Chương 3
Cố Cẩn Niên giơ tay, nhẹ nhàng lướt qua vết máu trên mặt Quý Tư Thâm, dịu dàng mở miệng:
“Đau không?”
Không biết những lời ấy có ma lực thế nào, lại khiến người trước mặt rơi tí tách từng giọt, từng giọt nước mắt.
Thậm chí, trực tiếp nhào vào lòng anh, bật khóc như thể đã dồn nén rất nhiều áp lực.
Cơ thể vẫn run rẩy dữ dội, như thể đang cực kỳ sợ hãi.
Cố Cẩn Niên cuối cùng vẫn mềm lòng, trực tiếp bế người lên rồi rời đi.
Về phần đám người Triệu Văn Đình, anh không nói gì thêm, nhưng những người quen thuộc với Cố Cẩn Niên đều biết, những kẻ kia, chắc chắn sẽ không dễ chịu khi chọc vào vị này.
Mà hiện giờ, Quý Đồng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Cẩn Niên ôm Quý Tư Thâm rời đi, bất lực hoàn toàn.
Trở về biệt thự, người trong lòng đã ngừng khóc, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run.
Trước đây, anh chưa từng phát hiện, người này lại gầy đến thế.
Trước kia, khi ôm cậu trong lòng, thiếu niên đều cự tuyệt anh đến gần.
Nhưng Quý Tư Thâm nói không sai, anh thật sự đã xem cậu thành kẻ thay thế cho người khác.
Cố Cẩn Niên đặt người lên giường, vừa định đứng dậy gọi bác sĩ, thì cổ tay đã bị giữ chặt lại.
Cố Cẩn Niên quay đầu lại, thì phát hiện đôi mắt của người nằm trên giường, đã ngân ngấn nước nhìn chằm chằm anh.
Tay cậu run rẩy níu lấy ống tay áo Cố Cẩn Niên.
“Cố Cẩn Niên, anh... anh đừng đi...”
Cố Cẩn Niên hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vỗ lưng như để trấn an cậu.
“Ngoan, anh không đi, anh chỉ gọi bác sĩ đến thôi.”
Vừa nghe đến hai từ "bác sĩ", Quý Tư Thâm lại òa khóc lên.
“Anh đừng gọi bác sĩ, em sẽ ngoan mà, em cũng hứa với anh sẽ không bao giờ chạy trốn nữa, anh đừng gọi bác sĩ, em bẩn lắm...”
Quý Tư Thâm đột nhiên buông Cố Cẩn Niên ra, quay sang ôm chặt lấy chính mình, cảm xúc âm u, hậm hực khiến Cố Cẩn Niên cảm thấy có điều không ổn.
“Cố Cẩn Niên, là em không tốt... Em không nên chạy trốn, không nên đến loại địa phương đó. Anh ... anh có thể đừng bỏ rơi em được không… ?”
Giọng nói đầy sự tủi thân, chỉ khiến người nghe cảm thấy đau lòng.
Dù là người tàn nhẫn đến đâu, lúc này đây cũng không thể tức giận nổi.
“Được rồi, anh sẽ không bỏ em, Thâm Thâm không bẩn chút nào. Ngoan, anh không gọi bác sĩ.”
“Ngủ đi. Ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi.”
Quý Tư Thâm rụt rè nắm lấy tay Cố Cẩn Niên, dù đã chìm vào giấc ngủ, cũng không chịu buông ra.
Chỉ cần Cố Cẩn Niên hơi động đậy, người đang ngủ sẽ lập tức nắm chặt lấy tay anh.
Xem ra là bị dọa đến hoảng thật rồi.
Cố Cẩn Niên ngồi bên mép giường, dùng một tay còn lại, lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Sắc mặt anh trầm xuống, xem ra một vài người cảm thấy đã sống yên ổn quá lâu rồi.
Người của hắn, cho dù là người hắn không thích, cũng không đến lượt kẻ khác làm nhục.
Sáng hôm sau, khi Quý Tư Thâm tỉnh lại, trong phòng đã không còn ai.
“Anh đi đâu?”
“Công ty.”
Hệ thống nhìn bộ dáng ký chủ nhà mình, có chỗ nào giống dáng vẻ tối qua, vừa tủi thân, vừa tuyệt vọng đâu chứ?
Quý Tư Thâm bình tĩnh “ừm” một tiếng, rồi phân phó hệ thống, chờ Cố Cẩn Niên sắp về thì báo cho hắn biết.
Hệ thống tuy không hiểu ký chủ nhà mình lại muốn giở trò gì, nhưng vẫn đồng ý.
Cố Cẩn Niên xử lý xong công việc liền lập tức trở về biệt thự.
Khi vào phòng ngủ, trên giường không có ai, nhưng lại nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Thời điểm Cố Cẩn Niên đến gần, liền thấy Quý Tư Thâm toàn thân trần trụi, đứng dưới vòi sen, vô hồn dùng khăn ra sức chà xát cơ thể mình.
Làn da vốn trắng nõn mềm mại, giờ đã bị cọ đỏ từng mảng, lại từng mảng.
Thậm chí có chỗ còn rướm máu.
Ký chủ, không hổ là cậu, làm việc đủ tàn nhẫn.
Cố Cẩn Niên lập tức xông vào, giật lấy chiếc khăn trong tay Quý Tư Thâm.
Mày nhíu chặt, “Em đang làm gì vậy?!”