Triệu Sở Sở trang điểm xong, mọi người cũng đã chuẩn bị gần xong xuôi để đi ra ngoài theo Phạm Kiến Thành.

Quy mô của Phú Cường không lớn lắm, trụ sở chính Diệp Tư Bắc làm tổng cộng chỉ có hơn hai mươi người. Tan tầm rồi nên nhân viên đã về vãn, bây giờ chỉ còn tầm bảy, tám người ở công ty.

Phạm Kiến Thành và Trần Hiểu Dương lái xe, mọi người chia ra hai xe đi đến nhà hàng Phạm Kiến Thành đã đặt trước.

Nhân viên phòng kinh doanh đã quá quen với mấy bữa nhậu kiểu này. Tuy Diệp Tư Bắc không hay nhậu nhưng đi làm bao năm rồi nên cũng có kinh nghiệm. Xung quanh toàn người quen nên cô không hề lo lắng.

Phạm Kiến Thành đặt tiệc khá to. Lúc tới nhà hàng, ông ta xếp mình và Trần Hiểu Dương ngồi ghế phó tọa rồi, tiếp đó lại dựa theo tửu lượng để xếp chỗ, uống càng giỏi thì càng gần chủ tọa.

Triệu Sở Sở có thể coi một trong những con bài chủ lực, thế nhưng Phạm Kiến Thành lại không đẩy cô ấy lên trước mà sắp cho ngồi cùng Diệp Tư Bắc. Triệu Sở Sở không khỏi lấy làm kì lạ, hỏi thầm: “Anh Phạm, anh xếp thế này là có ý gì đấy?”

Phạm Kiến Thành trợn mắt lườm cô: “Cô còn trẻ, nếu chị Đào không uống được nữa thì cô vào thay. Không phải uống thì hạn chế tối đa.”

Triệu Sở Sở nghe vậy thì lập tức hí hửng bắn tim với ông ta: “Anh Phạm, yêu yêu.”

“Suốt ngày nhí nhố, chẳng ra đâu vào đâu.”

Phạm Kiến Thành mặc kệ cô ấy, đi sắp xếp những người khác.

Diệp Tư Bắc ngồi cạnh tự châm trà cho mình. Triệu Sở Sở quay sang, huých nhẹ cô: “Thế nào? Anh Phạm đáng tin chứ?”

Diệp Tư Bắc chỉ cười, không nói gì.

Đây không phải chiến trường của cô, cô chỉ tới cho đủ quân số thôi.

Lúc này, cô chỉ muốn im lặng chịu đựng bữa nhậu này rồi về nhà, chịu đựng qua đêm nay, sai đó lại bắt đầu chịu đựng một ngày mới.

Trong lúc chờ đợi, mọi người chuyện trò líu ríu. Diệp Tư Bắc cũng nghe ngóng được sơ sơ tin tức về nhân vật chính của tối nay.

Ông ta tên Trịnh Cường, là phó tổng giám đốc của công ty Bất động sản Vạn Phúc. Nghe đâu ông ta đã cắm rễ ở đất Nam Thành nhiều năm, rất có căn cơ trong giới bất động sản.

Vốn dĩ, tối nay ông ta sẽ đi ăn cùng Công ty bất động sản An Gia, không biết An Gia đắc tội với ông ta kiểu gì mà tự dưng ông ta lại đổi sang đi với Phú Cường. Nghe nói ông ta thích uống rượu, còn thích náo nhiệt nên Phạm Kiến Thành mới cố ý đem theo nhiều người nhất có thể.

“Tối nay chắc phải uống nhiều rồi đây.”

Bằng bề dày kinh nghiệm của mình, Triệu Sở Sở đoán tình hình tối nay.

Vừa dứt lời, cô lập tức nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, trông thấy Phạm Kiến Thành mở cửa ra, cúi người mời ba người vào phòng.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên độ ngoài bốn mươi. Ông ta mặc vest, đi giày da, thoạt trông rất khí thế.

Ông ta vừa bước vào, tất cả đều đứng dậy.

Phạm Kiến Thành kính cẩn giơ tay chỉ vào người đàn ông vừa bước vào: “Để tôi giới thiệu cho mọi người. Đây chính là sếp Trịnh của Vạn Phúc. Hoan nghênh nào.”

Dứt lời, Phạm Kiến Thành lập tức vỗ tay, mọi người cũng ào ào vỗ theo.

Căn phòng ngập trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Phạm Kiến Thành dẫn Trịnh Cường đến ghế chủ tọa: “Nào, sếp Trịnh ngồi chỗ này.”

Hai người Trịnh Cường dẫn theo không ngồi xuống mà chỉ đứng ở cửa, có vẻ là vệ sĩ.

Ông ta ngồi ghế chủ tọa, Phạm Kiến Thành và Trần Hiểu Dương ngồi hai bên. Trịnh Cường đảo mắt nhìn một lượt mọi người trong phòng, cười rộ lên: “Ồ, hôm nay Trịnh mỗ có diễm phúc quá. Toàn là người đẹp.”

Trịnh Cường đứng dậy, tự rót ba chén: “Nào, các người đẹp, tôi tới muộn, tự phạt ba chén trước.”

Nói rồi, không đợi người khác kịp khuyên ngăn, ông ta đã ực hết ba chén rượu.

Tiếp đó, ông ta quay chén không một vòng cho cho mọi người xem, trông rất hào sảng: “Nhìn đi, lão Trịnh này chưa bao giờ nói điêu. Hôm nay nếu mọi người đã tới, đã ngồi ở đây thì nhất định phải uống cho thật đã, uống thả ga, đừng có viện cớ dị ứng rượu, không uống được gì đấy với tôi. Tình nghĩa ở hết trong chén rượu, không uống đến độ gục xuống chứng tỏ quan hệ còn chưa đủ thân thiết.”

“Sếp Trịnh nói chí phải.”

Trần Hiểu Dương ngồi cạnh Trịnh Cường lập tức đứng dậy, giơ chén nhìn mọi người: “Rượu say tình nhiều, hôm nay Phú Cường mời được sếp Trịnh đến quả là vinh hạnh của bọn em. Bọn em nhất định phải tỏ thành ý. Sếp Trịnh uống ba chén, toàn thể nhân viên bọn em cũng xin kính sếp ba chén. Nào!”

Trần Hiểu Dương vừa nói vừa rót rượu cho mình: “Chén đầu tiên để chào đón sếp Trịnh!”

Cậu ta đã nói vậy, mọi người cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đồng loạt giơ chén lên uống cạn một hơi.

Diệp Tư Bắc khuất sau đám người chỉ khẽ nhấp một ngụm.

Trước giờ, trường hợp đông người kiểu này, cô đều uống cho có, dù sao cũng không ai để ý.

Trần Hiểu Dương lại nâng chén tiếp theo lên: “Chén thứ hai, cảm ơn sếp Trịnh đã đại giá quang lâm.”

Tất cả mọi người lại rót rượu, sau đó uống cạn.

“Chén thứ ba, chúc sếp Trịnh kinh doanh phát đạt!”

Mọi người lại rót rượu, cạn chén. Diệp Tư Bắc uống một ngụm nhỏ rồi đặt chén rượu xuống.

Uống xong chén cuối cùng, Trần Hiểu Dương quay chén đảo một vòng cho mọi người xem. Đoạn, cậu ta quay sang nhìn Trịnh Cường, đang định nói gì đó thì lại thấy Trịnh Cường đang nhìn chằm chằm về phía Diệp Tư Bắc.

Trần Hiểu Dương nhận ra có điềm, không dám lên tiếng.

Khung cảnh lặng im như tờ.
"Lão Phạm này." Trịnh Cường vừa mới cất lời, tất cả đều nhìn theo ánh mắt ông ta. Trịnh Cường chỉ chén rượu khuất sau đồng bát đũa của Diệp Tư Bắc, rượu trong chén vẫn còn gần nửa: "Công ty mấy người khinh tôi đấy à?"
Nghe vậy, mặt mọi người lập tức biến sắc. Đầu Diệp Tư Bắc quay mòng mòng, nghĩ thật nhanh xem mình nên làm gì.
Triệu Sở Sở phản ứng lại trước tiên, vội đứng lên nói: "Sếp Trịnh, em mời anh ba chén."
Trịnh Cường chẳng ử hử gì, chỉ lắc đầu, nhìn Diệp Tư Bắc chăm chăm.
"Lời xin lỗi của người khác không gọi là xin lỗi. Chỉ có người mắc lỗi đích thân nhận sai thì mới tính là xin lỗi."
Đoạn, ông ta lấy mấy chén rượu sang, đếm từng chén một: "1, 2, 3, 4, 5, 6."
Đếm xong, ông ta lại lấy bình rượu để bên cạnh, rót đầy từng chén một rồi giơ tay về phía Diệp Tư Bắc.
Trịnh Cường cười nhạt: "Cô gái. Khó khăn lắm hôm nay mọi người mới ăn với nhau được một bữa đông vui thế này, không thế chỉ vì một mình cô mà đề người khác ăn mất ngon được, đúng không? Uống hết chỗ này tôi mới tin công ty mấy người vẫn tôn trọng Trịnh mỗ. Nếu không thì..." Trịnh Cường mỉm cười, nhìn về phía Phạm Kiến Thành, giọng như đang đùa: "Chính là Phú Cường mấy người không nề mặt tôi rồi."
Nghe vậy, Phạm Kiến Thành cuống lên. Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tư Bắc, gọi đầy vẻ uy hiếp: "Tư Bắc!"
Diệp Tư Bắc nhìn đồng rượu xếp thành hàng, mặt mày trắng bệch.
Nhưng Phạm Kiến Thành đã tỏ thái độ, mọi người đành khuyên nhủ cô. Dù sao, đây cũng là khoản thu nhập lớn nhất năm nay của họ. Chẳng ai muốn vuột mất cơ hội này chỉ vì sáu chén rượu.
Nhất thời, tất cả mọi người đều đua nhau hối thúc cô, muốn cô xin lỗi.
Đám đông luôn có khả năng làm thay đồi bầu không khỉ. Thậm chí, bầu không khí ấy còn vô hình trung khiến người ta thay đổi suy nghĩ.
Diệp Tư Bắc cũng chẳng biết mình bị sao nữa. Cô được dặn dò vô số lần rằng con gái không được uống nhiều rượu. Nhưng chữ "không" lại chẳng thất thoát ra khỏi miệng.
Cô không dám chịu trách nhiệm nếu không lấy được hợp đồng lần này, sợ bị mọi người cô lập, sợ mất công việc hiện tại.
Tất cả mọi người đều phải uống. Triệu Sở Sở, Đào Khiết, Trần Hiếu Dương, tất cả đều đang liều mạng để lấy được hợp đồng lần này. Cô chẳng hề cao quý, lại càng chẳng sĩ diện.
Trong tiếng thúc giục của mọi người, cô khẽ cần môi đi đến trước mặt Trịnh Cường, cầm chén đầu tiên lên, vô cùng kính cần củi mình trước ông ta: "Sếp Trịnh, xin lỗi anh. Tại em không hiểu chuyện, em xin được nhận lỗi."
Trịnh Cường dòm cô, giơ tay lên tỏ ý cô mau uống đi.
Diệp Tư Bắc nhắm mắt nhắm mũi uống cạn chén rượu.
Vị cay nồng của rượu xộc vào họng rồi trôi tuột xuống dưới. Cô chẳng hề cảm nhận được sự khác biệt giữa rượu ngon và rượu dở, chỉ thấy từ thực quản đến dạ dày đều đang nóng ran lên.

Một chén, hai chén, ba chén...
Cảm giác khó chịu tăng lên theo từng chén. Đến chén thứ năm, cô bắt đầu cảm thấy đau bụng buồn nôn. Cô bịt miệng, vẻ mặt đau khổ.
Phạm Kiến Thành đứng dậy, ngập ngừng lên tiếng: "Sếp Trịnh..."
"Chậm thôi..." Trịnh Cường đưa khăn giấy cho cô: "Uống rượu là không vội được. Cử từ tử, vẫn còn một chén nữa đó."
Diệp Tư Bắc không hé răng nửa lời. Cô ngước mắt cầu cứu Phạm Kiến Thành đang đứng sau Trịnh Cường. Nhận được ánh mắt của cô, ông ta chỉ khựng lại trong thoáng chốc rồi khẽ lắc đầu.
Cô bắt đầu hối hận, trách cứ bản thân.
Ban nãy cô chịu uống hết có phải là xong rồi không? Sao cô lại nghĩ đến chuyện lên giở trò trong tình huống này cơ chứ?
Tại sao Trịnh Cường không để ý người khác mà lại chỉ để ý cô chứ?
Tất cả là tại cô.
Đầu óc cô đã quay cuồng. Cô cố thuyết phục bản thân uống nốt chén còn lại.
Nhưng khi chén thứ sáu vào bụng, dạ dày cô lập tức quặn lên. Cô thực sự không nhịn nổi nữa, bịt miệng chạy vội về phía toilet.
Diệp Tư Bắc nôn thốc nôn tháo trong toilet. Cô nghe thấy tiếng cười to ở bên ngoài. Cô không biết là ai đang cười. Nỗi đau đớn về thể xác và sự nhục nhã không thốt nên lời về tinh thần cùng dâng lên khiến khóe mắt cô cay cay.
Cô cảm thấy có sợi dây cung đang mòn dần trong đầu cô, có thế đứt phăng bất cứ lúc nào.
Có gì đó đang cuộn trào trong lòng cô, tất cả đều đang lung lay chực đổ sập.
Diệp Tư Bắc khẽ thở dốc. Nghe thấy tiếng điện thoại, cô liếc qua màn hình rồi nhấc máy.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói the thẻ của mẹ truyền tới từ đầu dây bên kia: “Con đi đâu đây?"
Giọng nói sang sảng khiến cô thấy hơi đau tai. Cô chống người ngồi lên nắp bồn cầu: "Con đang ở nhà?"
“Ở nhà? Cô biết nói dối rồi đấy hả? Tôi đang ở nhà con đây. Cô đang ở đâu?"
Hoàng Quế Phân có chìa khóa dự phòng nhà cô, song bình thường bà không hay đến.
Diệp Tư Bắc cố nghe xem Hoàng Quế Phân nói gì. Rượu khiến cô chẳng thể nghĩ được gì. Cô cảm thấy có quá nhiều chuyện đang xoay chuyến trong đầu, khiến cô bức bối.
Cô lặng thinh, song Hoàng Quế Phân lại liên thanh: "Cô nói rõ ra cho tôi. Có phải Tần Nam muốn li hôn với cô vì ngày nào cô cũng chơi bời ở bên ngoài đúng không? Giờ là giờ nào rồi mà cô còn chưa về nhà? Đây là chuyện mà con gái con lứa nên làm hả?"
"Mẹ, con đang làm việc."
Diệp Tư Bắc hơi mệt mỏi. Có thứ gì đó đang gặm nhấm trái tim cô. Cô vô thức giơ tay chụp lên giữ chặt tay còn lại: "Về nhà rồi con sẽ nói rõ với mẹ."

"Làm việc? Cô làm việc gì? Cô lấy chồng rồi nên không cần nói gì với người nhà nữa đúng không? Cô có còn coi tôi là mẹ nữa không? Nếu mà hôm nay bố cô không đến tiệm của Tân Nam, nghe nhân viên nói cả tuần nay nó không về nhà, tôi cũng chẳng đến nhà cô, trông thấy đơn li hôn trong nhà cô thì cô định giấu ông bà già này đến khi nào? Cô có biết li hôn là chuyện lớn cỡ nào không hả? Cô có biết li hôn có nghĩa thế nào với con gái không hả?"
Lời của Hoàng Quế Phân tựa như con sâu gặm nhấm não cô. Nó chui vào não cô, gặm nhấm tí tách, khiến cô vừa đau vừa ngứa. Diệp Tư Bắc giơ tay cào đầu, đau đớn cuộn người lại nghe bà chửi mắng: "Cô li hôn có nghĩ đến chuyện tái giá khó thế nào không? Cô cứ không lấy chồng là xong. Lấy rồi lại bỏ nhau là thế nào? Đến lúc đó người ngoài sẽ đàm tiếu nhà ta thế nào đây? Hàng xóm láng giềng sẽ nhìn nhà ta thế nào đây? Cô không cần thế diện nhưng tôi cần. Sở Sở với Niệm Văn sắp kết hôn rồi, cô đứng có mà làm mấy chuyện xúi quẩy nữa. Tôi cho cô biết, tôi không đồng ý chuyện cô li hôn đâu..."
"Có phải con đòi li hôn đâu!"
Diệp Tư Bắc không kiềm chế nổi nữa, bồng hét ầm lên.
Trong chớp mắt, vô số thứ dâng lên cuồn cuộn trong lòng. Cả người cô run rẩy, hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân: "Là anh ấy đòi li hôn. Anh ấy đã biết chuyện con vay tiền cho Niệm Văn mua nhà nên mới đòi li hôn. Mẹ bảo con biết làm gì đây? Mẹ bảo Diệp Niệm Văn trả tiền con con hả? Bảo Triệu Sở Sở đừng lấy nó nữa hả?"
"Cô mắng tôi thì ích gì? Tôi muốn thế à?"
Diệp Tư Bắc cao giọng chất vấn: “Sống như thế này là mong muốn của con sao?"
Hoàng Quế Phân lặng thinh, dường như đã bị Diệp Tư Bắc dọa sợ. Cô cũng nhận ra thái độ hỗn hào của mình. Cô chống đầu điều chỉnh lại tâm trạng, không nói gì nữa.
Hồi lâu sau, ngoài cửa có tiếng Triệu Sở Sở đập cửa.
"Chị ơi?"
"Chị không sao!" Diệp Tư Bắc đáp nghèn nghẹn, cố tỏ vẻ không có chuyện gì.
Dứt lời, cô nhỏ giọng vội kết thúc cuộc gọi với Hoàng Quế Phân: "Thế nhé. Ngày mai tan làm con sẽ về nhà nói rõ với mẹ."
Bà ngập ngừng đáp: "Vậy... Con nhớ về sớm."
"Vâng."
Diệp Tư Bắc nhanh chóng trả lời rồi ngắt cuộc gọi không chút do dự.
Cô ngồi trên nắp bồn cầu, cúi đầu cố bình tĩnh lại, cho đến khi Triệu Sở Sở lại thúc giục lần nữa, cô mới hít sâu một hơi, đứng dậy mở cửa.
Thấy cô đi ra, Triệu Sở Sở khẽ thở phào, nhìn cô một lượt rồi quan tâm hỏi han: "Chị vẫn ổn chứ?"
Diệp Tư Bắc dựa vào cửa, lắc đầu đáp: "Nôn xong là đỡ rồi! Không sao đâu"
"Vậy là tốt rồi."
Triệu Sở Sở yên tâm đỡ cô về phòng.
Lúc này, bầu không khí đã hoàn toàn bùng nổ, chén chú chén anh, tất cả mọi người đều đang chúc rượu nhau.

Chén đầu tiên luôn là chén khó nhất. Uống xong chén đầu rồi mà muốn từ chối chén sau sẽ vô cùng gian nan.

Diệp Tư Bắc có từ chối mọi lời mời rượu, nhưng cô không uống thì Triệu Sở Sở lại phải đỡ thay. Cô ấy này, đành cố chịu đựng uống thêm hai chén.
Đến nửa sau bữa tiệc, Triệu Sở Sở vẫn hoàn toàn tỉnh táo, mà cô đã hơi ngà ngà. Song cô cảm thấy đầu óc mình vẫn bình thường, cô biết mình đang làm gì, còn cổ tình kéo Phạm Kiến Thành lại, cầu xin ông ta: "Anh Phạm, anh nhất định phải đưa em và Triệu Sở Sở về nhà an toàn đó."
Phạm Kiến Thành gật đầu: "Cô yên tâm. Chắc chắn tôi sẽ đưa hai cô về nhà an toàn. Sở Sở, cô để ý cô ấy đi, sao lại uống đến mức này cơ chứ? Tôi đi rót cho cô ấy cốc nước."
Triệu Sở Sở vâng lời, lấy lí do chăm sóc Diệp Tư Bắc để ngồi vào một góc. Diệp Tư Bắc chưa bao giờ uống say đến thế. Cô cảm thấy bản thân có rất nhiều lời muốn nói, cô thấy mình không nên nói ra, song lại không kiêm nỗi mà bộc bạch hết lời trong lòng.
"Mẹ chị dồn ép chị, Tân Nam dồn ép chị, cuộc đời dồn ép chị, tất cả mọi người đều đồn ép chị. Chị không cần gì hết, chị đã bỏ ra mọi thứ rồi, chị chỉ muốn mọi người sống tốt thôi mà. Chị đã làm gì sai chứ?"
"Tần Nam nói chị không nên sống như thế. Nhưng chị cũng không khống chế nổi bản thân mình. Chị vô dụng, chị chẳng làm nên trò trống gì hết. Chị biết làm sao đây?"
"Đêm qua chị nằm mơ, thấy chị hồi cấp ba. Khi ấy chị thấy mình giỏi lắm, chị còn diễn thuyết hôm chào cờ nữa, rất nhiều người lắng nghe chị, nhưng đời này của chị sẽ không bao giờ có lại cảm giác ấy nữa."
"Chị thật sự muốn đi hết cuộc đời với anh ấy. Chị không biết thế nào là thích với không thích. Chị không cảm nhận được điều ấy. Nhưng chị rất muốn sống bên anh ấy cả đời. Tại sao lại khó đến thế?" Cô òa khóc.
"Uống chút nước đi, sắp về rồi."
Có người đưa nước cho cô.
Uống nước xong, cô không nghe thấy tiếng Trịnh Cường đâu nữa, hình như bữa nhậu đã tàn cuộc. Cô và Triệu Sở Sở đỡ nhau đi ra ngoài.
Phạm Kiến Thành chờ cô ở cửa. Diệp Tư Bắc mở cửa xe, hai cô ngồi vào trong.
Sau khi lên xe, cô càng nói sảng nhiều hơn, không ngừng cảm ơn.
"Sở Sở, cảm ơn em đã luôn quan tâm chị. Em với Niệm Văn phải sống tốt đấy. Đời chị đã hết rồi. Chị cũng không biết phải làm gì mới sống tốt được. Nhưng các em biết, các em vui vẻ, vậy là đủ rồi."
"Anh Phạm. Em vẫn luôn muốn cảm ơn anh. Năm ngoái nếu không nhờ anh nói với phòng Nhân sự là muốn em làm việc thì có khi em vẫn còn đang thất nghiệp. Ai cũng bảo là em đã 26 tuổi rồi, phải kết hôn rồi sinh con. Em không có kinh nghiệm làm việc, thi công thức hai năm không đỗ, đần độn không giỏi ăn nói, lại còn là sinh viên đại học thanh cao nữa. Mọi người đều không thích em. Anh Phạm, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em đường sống. Em thật sự, thật sự rất biết ơn anh."
Nói mãi, cô hơi buồn ngủ, không kiềm được nữa mà dựa vào người Triệu Sở Sở.
Cô thấy chóng mặt, lải nhải bên tai Triệu Sở Sở: "Sao lại khố đến thế? Đến khi nào mới hết đời người đây?"
Cô thấp thoáng nghe thấy giọng Triệu Sở Sở: "Chị. Đời người vốn là bé khố vô bờ. Điều chúng ta làm được là luôn tiến về phía trước".

"Thẳng tiến."
Lúc nghe thấy mấy lời này, cô hơi ngơ ngắn, mơ hồ cảm thấy Triệu Sở Sở đứng dậy. Cô ngây ra, ngắng đầu nhìn Triệu Sở Sở xuống xe, Phạm Kiến Thành đóng cửa lại.
Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ là cô dựa lên kính xe, mở mắt nhìn đèn đường vàng mở xuyên qua cửa xe, chập chờn chiếu vào mắt cô.
Ánh sáng rực rỡ, tựa như ảo mộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play