như Quý Tư Thâm đoán, đen đến mức doạ người.

Những người đi theo sau chưa cần hắn ra lệnh, đã lập tức xông lên đè đám người của Triệu Văn Đình xuống.

Ngay cả Triệu Văn Đình khi nhìn thấy Cố Cẩn Niên cũng không tránh khỏi có phần hoảng sợ.

Cố Cẩn Niên mặc kệ những kẻ khác, tiến tới túm lấy cổ áo Quý Tư Thâm, "Quý Tư Thâm! Tốt lắm! Liều mạng trốn đi chỉ vì mấy thằng này?"

"Chính là muốn đi bán thân?"

"Sao? Là Quý gia nuôi không nổi cậu hay là cậu nghĩ Cố Cẩn Niên tôi có lòng bao dung lớn đến như vậy?”

"Đừng tưởng rằng cậu có thể dẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi, chỉ vì tôi luôn dung túng cậu!”

Như thể bị quát một trận dữ dội, người bị Cố Cẩn Niên túm lấy lại đột nhiên bật khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play