Edit: Cá dũng cảm làm truyện ngược
“Tôi là Lâm Phong, thuộc đội hình sự đồn cảnh sát Quan Điền, bà là mẹ của người gọi điện đúng không?”
Trên hành lang bệnh viện, nữ cảnh sát mặc thường phục dẫn một người phụ nữ hơi đậm người cầm làn thức ăn đi vào sâu hành lang.
Bà chừng 56, 57 tuổi, mái tóc có vẻ đen khác thường, song nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện bên dưới có tóc trắng.
Bà tên Hoàng Quế Phân, là mẹ của Diệp Tư Bắc, năm nay năm mươi sáu tuối, kiếm sống bằng việc bày quây hàng nhỏ bán đồ ăn sáng gần cống trường.
Chồng bà tên Diệp Lĩnh, vốn là giáo viên tiểu học nhưng vì vi phạm kế hoạch hóa gia đình nên bị khai trừ, sau đó ông cũng bán hàng cùng bà. Bà bản xôi, ông bán sữa đậu nành và cháo quấy.
Gia cảnh nhà họ không hề khá giả, có hai đứa con, con gái lớn tên Diệp Tư Bắc, hai mươi bảy tuổi, làm kế toán trong công ty Bất động sản Phú Cường, đã kết hôn được nửa năm. Cậu con trai tên Diệp Niệm Văn, hai mươi tư tuổi, vừa tốt nghiệp khoa luật, mới đính hôn gần đây, đồng thời cũng sắp kết hôn.
Cả cuộc đời của bậc làm cha làm mẹ chỉ là sinh con đẻ cái, nuôi nấng rồi lại nhìn chúng thành gia lập thất, thế coi như đã viên mãn.
Chẳng mấy nữa, đời này của bà và Diệp Lĩnh cũng sẽ được như vậy. Hai người có thể bắt đầu cuộc đời của mình.
Bởi vậy, gần đây bà rất vui, tuy biết hình như con gái và con rẽ có chút mâu thuẫn nhưng bà chẳng hề để tâm. Có vợ chồng nào mà không cãi nhau chứ. Bà và chồng cãi vã cả đời, chẳng phải vẫn sống với nhau đấy sao?
Vậy mà sáng nay, bà bỗng nhận được điện thoại của Diệp Tư Bắc. Thái độ của cô lạnh nhạt khác hẳn bình thường, cô chỉ nói đúng năm chữ qua điện thoại: "Đến Bệnh viện Nhân dân."
Nói xong, cô cúp máy luôn.
Bằng kinh nghiệm sống hơn năm mươi năm của mình, Hoàng Quế Phân nhạy bén nhận ra sự khác thường, vội chạy như bay đến Bệnh viện Nhân dân, vừa vào đã bị cảnh sát chặn lại.
Bà siết chặt làn thức ăn, rảo bước đi theo cô cảnh sát tầm hơn hai mươi tuổi. Nghe cô hỏi, bà không ngừng gật đầu: "Đúng thế, tôi là mẹ con bé. Con bé sao rồi? Tôi nghe giọng nó hơi lạ."
"Một tiếng trước, chúng tôi nhận được cuộc gọi của cô ấy, nói cần một chiếc áo khoác. Chúng tôi tìm thấy cô ấy ở bãi cỏ lau vùng ngoại ô. Cô ấy trốn trong bụi cỏ lau, không có thiệt hại gì về mặt tài sản, vì và điện thoại vẫn còn nguyên. Cô ấy vẫn chưa chịu nói gì, tôi đành bảo cô ấy thông cho người nhà đến đây trước, sau đó sẽ dẫn cô ấy tới bệnh viện để kiểm tra, những người khác vẫn đang thu thập chứng cứ ở hiện trường."
Lâm Phong không nói rõ, mà Hoàng Quế Phân lại chú ý đến chi tiết "bãi cỏ lau". Bà sốt sắng hỏi: "Sao nó lại ở bãi cỏ lau?"
Lâm Phong lặng thinh. Cô dừng trước cửa phòng khám phụ khoa. Ở đây đang có hai cảnh sát mặc thường phục đứng canh. Ba người chào nhau, sau đó nữ cảnh sát quay đầu lại, trông thấy người phụ nữ đã mơ hồ nhận ra điều gì đó thì lặng thinh. Một lát sau, cuối cùng cô vẫn lên tiếng: "Từ hiện trường thì rất có thể con gái bà đã bị xâm hại tình dục."
Hoàng Quế Phân đứng đực người ra, kinh ngạc nhìn nữ cảnh sát, trong vẻ kinh ngạc còn thấp thoáng chút sợ hãi và luống cuống.
Cô cảnh sát vẫn còn trẻ, không biết có phải nhớ đến mẹ mình không mà nhìn đi chỗ khác, cố tỏ vẻ đang giải quyết công việc: “Trước mắt cô ấy vẫn khai gì hết, chỉ chủ động yêu cầu làm kiểm tra * đạo. Chúng tôi đã xác nhận cơ thể không có vấn đề gì khác, cũng đã tiến hành lấy vảy da trong móng tay của cô ấy. Đợi cô ấy ra ngoài sẽ dẫn đi kiểm tra máu và nước tiểu. Bà cứ chờ ở đây một lát, nếu lát nữa xác nhận thật sự đã xảy ra chuyện đó thì mong bà hãy cố gắng an ủi cô ấy, bảo cô ấy kế lại sự việc, phối hợp với công việc của chúng tôi."
"Bà yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực truy bắt hung thủ, khiến hắn phải trả cái giá xứng đáng."
"Không!"
Cuối cùng, Hoàng Quế Phân cũng hoàn hồn, bà chỉ nói đúng một chữ chắc như đình đóng cột. Lâm Phong ngây ra, bà vội lên tiếng: "Mấy cô không cần lo chuyện này nữa. Con gái tôi, tôi hiểu. Chắc chắn nó không có chuyện gì đâu. Cô đợi tôi vào hỏi nó..."
Mặt mọi người biến sắc. Mấy cảnh sát đều nhận ra đại khái là đã gặp phải bà mẹ khó nhằn. Lâm Phong tiến lên, tính an ủi bà: "Cô à. Cô yên tâm, chúng cháu sẽ không tiết lộ tình tiết vụ án cho bất kì người nào không liên quan..."
Hoàng Quế Phân lại chỉ thẳng vào cô: "Tình tiết vụ án, tình tiết vụ án gì chứ? Cô không dược nói lung tung. Con gái tôi rất ngoan ngoãn nền nếp, hôm qua nó chỉ cãi nhau với chồng thôi. Tôi biết hết. Điện thoại tôi vẫn còn nhật kí cuộc gọi tối qua với nó. Cô còn vẫy bần thanh danh của nó nữa là tôi xé mồm cô ra đấy!"
Ngữ khí của bà rất kích động song giọng lại không lớn.
Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ đề Diệp Tư Bắc trong phòng bệnh nghe thấy.
Cô nằm trên giường bệnh, hai chân banh ra.
Kì thực cô rất muốn chạy trốn. Tư thế này khiến cô như muốn sụp đổ. Nhưng cô biết, đây là chuyện phải làm.
Chỉ có như thế mới giữ lại được bằng chứng.
Đây là hành động lí trí mách bảo cô. Cô không dám nghĩ đến bất cứ chuyện gì. Từ khi xảy ra chuyện, tỉnh lại, rồi đến lúc này, cô không dám nghĩ đến thứ gì khác ngoài vùng "lí trí".
Nhưng sự xuất hiện của Hoàng Quế Phân đã lập tức kéo cô ra khỏi thế giới chân không của bản thân. Vô vàn tiếng ồn ập tới não bộ, khiến cô nhìn thấy hết thảy những thứ khác ngoài "pháp luật".
Vậy nhưng giờ phút này, Hoàng Quế Phân lại là người duy nhất cô có thể dựa vào.
Cô không thể kể hết những chuyện này cho bố, càng không thế kế cho chồng mình.
Cô và mẹ ghét nhau, đồng thời cũng nương tựa vào nhau.
"Con bé chỉ báo cảnh sát để xin cái áo thôi mà bọn cô lại nghĩ nhăng nghĩ cuội hết lên.
Cô cũng là con gái, cô không thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ cho nó được à? Các cô làm thế thì sau này con gái tôi biết sống thế nào đây?"
"Xảy ra chuyện không phải lỗi của cô ấy. Các người sẽ bắt được hung thủ chắc? Đầu óc bà có vấn đề không đấy?"
“Nó có chuyện gì? Cô nói không phải lỗi của nó thì chính là không phải ư? Bắt hung thủ thì có ích gì? Bảo vệ công lí thì được cái gì? Tôi cho cô biết, trên đời này không phải chỉ có mỗi pháp luật. Cô còn trẻ, cô không hiểu đâu. Bọn cô làm như thế là hại cả đời con bé!"
Hoàng Quế Phân ra sức chỉ trích Lâm Phong như gà mái bảo vệ con, phủ nhận mọi suy đoán của cô.
Diệp Tư Bắc nằm trên giường khám, hờ hững nhìn lên trần nhà.
Nữ bác sĩ đang kiểm tra cho cô ngước lên liếc cô rồi lại cúi đầu, không nói gì.
Kiểm tra nhanh chóng kết thúc, Diệp Tư Bắc bình tĩnh đứng dậy.
Cô đã thay đồng phục bệnh nhân, khoác áo khoác mà cảnh sát mang đến cho cô, tóc được vén sang hai bên, người vẫn còn mùi rượu không xua được hết.
Bác sĩ ngắng đầu nhìn sắc mặt cô rồi đứng dậy, chủ động đỡ cô. Bác sĩ vừa mở cửa, Hoàng Quế Phân lập tức quay lại, trông thấy Diệp Tư Bắc thì tóm ngay lấy cô, kích động nói: “Con đang làm chuyện mất mặt gì thế hả? Đi, theo mẹ về nhà!"
"Không được."
Lâm Phong cố chấp túm Diệp Tư Bắc, nhìn chằm chằm Hoàng Quế Phân: "Chúng tôi đã lập án rồi, bà không thể dẫn cô ấy đi được."
Hoàng Quế Phân nổi đóa: "Tôi là mẹ nó! Nó không phạm pháp, bọn cô bắt nó làm gì?"
“Bà là mẹ cô ấy thì chẳng phải càng nên nghĩ cho cô ấy hay sao?"
"Mấy người đừng cãi nhau nữa."
Bác sĩ nhìn hai người đang giằng co thì nhỏ giọng khuyên nhủ: "Trạng thái của bệnh nhân không ốn lắm. Mấy người dìu cô ấy sang phòng bệnh bên cạnh nghỉ ngơi đi đã."
Đoạn, bác sĩ thì thầm nói khẽ: “Tiện thể bàn bạc xem,"
Nghe vậy, Lâm Phong ngập ngừng buông tay ra. Hoàng Quế Phân vội đỡ Diệp Tư Bắc vào phòng bệnh bên cạnh.
Bà bảo cô ngồi xuống rồi liên tục hỏi han tình hình: "Con vẫn ổn chứ? Có đau ở đâu không? Không bị thương nặng chứ?"
Diệp Tư Bắc lắc đầu. Lâm Phong đi vào, hai đồng nghiệp của cô đều là nam nên quyết định đứng ngoài cửa.
Lâm Phong nhìn Diệp Tư Bắc ngồi chết lặng trên giường, đang định mở lời thì lại nghe thấy cô lên tiếng: "Tôi muốn uống nước, phiền cô nhé."
Nghe vậy, Lâm Phong đoán Diệp Tư Bắc muốn nói gì đó với Hoàng Quế Phân. Cô thoáng do dự thì lại thấy Diệp Tư Bắc nói tiếp: "Cảm ơn."
Lâm Phong hiếu ý cô. Đồng nghiệp lớn tuổi đứng ngoài cũng khuyên cô: "Lâm Phong, ra đi."
Lâm Phong cúi đầu, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn xoay người rời đi, đóng cửa phòng bệnh lai.
Trong phòng chỉ còn hai mẹ con, Hoàng Quế Phân trông thấy Lâm Phong đi rồi thì lập tức ngồi xuống cạnh cô, lo lắng cầm chặt tay cô: "Tư Bắc, con không sao chứ?"
Diệp Tư Bắc lắc đầu, Hoàng Quế Phân yên tâm, ngẫm nghĩ một lát, bà gian nan lên tiếng: "Tối qua có chuyện thật ư?"
Diệp Tư Bắc gật đầu, mắt Hoàng Quế Phân lập tức đỏ hoe. Bà mím chặt môi khống chế cảm xúc, hồi âu sau mới khàn giọng hỏi: "Có biết là ai không?"
Diệp Tư Bắc tỏ vẻ hờ hững như là chuyện của người khác: “Bị che mắt, không nhìn thấy."
Hoàng Quế Phân thở phào, dường như đã loại bỏ được tình huống xấu nhất.
Bị che mắt chứng tỏ kẻ đó cũng không muốn Diệp Tư Bắc làm lớn chuyện, chắc sẽ không nói với ai.
Bà quay đầu lại, cân nhắc chọn từ ngữ khuyên giải: “Tư Bắc, chuyện này cứ coi như chưa từng xảy ra. Lát nữa cô hãy nói với cảnh sát là con cãi nhau với Tần Nam, rồi chúng ta sẽ lập tức về nhà."
Cô không nói gì, chỉ chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh giá lướt qua gương mặt Hoàng Quế Phân, nhìn lăm lăm vào mắt bà: "Còn hung thủ thì sao?"
"Còn bận tâm hung thủ gì nữa?"
Hoàng Quế Phân đè thấp giọng, vẻ rất sốt sắng: "Bây giờ quan trọng nhất là phải giấu nhẹm chuyện này đi, không được để người khác biết!"
Tim Diệp Tư Bắc hơi nhói lên. Cô chẳng thể nói được rốt cuộc là cảm giác gì, chỉ thấy trái tim như bị người ta bóp chặt, khiến cô ngạt thở, đau đớn.
"Tại sao?" Diệp Tư Bắc truy hỏi đến cùng.
Tại sao cô đã phải chịu tổn thương rồi mà còn bắt cô phải che giấu?
Hoàng Quế Phân thấy cô sao mà đần thế, song vẫn phân tích thiệt hơn cho cô: "Chuyện này mà ầm ĩ lên thì sau này con biết sống kiểu gì? Tần Nam có còn ở bên con không? Người xung quanh sẽ nhìn con thế nào? Đừng nói bây giờ con hoàn toàn không biết thằng đó là ai, kể cả con có biết rồi thắng kiện, tống thắng đó vào tù thì sao chứ? Thẳng đấy cũng chỉ bóc lịch mấy năm, nhưng con sẽ mất cả đời!"
Ánh mắt cô thoáng dao động, nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào bà, lặng thinh không lên tiếng.
Hoàng Quế Phân sợ cô bị đả kích, cố gắng thả chậm tốc độ, dường như cũng để tự an ủi bản thân: "Không phải mẹ muốn con chịu thiệt, mẹ chỉ muốn chọn con đường tốt nhất cho con thôi. Mấy cảnh sát đó chỉ biết bắt tội phạm, họ sẽ nghĩ cho tương lai của con ư? Nghe mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi."
"Con nghĩ mà xem, nếu làm lớn chuyện, mọi người lời ra tiếng vào, nói con ăn mặc như thế, lại còn uống rượu nữa. Con báo bị hiếp dâm thì mọi người sẽ nói thế nào?"
Câu này khiến mắt cô đỏ hoe. Cô khàn giọng giọng thích: "Con chỉ tham gia tiệc công ty, con không chơi bởi phóng túng."
Hoàng Quế Phân nhìn cô: "Người ta có tin không? Mẹ là mẹ con, mẹ hiểu con. Nhưng người khác thì sao?"
Hoàng Quế Phân không nói mấy lời khó nghe hơn nhưng Diệp Tư Bắc cũng đã nghĩ đến.
Trong cuộc đời dài đằng đẳng của người phụ nữ, họ sẽ phải chứng kiến kết cục của "những kẻ phạm lỗi" vô số lần. Lúc ấy, họ chỉ là người ngoài. Song khi xảy ra chuyện, bước đường đầy thê thảm ấy lập tức trở thành khả năng sẽ đến với bản thân.
Tâm nhìn bỗng nhòe nước mắt.
Cô không hiểu tại sao lại thế. Cô hoàn toàn không nhìn rõ Hoàng Quế Phân nữa, chỉ trông thấy bóng dáng mờ mờ đang ngồi cạnh, không ngừng khuyên bảo.
Lời của Đào Khiết và Trần Hiếu Dương mấy ngày trước vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Lúc nào chị cũng phải dặn con gái chị là không được ra ngoài sau tám giờ tối. Con gái con đứa nửa đêm nửa hôm còn ngoài đường thì ngoan với ai?"
"Con gái phải được dạy dỗ tử tế. Thật ra đàn ông cũng trông mặt mà bắt hình dong cả thôi. Em không bảo cô gái đó sai, nhưng chị xem, một giờ đêm rồi còn đi giày cao gót, mặc váy trùm mông, lại còn trang điểm nữa. Thế này chẳng há dâng mỡ lên miệng mèo à?"
Lời của bọn họ vốn chỉ là đốn lửa nhỏ, vậy mà trong nháy mắt, chúng bỏng như que diêm châm kíp nổ, khiến mọi thứ nổ tung.
Những lời phán xét của vô số người dành cho phụ nữ, những lời khuyên bảo ríu rít ùn ùn kéo đến. Chúng nhanh chóng tập hợp, đan lại thành tấm lưới gió thối không lọt, ập xuống đầu cô tựa như Ngũ Chỉ Sơn phả mây mà tới.
Cô bị bao vây tầng tầng lớp lớp, mọi giãy giụa đều trở nên thật nực cười.
Cô đã sai rồi ư?
Cô không hỏi cô này bởi lẽ trong thâm tâm cô đã sớm có đáp án. Dẫu cô đã cố gắng chôn giấu nhưng đến giờ phút này, nó vẫn bị Hoàng Quế Phân moi ra.
Thậm chí, cô còn bắt đầu hiệu ra được tại sao cô lại gọi Hoàng Quế Phân tới.
Ngoài Hoàng Quế Phân ra, bất kể là bố cô hay Tân Nam, họ đều rất khó hiểu được nỗi sợ hãi thật sự trong lòng cô.
Bà là mẹ cô, đáng ra phải là người yêu cô, hiếu cô nhất trên đời.
Cô đang chờ phán quyết của bà, chờ bà nói với cô rằng: "Không sao, chúng ta sẽ khởi kiện."
Chỉ cần như vậy thôi, cô sẽ có can đảm để tiếp tục đeo đuổi chuyện cô muốn làm.
Nhưng Hoàng Quế Phân lại không làm thế. Bà kéo cô, dìm chết chút hi vọng yếu ớt của cô: "Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Tư Bắc, thật ra con cũng đã kết hôn rồi, quan trọng nhất là không được để chuyện này bị lan truyền, con cứ coi như bị chó cắn, bỏ qua đi được không?"
Diệp Tư Bắc nhìn bà qua màn nước mắt mơ hồ.
Cô không hiểu.
Hồi còn nhỏ, mẹ luôn dặn cô phải để ý quan hệ với bạn nam, cũng vô số lần nhấn mạnh tầm quan trọng của sự trong trắng và duy nhất. Dường như tất cả những phụ nữ từng quan hệ với hai người đàn ông đều có vấn đề.
Nhưng giờ này, bà lại hờ hững nói rằng chỉ cần không bị người khác biết thì chuyện này chỉ như bị chó cắn một phát, chẳng sao hết.
Cô không thể nào dung hợp được sự mâu thuẫn này, cũng không thể nào quên được sự đau đớn và nhục nhã khi ấy.
Nhưng cô lại không có can đảm một mình đối mặt với mọi thứ mà Hoàng Quế Phân nói. Cô giãy giụa, giằng co. Lúc hai mẹ con đang căng thẳng, bên ngoài bỗng có tiếng chào quen thuộc vang lên: "Ơ, chị Lâm, anh Trương, anh Vương. Mọi người ở đây hết ạ?"