Edit: Lin
Beta: Người đẹp Cá
Đó là hình ảnh cuối cùng của ngày hôm ấy, trong trí nhớ cô.
Chẳng biết lấy can đảm từ đâu, cô hít sâu một hơi, chủ động cười chào hỏi: “Làm quen nhé?”
Trong giấc mơ, Tần Nam mỉm cười.
Thứ khiến cô cầm cự được là những lời tự nhủ, cô có thể sống sót, có thể báo thù, có thể khiến kẻ đó phải trả giá vì mọi thứ gã gây ra.
Sợ hãi lấp kín cô, thế nhưng trong nỗi sợ ấy, cô lại bất ngờ giữ được lí trí.
Tần Nam đứng cạnh, lặng lẽ giữ chặt cô.
Mà chẳng hiểu sao bên tai cô lại vang lên tiếng thở dốc. Tiếng thở dốc đó bò khắp người cô như động vật thân mềm nhớp nháp nào đó, quấy nhiễu cô khỏi giấc mơ.
Cơ thể cô cứng ngắc. Cô bị gã xoay người lại, ép quỳ xuống trong tư thế đầy nhục nhã.
Cô từ từ mở mắt ra, phía trước chỉ có bóng tối, hình như cô đang bị ai đó bịt mắt bằng vải đen, chỉ có ít tia sáng không bị cản lại lọt vào mắt cô.
Cô cắn răng, kiềm chế bản thân mình không được run rẩy, cố thả lỏng cơ thể.
Nhớ lại thời đại học đạp xe cùng bạn, nhớ lại ngày mưa lần đầu gặp Tần Nam.
Đau đớn dần tăng lên, cô không kiềm chế được hơi run lên.
Bên dưới là chỗ ngồi bằng da chật hẹp, xung quanh phát ra tiếng “cọt kẹt” cùng với động tác đưa đẩy.
Cô không dám phản kháng, run rẩy phát ra tiếng “a” vừa ngắn ngủi vừa gấp gáp.
Cả người cô vô lực, dù có ý thức cũng chẳng có sức phản kháng.
Giây phút ấy, cô biết rõ rằng cô phải giả như đang không tỉnh táo, để kẻ đó tưởng mình đang không biết gì, không thể nào nhận ra gã rồi báo cảnh sát thì cơ hội sống sót càng cao.
Sợ hãi lấp kín cô, thế nhưng trong nỗi sợ ấy, cô lại bất ngờ giữ được lí trí.
Cô biết mình đang gặp phải chuyện gì, cũng hiểu ngay rằng cô không thể tỉnh lại.
Cô không thể duy trì được sự lí trí lúc đầu để ghi nhớ, để giảm bớt đau khổ, cô bắt đầu cố nhớ lại mọi kí ức tươi đẹp của mình.
Cô nhớ khi còn bé, cô đứng trên mái nhà dõi trông ra xa, nhìn thành phố trải dài vô tận đến đường chân trời, nắng sớm rải đầy từng góc thế gian.
Giây phút ấy, cô biết rõ rằng cô phải giả như đang không tỉnh táo, để kẻ đó tưởng mình đang không biết gì, không thể nào nhận ra gã rồi báo cảnh sát thì cơ hội sống sót càng cao.
Không có kho*i c*m, không có kích động, chỉ có sự đau đớn không ngừng truyền đến cùng với nỗi nhục nhã không thể nói thành lời.
Bên dưới là chỗ ngồi bằng da chật hẹp, xung quanh phát ra tiếng “cọt kẹt” cùng với động tác đưa đẩy.
Phim truyền hình hoặc những tác phẩm nghệ thuật luôn miêu tả chuyện này đầy mơ màng. Tựa như dựa trên nỗi xao động và khó nói trong mã gen nhân tính, họ tóm lược mọi đau khổ và nguy hiểm vụt qua trong nét bút.
Cô liên tục tự nhủ, tỉnh táo, bình tĩnh, không được để nỗi sợ nhấn chìm bản thân.
Nhớ lại buổi tuyên thệ trước ngày thi đại học, cô được làm đại biểu. Dưới mái trường cấp ba hạng chót, mỗi năm chỉ có hai mươi học sinh tốt nghiệp, cô đã nghiêm trang cất lời thề hẹn cùng mọi người.
Thời gian đằng đẵng trôi qua.
Nhưng trong đời thực, những vụ án xâm hại tình dục luôn có quan hệ mật thiết với máu me, bạo lực và chết chóc.
Lâu đến mức cô gần như thấy tuyệt vọng.
Cô cố giữ mình tỉnh táo, cố giữ bình tĩnh, cố nhớ lại mọi thứ từng học cũng như những tin tức liên quan đến chuyện này để tìm cho mình một cơ hội chạy thoát.
Kẻ phía trên bóp cổ cô, trong mơ hồ, cô nghe thấy gã gằn giọng hỏi: “Vẫn còn giả vờ hả?”
Cô cắn răng, kiềm chế bản thân mình không được run rẩy, cố thả lỏng cơ thể.
Cô sắp không chịu được nữa rồi.
Nỗi sợ hãi nhấn chìm lấy cô, cô thấy cái chết đang cận kề trên đầu.
Dù quá trình này có khiến cô buồn nôn, có khiến cô đau khổ cỡ nào.
Cô liên tục tự nhủ, tỉnh táo, bình tĩnh, không được để nỗi sợ nhấn chìm bản thân.
Cô còn nhớ lại một chuyện, hôm cưới, cô và Tần Nam chụp ảnh cùng bạn bè người thân.
Cô trút bỏ ý thức và mọi cảm xúc của mình, để ghi nhớ mọi thứ trước mắt.
Tần Nam…
Gã có mùi gì, nặng khoảng bao nhiêu cân, lông gã có rậm không, những tiếng mơ hồ gã phát ra là gì, cô phải nhớ kĩ mọi thứ cô tiếp xúc.
Dù quá trình này có khiến cô buồn nôn, có khiến cô đau khổ cỡ nào.
Sau tiếng “a” kia, trong nháy mắt, cô cảm giác tuyến phòng ngự đã sụp đổ hoàn toàn.
Cô cắn chặt răng.
Thứ khiến cô cầm cự được là những lời tự nhủ, cô có thể sống sót, có thể báo thù, có thể khiến kẻ đó phải trả giá vì mọi thứ gã gây ra.
Cô thấy đau, đau quá.
Thời gian đằng đẵng trôi qua.
Mà chẳng hiểu sao bên tai cô lại vang lên tiếng thở dốc. Tiếng thở dốc đó bò khắp người cô như động vật thân mềm nhớp nháp nào đó, quấy nhiễu cô khỏi giấc mơ.
Lâu đến mức cô gần như thấy tuyệt vọng.
“Rên lên.” Gã ra lệnh cho cô: “Không tao giết mày!”
Cả người cô vô lực, dù có ý thức cũng chẳng có sức phản kháng.
Không có kho*i c*m, không có kích động, chỉ có sự đau đớn không ngừng truyền đến cùng với nỗi nhục nhã không thể nói thành lời.
Cô sắp không chịu được nữa rồi.
Cô chẳng còn sức, có vẻ gã đang cố đổi giọng, hoặc do cô quá căng thẳng nên không nhận ra là ai.
Cô không thể duy trì được sự lí trí lúc đầu để ghi nhớ, để giảm bớt đau khổ, cô bắt đầu cố nhớ lại mọi kí ức tươi đẹp của mình.
Phim truyền hình hoặc những tác phẩm nghệ thuật luôn miêu tả chuyện này đầy mơ màng. Tựa như dựa trên nỗi xao động và khó nói trong mã gen nhân tính, họ tóm lược mọi đau khổ và nguy hiểm vụt qua trong nét bút.
Cô nhớ khi còn bé, cô đứng trên mái nhà dõi trông ra xa, nhìn thành phố trải dài vô tận đến đường chân trời, nắng sớm rải đầy từng góc thế gian.
Nhớ lại buổi tuyên thệ trước ngày thi đại học, cô được làm đại biểu. Dưới mái trường cấp ba hạng chót, mỗi năm chỉ có hai mươi học sinh tốt nghiệp, cô đã nghiêm trang cất lời thề hẹn cùng mọi người.
Nhớ lại thời đại học đạp xe cùng bạn, nhớ lại ngày mưa lần đầu gặp Tần Nam.
Cô từ từ mở mắt ra, phía trước chỉ có bóng tối, hình như cô đang bị ai đó bịt mắt bằng vải đen, chỉ có ít tia sáng không bị cản lại lọt vào mắt cô.
Cô còn nhớ lại một chuyện, hôm cưới, cô và Tần Nam chụp ảnh cùng bạn bè người thân.
Cô biết mình đang gặp phải chuyện gì, cũng hiểu ngay rằng cô không thể tỉnh lại.
Cô cắn chặt răng.
Thợ chụp ảnh hô to: “Kim-chiiiii.”
Tần Nam đứng cạnh, lặng lẽ giữ chặt cô.
Tần Nam…
Đau đớn dần tăng lên, cô không kiềm chế được hơi run lên.
Kẻ phía trên bóp cổ cô, trong mơ hồ, cô nghe thấy gã gằn giọng hỏi: “Vẫn còn giả vờ hả?”
Cô chẳng còn sức, có vẻ gã đang cố đổi giọng, hoặc do cô quá căng thẳng nên không nhận ra là ai.
Nỗi sợ hãi nhấn chìm lấy cô, cô thấy cái chết đang cận kề trên đầu.
Không phải nỗi đau sinh lý mà là sự vỡ vụn khi bị đập nát xương sống, từ trong tim đến ngón tay.
Cơ thể cô cứng ngắc. Cô bị gã xoay người lại, ép quỳ xuống trong tư thế đầy nhục nhã.
“Rên lên.” Gã ra lệnh cho cô: “Không tao giết mày!”
Cô không dám phản kháng, run rẩy phát ra tiếng “a” vừa ngắn ngủi vừa gấp gáp.
Sau tiếng “a” kia, trong nháy mắt, cô cảm giác tuyến phòng ngự đã sụp đổ hoàn toàn.
Cô không kìm được khóc thét, rít lên từng tiếng.
Cô thấy đau, đau quá.
Cô trút bỏ ý thức và mọi cảm xúc của mình, để ghi nhớ mọi thứ trước mắt.
Không phải nỗi đau sinh lý mà là sự vỡ vụn khi bị đập nát xương sống, từ trong tim đến ngón tay.
Đây là bản dịch của đoạn văn bạn cung cấp, với các dấu và ký tự thừa đã được loại bỏ:
Đây là nỗi nhục thể xác ư? Hình như đúng, mà cũng không phải.
Nó giống như mọi nỗi nhục nhã trong sinh mệnh đang dùng cách này để thay nhau chà đạp cô, làm nhục cô, nói với cô rằng mọi cố gắng đều vô dụng, mọi phản kháng đều hóa công dã tràng.
Cô không xứng.
Cô không có bất kì quyền được hạnh phúc nào hết, mọi hi vọng của cô đều bị nghiền thành tro bụi..
Thậm chí ngay cả sống sót cũng là nỗi thương hại, may mắn, mông lung.
Cô khóc thét lên. Cảnh tượng trước mắt liên tục thay đổi, cô cảm giác tỉnh thần mình đang dần sụp đổ, đến sau cùng, cô quên hết mọi thứ.
Thời khắc cuối cùng vô cùng mãnh liệt, cũng vô vùng đau khổ, cô ngỡ mình sắp chết.
Trước mắt có một tia sáng.
Cô cổ vươn tay ra båt.
Đằng sau tia sáng mờ nhạt đó là cô của tuổi mười sáu đang dõng dạc phát biểu trong buổi diễn thuyết đầu tuần.
Đó là âm thanh mà cô từng không nghe thấy trong giấc mơ.
"Chúng ta hãy phấn đấu, chúng ta hãy nỗ lực, chúng ta hãy đấu tranh. Vượt qua khoảng thời gian đen tối nhất là có thể chạm tay đến tương lai tươi đẹp."
"Không có nỗi khổ nào không thể vượt lên, không có tuyệt vọng nào không thể bước qua."
"Học tập để thay đổi cuộc đời, nỗ lực thay đổi số mệnh."
"Thả tôi ra..."
"Tôi là Diệp Tư Bắc học lớp 10/7, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc để trở thành chính mình tốt đẹp hơn."
Nước mắt nhỏe mắt cô, đau khổ ngập tràn cơ thể cô.
Cô thấy ánh sáng đang tối dần.
Trong giây phút đó, cuối cùng cô cũng sụp đổ, da thịt như bị lột ra, cô đau đớn hét lên: "Thả tôi ra!!"
"Thả tôi raaa!!!"
Từng ngọn núi sừng sững đang đổ sụp, đè lên cơ thể cô.
Đó là vận mệnh, là tuyệt vọng, là thần phật trên cao lặng lẽ chứng kiến.
Đó là khổ nạn, là hình phạt, là nhục nhã, là nỗi nhục không nói thành lời.
Cô đâu phải Tôn Ngộ Không có mình đồng da sắt, khi Ngũ Chỉ Sơn ập xuống, tía hi vọng nhỏ bé yếu ớt, bí ẩn, mong manh ấy cũng bị nghiền nát trong bóng tối.
Giờ khắc này, cô đã nghĩ.
Các vị thần.
Nếu người có thật, xin người hãy mở mắt ra.
Ban cho con một chút, chỉ cần một chút ánh sáng thôi.
Xin hãy cứu Diệp Tư Bắc.
Hỡi các vị thần.