Sớm đông lạnh tê tái, sương vương cỏ cây, ánh dương lạnh lẽo đàng xa dần lan, chiếu rọi thành phố.

Cô đi tới bục bị cáo vừa đứng, bình tĩnh giới thiệu bản thân.

Đám đông tập trung trước cổng tòa án. Họ đứng trong nắng mai, mong chút ấm áp từ sắc màu ấm.

Bị cáo vừa thở phào thì một kiểm sát viên khác lại đứng lên: “Chủ tọa, tiếp đây chúng tôi muốn mời người bị hại vào tòa.”

Sau nhiều lần được truyền thông đưa tin, rốt cuộc vụ án xâm hại tình dục Diệp Tư Bắc cũng đến ngày đưa ra phán quyết cuối cùng.

“Chúng tôi không muốn công kích bị cáo, chúng tôi chỉ hi vọng cô gái đã dũng cảm đứng lên khởi tố có thể quay lại cuộc sống bình thường.”

Do vấn đề riêng tư nên phiên tòa không xét xử công khai, phóng viên và người thân đều bị chặn ở ngoài tòa án, song điều này không hề làm giảm sự háo hức mọi người.

Có MC đang trang điểm, có phóng viên “tự phát”* đang tường thuật lại tình huống trước đó, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, tất cả đều đang chờ đợi kết quả cuối cùng.

Kể xong, cô phải chịu đối chất từ hai bên, lại phải bắt đầu chứng minh cô không nói dối.

Có phóng viên tóm lược các tình tiết quan trọng của vụ án từ góc độ chính thống: “Vụ án xâm hại tình dục xảy ra vào tháng 4 năm 2018 tại Nam Thành đã đi đến phiên xét xử cuối cùng. Sau khi bị cáo được phán vô tội và được phóng thích tại phiên tòa sơ thẩm, vấn đề đạo đức và sự trung thực của nguyên cáo – cô Diệp đã một lần nữa trở thành tiêu điểm của xã hội. Rốt cuộc đây là vụ án xâm hại tình dục nơi công sở hay chỉ là bê bối giao dịch tình dục.  Hôm nay, tòa án sẽ cho chúng ta đáp án cuối cùng.”

Lần đầu tiên xức nước hoa.

Có phóng viên “tự phát” lại mổ xẻ từ góc nhìn xã hội, đi sâu phân tích ảnh hưởng của vụ án đối với xã hội: “Ngày càng có nhiều cư dân mạng tham gia thảo luận về phiên xét xử này. Hết mắng nguyên cáo lại đến chửi bới bị cáo. Tình tiết vụ án liên tục đảo ngược khiến chúng ta không khỏi suy nghĩ, khi mà dân cư mạng nhúng tay vào quá nhiều, gây ra những tổn thương cho đương sự thì rốt cuộc, ai sẽ người chịu trách nhiệm cho điều này?”

Cũng có một số phóng viên chặn đường phỏng vấn những người giơ biển “Diệp Tư Bắc cố lên” tới để cổ động: “Nếu Diệp Tư Bắc thua kiện thì các bạn có còn ủng hộ cô ấy không?”

“Cô Diệp, cô một mực khẳng định cô không hề tình nguyện, trước đó cũng không có bất cứ quan hệ riêng tư gì với người bị tình nghi. Vậy cô có thể nói cho tôi rốt cuộc xuất phát từ lí do gì mà sau khi bị xâm hại nghiêm trọng như thế, cô lại lựa chọn im lặng, sau đó bỗng dưng lại muốn thưa kiện không?”

“Có.” Một cô gái trả lời, miệng phả hơi sương.

Có phóng viên “tự phát” lại mổ xẻ từ góc nhìn xã hội, đi sâu phân tích ảnh hưởng của vụ án đối với xã hội: “Ngày càng có nhiều cư dân mạng tham gia thảo luận về phiên xét xử này. Hết mắng nguyên cáo lại đến chửi bới bị cáo. Tình tiết vụ án liên tục đảo ngược khiến chúng ta không khỏi suy nghĩ, khi mà dân cư mạng nhúng tay vào quá nhiều, gây ra những tổn thương cho đương sự thì rốt cuộc, ai sẽ người chịu trách nhiệm cho điều này?”

“Các bạn có nghĩ nếu cô ấy thật sự vu oan người khác thì các bạn làm như vậy là bất công đối với bị cáo không?”

Có lẽ phải bắt đầu từ trận hỗn loạn ấy, xé toạc quá khứ và tương lai thấm đẫm máu tươi mới tìm được nguyên nhân của sự im lặng ấy.

Cô gái cau mày: “Vậy các anh có nghĩ cô ấy báo cảnh sát muộn như thế sẽ rất khó lấy lại công bằng cho bản thân trong phiên tòa này không? Nếu chỉ vì thiếu chứng cứ mà cô ấy thua kiện, lại còn phải hứng chịu sự phán xét và chửi mắng của xã hội thì chẳng phải còn bất công hơn hay sao?”

Mọi người quay đầu nhìn sang, trông thấy một cô gái trẻ xuất hiện trước cửa.

“Chúng tôi không muốn công kích bị cáo, chúng tôi chỉ hi vọng cô gái đã dũng cảm đứng lên khởi tố có thể quay lại cuộc sống bình thường.”

Đám đông tập trung trước cổng tòa án. Họ đứng trong nắng mai, mong chút ấm áp từ sắc màu ấm.

Trước cổng tòa án, tiếng tranh luận xôn xao.

Bên trong tòa án lại hoàn toàn tương phản, chỉ có sự trang nghiêm.

Quan tòa, thư kí ngồi trên bục tòa án, kiểm sát viên và luật sư bào chữa của bị cáo ngồi hai bên.

Trước cổng tòa án, tiếng tranh luận xôn xao.

Hàng ghế dự thính trống trơn, thậm chí đến người nhà cũng không có.

Cô gái cau mày: “Vậy các anh có nghĩ cô ấy báo cảnh sát muộn như thế sẽ rất khó lấy lại công bằng cho bản thân trong phiên tòa này không? Nếu chỉ vì thiếu chứng cứ mà cô ấy thua kiện, lại còn phải hứng chịu sự phán xét và chửi mắng của xã hội thì chẳng phải còn bất công hơn hay sao?”

“Thưa chủ tọa, tôi không còn câu hỏi nào khác.”

Bên trong tòa án lại hoàn toàn tương phản, chỉ có sự trang nghiêm.

Sau khi bị cáo trả lời câu hỏi cuối cùng của kiểm sát viên, kiểm sát viên gật đầu với chủ tọa rồi ngồi xuống.

Bị cáo vừa thở phào thì một kiểm sát viên khác lại đứng lên: “Chủ tọa, tiếp đây chúng tôi muốn mời người bị hại vào tòa.”

Bị cáo được cảnh sát phiên tòa áp giải ra khỏi tòa án. Sau khi bị cáo đi khuất, cửa đóng lại, phía cửa hông vang lên tiếng “két”, cửa mở ra.

Chủ tọa gật đầu nhìn về phía cửa hông.

Cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô ngẩng đầu, hiên ngang sải bước trong thế giới này.

“Cho người bị hại vào tòa.”

Sau nhiều lần được truyền thông đưa tin, rốt cuộc vụ án xâm hại tình dục Diệp Tư Bắc cũng đến ngày đưa ra phán quyết cuối cùng.

Bị cáo được cảnh sát phiên tòa áp giải ra khỏi tòa án. Sau khi bị cáo đi khuất, cửa đóng lại, phía cửa hông vang lên tiếng “két”, cửa mở ra.

Mọi người quay đầu nhìn sang, trông thấy một cô gái trẻ xuất hiện trước cửa.

Lần đầu tiên chọn chiếc cột tóc ngọc trai, buộc mái tóc lên.

Cô mặc váy sáng màu, mái tóc mềm mại buộc dây ngọc trai thành đuôi ngựa thấp xòa xuống sau lưng. Cô trang điểm nền nã, xức nước hoa thơm mát.

“Thưa chủ tọa, tôi không còn câu hỏi nào khác.”

Cô thẳng lưng đối mặt với tất cả mọi người, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, ung dung nhưng lại toát lên sức mạnh phi thường, tựa như cỏ non chen khỏi đất đá, vươn mình khi xuân đến, tựa hoa mơ chậm rãi nở rộ trong gió rét.

Cô lặng im nhìn tất cả mọi người.

Ngót một năm nay, đây là lần đầu tiên cô mặc váy.

Nhưng nếu phải tìm đáp án cho câu hỏi này thì nào có thể nói rõ chỉ trong đôi ba câu?

Lần đầu tiên trang điểm.

Luật sư bào chữa của bị cáo hỏi cô từng điểm sơ hở một. Cuối cùng, anh ta đưa ra một câu hỏi.

Lần đầu tiên xức nước hoa.

Sớm đông lạnh tê tái, sương vương cỏ cây, ánh dương lạnh lẽo đàng xa dần lan, chiếu rọi thành phố.

Lần đầu tiên chọn chiếc cột tóc ngọc trai, buộc mái tóc lên.

“Các bạn có nghĩ nếu cô ấy thật sự vu oan người khác thì các bạn làm như vậy là bất công đối với bị cáo không?”

Cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô ngẩng đầu, hiên ngang sải bước trong thế giới này.

Cô đi tới bục bị cáo vừa đứng, bình tĩnh giới thiệu bản thân.

“Tôi tên Diệp Tư Bắc, hai mươi tám tuổi, quê quán Nam Thành, nguyên là kế toán phòng tài vụ công ty Bất động sản Phú Cường.”

“Tôi tên Diệp Tư Bắc, hai mươi tám tuổi, quê quán Nam Thành, nguyên là kế toán phòng tài vụ công ty Bất động sản Phú Cường.”

Giọng cô điềm đạm mà kiên định, trần thuật lại cảnh ngộ mà cô đã phải kể vô số lần.

Hàng ghế dự thính không một bóng người, song cô lại thấy như có một người đang ngồi đó.

Cô biểu hiện rất tốt, không khóc, cũng không mất kiểm soát, chỉ trần thuật lại mọi chuyện một cách khách quan như người ngoài cuộc.

Kể xong, cô phải chịu đối chất từ hai bên, lại phải bắt đầu chứng minh cô không nói dối.

Luật sư bào chữa của bị cáo hỏi cô từng điểm sơ hở một. Cuối cùng, anh ta đưa ra một câu hỏi.

“Cô Diệp, cô một mực khẳng định cô không hề tình nguyện, trước đó cũng không có bất cứ quan hệ riêng tư gì với người bị tình nghi. Vậy cô có thể nói cho tôi rốt cuộc xuất phát từ lí do gì mà sau khi bị xâm hại nghiêm trọng như thế, cô lại lựa chọn im lặng, sau đó bỗng dưng lại muốn thưa kiện không?”

Tất cả mọi người đều nhìn cô chăm chăm, ánh mắt sắc lẹm của luật sư bào chữa chiếu thẳng vào mắt cô. “Tại sao lúc mới đầu, cô lại không báo cảnh sát?”

Tại sao khi vừa mới bị xâm hại, cô lại không chọn báo cảnh sát?

Tại sao khi vừa mới bị xâm hại, cô lại không chọn báo cảnh sát?

Diệp Tư Bắc nghe câu hỏi của đối phương, bất giác quay đầu lại.

Cô biểu hiện rất tốt, không khóc, cũng không mất kiểm soát, chỉ trần thuật lại mọi chuyện một cách khách quan như người ngoài cuộc.

Hàng ghế dự thính không một bóng người, song cô lại thấy như có một người đang ngồi đó.

Chắc hẳn, anh trông tầm hai tám, hai chín tuổi, mặc áo jacket màu xanh đậm, tóc tai lâu ngày không được chăm chút, lòa xòa xuống hai bên tai, cằm lún phún râu. Kết hợp với làn da bánh mật và gương mặt đường nét khí khái khiến anh toát lên vẻ anh tuấn, vững vàng đầy thô ráp, hoàn toàn khác biệt với các mĩ nam đẹp mềm mại đang được ưa chuộng.

Cũng có một số phóng viên chặn đường phỏng vấn những người giơ biển “Diệp Tư Bắc cố lên” tới để cổ động: “Nếu Diệp Tư Bắc thua kiện thì các bạn có còn ủng hộ cô ấy không?”

Chắc hẳn, anh sẽ nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mà cũng vững chãi, khí phách tựa như thuyền chèo nơi biển cả, đèn rọi trong đêm đen.

Hàng ghế dự thính trống trơn, thậm chí đến người nhà cũng không có.

Tại sao lại không báo cảnh sát ư?

Câu hỏi này, cô đã bị hỏi vô số lần.

Nhưng nếu phải tìm đáp án cho câu hỏi này thì nào có thể nói rõ chỉ trong đôi ba câu?

Có lẽ phải bắt đầu từ trận hỗn loạn ấy, xé toạc quá khứ và tương lai thấm đẫm máu tươi mới tìm được nguyên nhân của sự im lặng ấy.

Diệp Tư Bắc, tại sao mày lại không báo cảnh sát?

Là ai đã nhặt lại can đảm cho mày, giúp mày vững bước đi lên con đường đầy chông gai này.

*Phóng viên tự phát: 自媒体主持: Chỉ những người đưa tin không qua các phương tiện truyền thông chính thống.

Lời của Cá: Làm bộ này vì Cá ghét cái mô-típ hiếp dâm rồi vì đẹp trai nhà giàu các thứ mà thành nam chính lắm. Truyện của tác giả nào thì Cá không tiện nói tên :)) Mong rằng các cô gái (cả các chàng trai) bị xâm hại hãy dũng cảm đứng lên.

Và giống như lời cô gái trong truyện nói, hi vọng cô gái đã dũng cảm đứng lên khởi tố có thể quay lại cuộc sống bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play