Diệp Tư Bắc xuống giường, đi tới chỗ chậu rửa mặt, hất nước lạnh lên mặt, động tác hệt robot.
Cảm giác nước lạnh hất lên mặc và cảm giác bị nước lạnh bủa vây trong cơn mơ đan chồng lên nhau. Bất chợt, màn diễn thuyết hồi cấp ba hiện lên trong đầu cô.
Cô giương mắc nhìn bản thân trong gương. Hai mắt tối tăm ảm đạm, mặt mày hốc hác.
Diệp Tư Bắc yên lặng nhìn bản thân của tuổi 27. Hồi lâu sau, cô cúi đầu xuống, rửa mặt ào ào.
Lần này, dường như cô đã tỉnh táo hơn nhiều.
Cô rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng, thay đồng phục, lấy chìa khóa cần dùng từ trong ngăn tủ đầu giường.
Lúc ngăn tủ bị kéo ra, cô trông thấy đống áo mưa ngổn ngang ở bên trong.
Vỏ áo mưa màu tím, đường vân màu trắng bạc. Đây là bao bì hiếm thấy trên thị trường.
Rất nhiều câu nói bỗng hiện lên trong đầu cô.
“Người bị hại là một cô gái trẻ tuổi…”
“Sau này anh không tới nữa, em phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Lúc nào cũng phải mang theo áo mưa. Vừa giảm nguy cơ mắc bệnh truyền nhiễm, vừa tăng tỉ lệ sống sót.”
Diệp Tư Bắc nhìn chằm chằm đống áo mưa trong ngăn kéo. Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn cầm hai cái bỏ vào túi.
Vẫn giống mọi khi, cô mặc áo khoác, đi ra ngoài khi trời hãy còn tờ mờ sáng.
Lúc đến công ty, mọi người vẫn chưa tới, cả công ty chỉ có cô lao công. Cô ngồi xuống vị trí của mình, đặt chiếc túi chưa kéo khóa lên bàn rồi tiện tay bật máy tính.
Cô lao công cúi đầu lau sàn, lúc đi qua bàn Diệp Tư Bắc, cây lau nhà quẹt phải làm túi xách rơi xuống đất.
“Ôi, xin lỗi.”
Đồ đạc trong túi rơi lả tả dưới đất, cô lao công lập tức cúi xuống nhặt. Sau đấy, Diệp Tư Bắc cũng phản ứng lại, vội ngồi xổm xuống nhặt đồ: “Không sao đâu, cứ để cháu nhặt.”
Vừa dứt lời, cô lập tức trông thấy cô lao công đang ngẩn người nhìn hai gói áo mưa bị rơi ra. Diệp Tư Bắc tỏ vẻ thản nhiên, nhanh chóng nhặt gói áo mưa lên. Cô lao công húng hắng, đứng dậy nói: “Tiểu Diệp tự nhặt đi nhé. Cô xin lỗi nha.”
Diệp Tư Bắc biết tại sao cô lao công lại đứng dậy. Cô cũng ngắc ngứ gật đầu, hoàn toàn không dám ngẩng lên.
Cô cẩn thận cất đồ vào túi xách. Đến khi trở về vị trí, các đồng nghiệp khác đã lục tục đến công ty.
Cuộc sống vẫn không có gì thay đổi. Dường như chuyện Tần Nam đề nghị li hôn chẳng hề gây ra ảnh hưởng gì to tát.
Cô vẫn giống hệt bình thường, vẫn làm việc, vẫn tập bài thể dục buổi sáng đầy ngu ngốc ở trên đường trong ánh mắt khác thường của đám người qua.
Cô vẫn vỗ tay cùng đồng nghiệp, lớn tiếng hô hào khẩu hiệu cổ vũ, vẫn dự cuộc họp buổi sáng đầy tẻ nhạt, nhìn mọi người hăng hái phát biểu ý kiến, nịnh nọt nhau.
Cô vẫn nhận đồ ăn ngoài, rót cà phê, làm việc hộ mọi người. Còn chưa đến bốn giờ chiều, chị Vương ngồi cạnh đã tới bắt chuyện: “Tư Bắc, ngại quá. Chị phải đi đón con rồi. Trăm sự nhờ em.”
Dường như không hề gì thay đổi.
Điều khác biệt duy nhất chính là cô cảm thấy mình đã trở nên vô cảm hơn.
Tỉ như hằng ngày, lúc chị Vương đến nhờ cô tăng ca hộ luôn là thời điểm cô thấy bực dọc nhất. Song hôm nay, không hiểu tại sao, cô lại chẳng có cảm giác gì hết.
Dường như tất cả hỉ nộ ái ố của cô đều đã bị tước đoạt. Cảm giác xa cách khi chìm trong làn nước đã lan từ giấc mơ sang hiện thực.
Thậm chí, cô còn mong có nhiều việc hơn để không có thời gian nghĩ linh tinh.
Cô nhìn máy tính, xử lí đống công việc một cách máy móc. Đến khi phố xá lên đèn, cô mới nghe thấy ai đó nôn nóng hỏi: “Trong phòng ai không?”
Diệp Tư Bắc nhận ra là giọng của giám đốc trụ sở chính – Phạm Kiến Thành.
Lúc này vẫn còn chưa đến sáu giờ, vẫn chưa nhiều người tan ca. Diệp Tư Bắc ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn xung quanh.
Nhân viên phòng Kinh doanh gần như chưa ai về, phòng tài vụ thì chỉ còn cô và Đào Khiết.
Phạm Kiến Thành nhìn lướt qua, trông thấy Triệu Sở Sở và Trần Hiểu Dương phòng kinh doanh đều ở công ty thì vội nói: “Hiểu Dương, Sở Sở, cô cậu ở đây là tốt rồi.”
Đoạn, ông ta giơ tay lên vỗ mấy cái để thu hút sự chú ý của mọi người rồi lên tiếng: “Mọi người gác hết việc đang làm dở lại, thu xếp rồi đi theo tôi ra ngoài dùng bữa. Không ai được xin nghỉ. Xin nghỉ thì ngày mai khỏi cần đi làm.”
Lời này vô cùng nghiêm túc. Tất cả mọi người đều nhận ra có chuyện lớn rồi.
Quan hệ giữa Triệu Sở Sở và Phạm Kiến Thành khá tốt. Cô giơ tay hỏi: “Anh Phạm, đi đâu vậy ạ?”
“Phó tổng giám đốc Lâm của công ty Bất động sản Vạn Phúc rảnh đột xuất, nói có thể dùng bữa với chúng ta. Đây là hợp đồng lớn, lấy được thì tất cả mọi người đều có tiền thưởng.”
Nghe vậy, Trần Hiểu Dương lập tức huýt sáo, Triệu Sở Sở cũng nhoẻn cười.
Nghe thấy tên công ty Vạn Phúc, Diệp Tư Bắc cũng nắm được sơ qua tình hình.
Thu nhập của công ty môi giới chia làm hai loại, một loại là bán nhà sencond-hand, loại còn lại là hợp tác các dự án bất động sản mới, bán nhà giúp họ để lấy hoa hồng.
Nhà mới ngon nghẻ đã có phân khúc khách hàng của riêng mình, bán cũng khá dễ. Có thể hợp tác với dự án bất động sản hấp dẫn chính là vụ làm ăn lớn đối với những công ty môi giới.
Dự án “Thiên Lộ*” sắp mở bán của Vạn Phúc có vị trí đắc địa, học khu lại tốt nên được mệnh danh là tòa nhà đẹp nhất ba năm qua ở Nam Thành. Mấy công ty môi giới đang tranh nhau hợp đồng này. Phú Cường đã canh me miếng thịt béo này từ lâu. Tối nay bỗng dưng phó tổng của Vạn Phúc lại chịu đi nhậu, đây quả là tín hiệu hết sức đáng mừng.
Một khi có được hợp đồng này, theo “luật” của Phú Cường, tất cả mọi người tham gia đều sẽ được thưởng một khoản kha khá.
Tiền là thứ khiến mọi người vô cùng phấn chấn.
Tất cả mọi người đều hào hứng. Triệu Sở Sở mở túi xách bắt đầu dặm lại lớp trang điểm.
Hôm nay, cô ấy đeo chiếc túi da màu xanh lá. Do màu sắc khá đặc biệt nên bình thường cô ấy không hay đeo chiếc này.
Diệp Tư Bắc thấy cô ấy đã chuẩn bị chinh chiến thì biết là không thể thoát khỏi, đành nhắc nhở “quân chủ lực”: “Nhớ mang thuốc dạ dày đấy, nhớ báo cho Niệm Văn nữa.”
Triệu Sở Sở trợn mắt: “Thôi bỏ đi. Báo Diệp Niệm Văn là kiểu gì anh ấy cũng lải nhải con gái không được đi uống rượu cho coi. Nhưng mà em làm công việc này, không uống rượu thì uống gió Tây Bắc à? Đến lúc anh Phạm đuổi cổ em thì em cũng chẳng thể trông chờ Niệm Văn nuôi mình được.”
Triệu Sở Sở đánh son xong lại bắt đầu lấy chì ra kẻ mày: “Bây giờ giá nhà cao như thế. Nếu không có bố mẹ thì em và anh ấy cũng chẳng mua nổi nhà. Mua rồi thì tiền lương hằng tháng của anh ấy cũng chỉ đủ để trả khoản vay mua nhà. Mà sau này còn phải trang trí nhà cửa, trang trải sinh hoạt, mua xe, đẻ con, có cái nào không cần tiền chứ?”
“Em trai chị cái gì cũng tốt, chỉ mỗi cái là không biết nỗi khổ nhân gian.”
Nói đến đây, Triệu Sở Sở mới nhớ ra thân phận của Diệp Tư Bắc, vội ngước lên liếc nhìn cô: “Chị tuyệt đối không được nói cho Diệp Niệm Văn biết chuyện em đi uống rượu đấy. Không là kiểu gì anh ấy cũng um lên, dỗ mãi không được cho xem.
Diệp Tư Bắc chỉ im lặng lắng nghe, nhìn chì kẻ mày trong tay cô em dâu tương lai vẽ nên đường cong xinh đẹp.
Đến khi xong xuôi, Triệu Sở Sở quay đầu lại, gương mặt trẻ trung xinh đẹp đầy vẻ phấn khởi.
Cô ấy xòe hai tay bên má tạo dáng “hoa tươi nở rộ” vô cùng dễ thương: “Chị Diệp, em đẹp không?”
“Đẹp.”
Diệp Tư Bắc trả lời một cách nghiêm túc.
Cô chăm chú nhìn vào mắt Triệu Sở Sở, bỗng thấy vô cùng hâm mộ cô ấy, đến mức hơi đố kị.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Giới thiệu BGM của chương này: « near light »
Năm chương đầu để thiết lập nên bầu không khí sẽ hơi ngột ngạt, hãy kiên trì đến chương 13!! Xin các bạn nhất định phải kiên trì đến chương 13!!
Lời của Cá: Link nhạc đây: Near light, nghe não nề lắm.