Edit: Cá Mập
Lúc này, cô mới nghe thấy đề tài buôn dưa của đồng nghiệp.
Thời gian quay ngược về ngày 8 tháng 4 năm 2018, sáu giờ chiều, Nam Thành vẫn đổ mưa lâm thâm.
Mưa phùn khiến đi lại vô cùng khó khăn, xe cộ ùn tắc chen chúc nhau nhích từng chút một, những người đứng trên vỉa hè che ô cố gắng vẫy xe, dường như trận mưa này khiến cả thành phố trở nên nhốn nháo.“những đứa trẻ bị bỏ lại” tự tử
Mưa phùn khiến đi lại vô cùng khó khăn, xe cộ ùn tắc chen chúc nhau nhích từng chút một, những người đứng trên vỉa hè che ô cố gắng vẫy xe, dường như trận mưa này khiến cả thành phố trở nên nhốn nháo.“những đứa trẻ bị bỏ lại” tự tử
“Hiểu Dương, gà xào đậu phộng của em.”
Thời tiết mưa dầm làm tan tầm rồi mà công ty bất động sản Phú Cường vẫn còn rất nhiều người chưa về, muốn đợi hết giờ cao điểm.
Lúc Diệp Tư Bắc đi đến, cô gái đang dặm lại lớp trang điểm. Cô ấy soi chiếc gương được dựng thẳng trên bàn, tô thỏi son màu rực lên đôi môi căng mọng.
Đám nhân viên rảnh rỗi túm năm tụm bảy lại, vừa chờ đồ ăn ngoài vừa buôn dưa lê. Chỉ có một mình Diệp Tư Bắc vẫn đang ngồi ở bàn làm việc. Cô đeo tai nghe để ngăn phần lớn âm thanh, ghi chép số liệu vô cùng nghiêm túc.
“Trần Hiểu Dương, có phải cậu được dâng mỡ rồi không?”
“Một giờ đêm hôm qua, trên địa bàn thành phố đã xảy ra vụ án hình sự vô cùng nghiêm trọng tại đường Tân Xuân quận Thượng Hà. Người bị hại là một cô gái trẻ tuổi mặc áo đen, váy ngắn qua mông, đi giày cao gót đỏ. Camera giám sát cho thấy lúc người bị hại đi qua ngã tư giữa đường Tân Xuân Nam và đường Tân Hà Đông thì bị vài người đàn ông bắt đi, hiện tại vẫn chưa về nhà. Trước mắt cảnh sát đã tiến hành truy nã trên toàn thành phố. Nếu người dân có manh mối thì có thể gọi điện đến đường dây nóng của đài…”
“Cảm ơn.” Diệp Tư Bắc tỏ vẻ thân thiện, nhân viên giao hàng đáp “Không có gì.” rồi lập tức đi mất. Diệp Tư Bắc xách túi đồ về cạnh bàn làm việc, mở túi ra bắt đầu chia cơm hộp cho đám nhân viên đang ngồi tám.
Màn hình treo tường ngoài đại sảnh đang phát tin tức địa phương, tiếng tin tức và tiếng nhân viên giao hàng hô to cùng truyền tới tai Diệp Tư Bắc: “Cô Diệp, đồ ship.”
Màn hình treo tường ngoài đại sảnh đang phát tin tức địa phương, tiếng tin tức và tiếng nhân viên giao hàng hô to cùng truyền tới tai Diệp Tư Bắc: “Cô Diệp, đồ ship.”
“Vâng!” Diệp Tư Bắc tháo tai nghe, nhanh nhẹn đứng dậy, rảo bước tới cửa trên đôi giày cao gót, tiếp đó nhận hai túi đồ hộp lớn.
“Cảm ơn.” Diệp Tư Bắc tỏ vẻ thân thiện, nhân viên giao hàng đáp “Không có gì.” rồi lập tức đi mất. Diệp Tư Bắc xách túi đồ về cạnh bàn làm việc, mở túi ra bắt đầu chia cơm hộp cho đám nhân viên đang ngồi tám.
Thời gian quay ngược về ngày 8 tháng 4 năm 2018, sáu giờ chiều, Nam Thành vẫn đổ mưa lâm thâm.
Lúc này, cô mới nghe thấy đề tài buôn dưa của đồng nghiệp.
“Em nói xem, cô gái kia cũng thật là, một giờ đêm rồi còn ở bên ngoài, chẳng có tí cảnh giác nào hết.”
“Em nói xem, cô gái kia cũng thật là, một giờ đêm rồi còn ở bên ngoài, chẳng có tí cảnh giác nào hết.”
“Vâng!” Diệp Tư Bắc tháo tai nghe, nhanh nhẹn đứng dậy, rảo bước tới cửa trên đôi giày cao gót, tiếp đó nhận hai túi đồ hộp lớn.
“Chị Đào, thịt rang cháy cạnh của chị này.” Diệp Tư Bắc đặt hộp cơm vào tay người phụ nữ trung niên đang buôn chuyện ở trước mặt. Người này tên Đào Khiết, chị ta không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhận hộp cơm, nói câu cảm ơn qua quýt rồi lại múa mép: “Lúc nào chị cũng phải dặn con gái chị là không được ra ngoài sau tám giờ tối. Con gái con đứa nửa đêm nửa hôm còn ngoài đường thì ngoan với ai?”
“Hiểu Dương, gà xào đậu phộng của em.”
Nhưng có vẻ, cô gái trước mặt lại rất thích bộ đồ này, thậm chí còn cố sửa ngắn váy đi, kết hợp với vóc dáng điện nước đầy đủ và gương mặt trang điểm tinh xảo khiến cô ấy trông càng xinh đẹp rạng ngời hơn.
“Cảm ơn chị Diệp.” Cậu thanh niên thoạt trông tầm hai mươi tuổi nhận hộp cơm bằng hai tay. Cậu ta tên đầy đủ là Trần Hiểu Dương. Vui vẻ nhận hộp cơm xong, cậu ta lập tức quay sang hùa theo Đào Khiết: “Chị Đào nói đúng lắm, có con gái phải để ý vào, dạy dỗ cho tốt. Thật ra đàn ông cũng trông mặt mà bắt hình dong cả thôi. Em không trách cô gái kia nhưng chị xem, một giờ đêm rồi còn đi giày cao gót, mặc váy trùm mông, lại còn trang điểm nữa. Thế này chẳng há dâng mỡ lên miệng mèo à?”
Giọng nữ pha trò vừa cất lời, phần lớn cánh nam giới và số ít nữ giới đều cười phá lên.
“Trần Hiểu Dương, có phải cậu được dâng mỡ rồi không?”
Thời tiết mưa dầm làm tan tầm rồi mà công ty bất động sản Phú Cường vẫn còn rất nhiều người chưa về, muốn đợi hết giờ cao điểm.
Giọng nữ pha trò vừa cất lời, phần lớn cánh nam giới và số ít nữ giới đều cười phá lên.
Tiếng cười khiến Diệp Tư Bắc nhíu mày, song cô vẫn không định tham gia tranh luận. Cô cầm hộp cơm cuối cùng đi đến chỗ khá gần bàn làm việc của mình, đặt xuống cạnh một cô gái xinh đẹp.
Đám nhân viên rảnh rỗi túm năm tụm bảy lại, vừa chờ đồ ăn ngoài vừa buôn dưa lê. Chỉ có một mình Diệp Tư Bắc vẫn đang ngồi ở bàn làm việc. Cô đeo tai nghe để ngăn phần lớn âm thanh, ghi chép số liệu vô cùng nghiêm túc.
Cô gái mặc đồng phục của Công ty Bất động sản Phú Cường. Đồng phục này được ông chủ công ty đặt may riêng, giá không hề thấp, gồm váy trùm mông và vest, phối thêm với tất da màu đen, nhìn vừa chuyên nghiệp vừa gợi cảm.
Mặc đồng phục khiến Diệp Tư Bắc thấy rất mất tự nhiên. Lúc cấp trên vắng mặt, cô luôn lấy áo choàng che lại, ra khỏi công ty thì bất kể xuân hạ thu đông đều phải mặc áo khoác che kín mít.
Nhưng có vẻ, cô gái trước mặt lại rất thích bộ đồ này, thậm chí còn cố sửa ngắn váy đi, kết hợp với vóc dáng điện nước đầy đủ và gương mặt trang điểm tinh xảo khiến cô ấy trông càng xinh đẹp rạng ngời hơn.
Lúc Diệp Tư Bắc đi đến, cô gái đang dặm lại lớp trang điểm. Cô ấy soi chiếc gương được dựng thẳng trên bàn, tô thỏi son màu rực lên đôi môi căng mọng.
“Một giờ đêm hôm qua, trên địa bàn thành phố đã xảy ra vụ án hình sự vô cùng nghiêm trọng tại đường Tân Xuân khu Thượng Hà. Người bị hại là một cô gái trẻ tuổi mặc áo đen, váy ngắn qua mông, đi giày cao gót đỏ. Camera giám sát cho thấy lúc người bị hại đi qua ngã tư giữa đường Tân Xuân Nam và đường Tân Hà Đông thì bị vài người đàn ông bắt đi, hiện tại vẫn chưa về nhà. Trước mắt cảnh sát đã tiến hành truy nã trên toàn thành phố. Nếu người dân có manh mối thì có thể gọi điện đến đường dây nóng của đài…”
Cô ấy vừa bôi son vừa ngồi vắt tréo chân đung đưa, chiếc giày treo lủng lẳng trên mũi chân như chỉ chực chờ rơi xuống. Động tác lắc lư như hớp hồn người khác.
“Cảm ơn chị Diệp.” Cậu thanh niên thoạt trông tầm hai mươi tuổi nhận hộp cơm bằng hai tay. Cậu ta tên đầy đủ là Trần Hiểu Dương. Vui vẻ nhận hộp cơm xong, cậu ta lập tức quay sang hùa theo Đào Khiết: “Chị Đào nói đúng lắm, có con gái phải để ý vào, dạy dỗ cho tốt. Thật ra đàn ông cũng trông mặt mà bắt hình dong cả thôi. Em không trách cô gái kia nhưng chị xem, một giờ đêm rồi còn đi giày cao gót, mặc váy trùm mông, lại còn trang điểm nữa. Thế này chẳng há dâng mỡ lên miệng mèo à?”
Thấy vậy, Diệp Tư Bắc vô thức quay đầu đánh mắt nhìn Đào Khiết. Quả nhiên, cô trông thấy Đào Khiết đang xì xào bán tán với đám đông.
Cô ấy vừa bôi son vừa ngồi vắt tréo chân đung đưa, chiếc giày treo lủng lẳng trên mũi chân như chỉ chực chờ rơi xuống. Động tác lắc lư như hớp hồn người khác.
Diệp Tư Bắc nhanh chóng quay đầu lại, đi tới trước mặt cô gái, đặt hộp cơm lên bàn.
“Sở Sở, thịt bò xốt cà chua của em này.”
“Dạ?” Nghe thấy giọng Diệp Tư Bắc, Triệu Sở Sở ngẩng đầu lên. Cô ấy nhíu mày nhìn Diệp Tư Bắc: “Chị, sao lại là chị đi lấy cơm thế?”
Tại văn phòng này, Triệu Sở Sở là người duy nhất chịu ra mặt vì cô, bởi cô ấy là bạn gái của Diệp Niệm Văn, em trai Diệp Tư Bắc.
Diệp Niệm Văn và Triệu Sở Sở yêu sớm từ thời cấp ba tới giờ. Tuy Triệu Sở Sở chỉ học trung cấp, không có công việc ổn định nhưng lại là con gái một, người bản địa nên cũng coi như xứng đôi với Diệp Niệm Văn vừa trở thành luật sư. Bởi vậy, nhà họ Diệp cũng không phản đối hai người.
Diệp Tư Bắc là đồng nghiệp với Triệu Sở Sở, hiểu tính nên lại càng quý cô ấy hơn.
“Bớt lần này cũng chẳng thấm vào đâu.”
Diệp Tư Bắc mỉm cười: “Chị về làm việc đây.”
Triệu Sở Sở giữ cô lại: “Ấy chờ đã nào. Hồi chiều chị bảo em là làm xong việc rồi cơ mà? Sao vẫn phải tăng ca thế?”
“Chị Vương phải đi đón con nên nhờ chị làm hộ.”
Triệu Sở Sở hơi bất mãn: “Ngày nào chị ta chả phải đi đón con, đâu thể ngày nào cũng bắt chị làm hộ được. Ngày mai em phải bảo chị ta mới được.”
“Cũng chẳng phải chuyện to tát gì…”
Diệp Tư Bắc vừa nghe thấy Triệu Sở Sở định đòi công bằng cho mình thì lập tức hốt hoảng.
Cô liếc cặp giò đang thò ra ngoài của Triệu Sở Sở, chuyển chủ đề: “Em vẫn nên sửa váy dài thêm đi.”
Triệu Sở Sở nhướng mày, Diệp Tư Bắc cúi người nói: “Nghe nói gần đây có biến thái, có cô gái bị người ta bắt cóc lúc nửa đêm đấy. Em phải cẩn thận vào.”
Nghe vậy, Triệu Sở Sở lập tức nhoẻn cười: “Người ta đã nổi máu biến thái rồi thì chị mặc gì cũng không ngăn được đâu.”
Diệp Tư Bắc nhíu mày: “Kể cả thế thì em vẫn phải đề phòng. Cẩn tắc vô ưu. Hay là em bảo Niệm Văn đến đón đi…”
“Em phòng sẵn rồi.” Triệu Sở Sở cắt lời cô, cười tủm tỉm thò tay vào túi, nhón tay lấy ra một thứ. Diệp Tư Bắc vừa trông thấy mép món đồ thì lập tức hoảng hốt giữ cô ấy lại: “Em làm gì đấy?”
Triệu Sở Sở sáp lại gần, thì thầm bên tai cô: “Em nghe chuyên gia nói đấy. Lúc nào cũng phải mang theo áo mưa. Lỡ có gặp phải biến thái thật thì chủ động đưa cho kẻ đó. Như thế sẽ khiến đối phương cảm thấy chị sẽ không báo cảnh sát. Vừa giảm nguy cơ mắc bệnh truyền nhiễm, vừa tăng tỉ lệ sống sót.”
“Em…”
Diệp Tư Bắc đỏ mặt, ngại không muốn nói với Triệu Sở Sở nữa: “Em nói nhăng cuội gì thế.”
“Chị, em nghiêm túc đấy.”
Nói rồi, Triệu Sở Sở vỗ tay cô: “Về nhà bỏ sẵn một cái vào túi xách. Bây giờ lắm biến thái, cẩn tắc vô ưu.”
“Đừng huyên thuyên nữa.”
Diệp Tư Bắc cảm thấy bàn tay lỡ chạm vào thứ đó nóng phừng lên. Cô đỏ mặt xoay người đi: “Chị phải tăng ca đây.”
“À chị ơi…” Triệu Sở Sở gọi với theo, Diệp Tư Bắc quay lại nhìn cô ấy. Triệu Sở Sở thôi cười, mấp máy môi hồi lâu mới hỏi: “Anh rể… đã về nhà chưa?”
Nét mặt Diệp Tư Bắc cứng đờ. Triệu Sở Sở tỏ vẻ lo lắng, đang định nói thì Diệp Tư Bắc đã đáp: “Anh ấy bảo tối nay sẽ về, không sao đâu.”
Triệu Sở Sở thở phào rồi bật cười: “Vậy là tốt rồi. Em với Niệm Văn sắp kết hôn rồi. Nếu đến khi đó hai anh chị vẫn chưa hòa hảo thì em cũng ngại báo tin mừng, lại làm chị buồn lòng.”
Diệp Tư Bắc an ủi cô ấy: “Nói ngốc nghếch cái gì thế? Có vợ chồng nào không cãi nhau chứ? Đầu giường giận cuối giường hòa, không sao đâu.”
“Cũng đúng.” Triệu Sở Sở gật đầu, nhưng ngẫm nghĩ một lát, cô ấy vẫn không nhịn được hỏi lại: “Nhưng chị này, rốt cuộc tại sao chị với anh rể lại cãi nhau thế?”
Diệp Tư Bắc không đáp thẳng mà chỉ nói: “Mấy chuyện vặt vãnh ấy mà. Em ăn rồi làm việc đi, đợi tạnh mưa rồi về luôn, đừng ở lại muộn quá.”
Dứt lời, cô lập tức quay về chỗ làm nốt đống công việc không phải của mình.
Mưa suốt cả buổi chiều cũng phải đến lúc ngớt. Chỉ một lát mà đã nhỏ hẳn đi.
Triệu Sở Sở về rất sớm, người trong văn phòng càng ngày càng ít, chỉ còn mấy chuyên viên vẫn đang tăng ca.
Đến khoảng tám giờ, Diệp Tư Bắc mới làm xong, cô khóa kĩ từng ngăn tủ rồi ra khỏi cửa.
Trần Hiểu Dương cầm cốc trà về bàn làm việc, trông thấy Diệp Tư Bắc thì liếc về phía cổng, tò mò hỏi: “Chị Diệp, chồng chị không tới đón à?”
Cô lúng túng gật đầu: “Ừ, gần đây anh ấy hơi bận.”
Trần Hiểu Dương nhận ra hình như mình đã hỏi chuyện tế nhị. Cậu ta hơi ngại, bèn gãi đầu: “À. Vậy chị đi đường cẩn thận.”
Diệp Tư Bắc đáp qua loa rồi vội chạy ra ngoài như đang chạy trốn. Đợi cô khuất hẳn, Trần Hiểu Dương mới dựa vào tấm ngăn trên bàn làm việc nhìn theo hướng cô, tò mò hỏi Đào Khiết đang tính tiền ở bên cạnh: “Chị Đào, gần đây chị Diệp cãi nhau với chồng ạ? Lúc trước ngày nào chồng chị ấy cũng đến đón mà.”
“Nào chỉ cãi nhau thôi, có khi sắp li hôn rồi ấy.”
Đào Khiết gập máy tính lại: “Triệu Sở Sở đang yêu Diệp Niệm Văn, em trai Diệp Tư Bắc, cũng sắp lấy nhau rồi. Nhà họ Diệp muốn mua một căn hộ, Diệp Niệm Văn vừa mới tốt nghiệp năm nay, lấy đâu ra tiền mua nhà? Hai ông bà già ki cóp từng đồng rồi lại bắt Diệp Tư Bắc vay tín dụng thêm năm mươi nghìn. Hai ngày trước cô ấy vừa mới làm chứng minh thu nhập chỗ sếp Phạm xong, còn dặn đừng nói cho người khác, nhất là Triệu Sở Sở.”
Đào Khiết ngẩng đầu liếc qua Trần Hiểu Dương, nói với vẻ hơi chê bai: “Lúc trước sếp Phạm còn nói, não Diệp Tư Bắc có vấn đề. Kiểu người không biết nói “không” với người khác thì sớm muộn gì cũng tự hành hạ bản thân đến chết thôi.”
Hình như trời lại mưa rồi.
Cái kiểu kẻ phụ tình từ biệt, đón hè sang này của mùa xuân quả thực khiến người ta thấy ghét.
Diệp Tư Bắc uể oải che ô, lết thân chen lên xe buýt về nhà.
Đã qua giờ cao điểm, cô tìm vị trí gần cửa sổ ở hàng cuối rồi ngồi xuống. Điều này làm cô hơi thích thú.
Tìm được chút may mắn nhỏ bé trong cuộc đời đầy xô bồ này, khiến cô cảm thấy rất vui.
Cô tựa vào cửa sổ, nhìn thế giới mơ hồ trong màn mưa. Dưới ánh đèn đường ấm áp, những chiếc đèn xe chói lóa và những tấm biển quảng cáo sặc sỡ, cả thế giới trở nên chói lóa.
Cô nhìn những người mặc áo mưa, đi xe máy đèo con lao vụt qua bên đường, nhìn những người đi đường lấy túi che đầu vội vã chạy qua.
Cô tựa như vị khán giả của thế gian, hết thảy đều chẳng liên quan gì đến cô. Trong giây phút yên bình này, cô không dám nghĩ đến mấy chuyện phức tạp ấy. Dẫu biết có rất nhiều chuyện đang cần cô xử lí, song trong khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi này, cô không muốn bị quấy rầy.
Thế nhưng, trời không chiều lòng người, điện thoại rung lên, cô liếc nhìn, thấy Tần Nam gửi tin nhắn tới.
“Anh về muộn.”
Anh chỉ đang thông báo.
Diệp Tư Bắc mệt mỏi nhắn lại: “Vâng.”
Thật ra cô nên hỏi anh đã ăn cơm chưa, có mặc đủ ấm không để chứng tỏ sự hiền thục của người vợ.
Nhưng giờ này, cô không muốn làm thế.
Giờ này, cô nhận rõ một điều, thực ra cô không yêu chồng mình, cũng chẳng hề thấy hạnh phúc với cuộc hôn nhân này.
Thậm chí, cô đã cố gắng thuyết phục bản thân, nói với mình rằng thực ra cuộc hôn nhân này cũng không tệ. Nhưng lúc ấy, cô lại nhận ra mình còn không hình dung được Tần Nam là người thế nào.
Hai người vốn không hề quen nhau.
Trước khi kết hôn, họ chỉ quen nhau sáu tháng. Trong sáu tháng ấy, họ cũng chỉ gặp nhau một lần vào mỗi cuối tuần. Kết hôn được một năm, hai người đều đi sớm về muộn, anh bận việc, thường xuyên cứ vừa về đến nhà là nằm vật ra giường.
Anh không thích nói chuyện, mà cô cũng không giỏi giao tiếp, lại còn hơi sợ anh. Vậy nên kết hôn được một năm rồi mà tất cả hiểu biết của cô về Tần Nam chỉ dừng lại ở những điều có thể viết trong sơ yếu lí lịch.
Hai mươi tám tuổi, con một trong một gia đình nông thôn. Quê quán là một thôn nghèo ở vùng dưới Nam Thành, đa phần người trẻ đều rời quê đi làm ăn xa, để lại cha mẹ già chăm sóc đám con thơ. Sở dĩ tất cả mọi người trên thị trấn đều biết đến thôn này là vì vụ “những đứa trẻ bị bỏ lại” rủ nhau tự tử mười mấy năm trước. Khi đó, người đi ra ngoài làm ăn vẫn chưa nhiều. Mấy đứa trẻ tự tử là con cái của hai gia đình có bố mẹ đi làm xa. Trong đó, một đứa bé tầm mười một, mười hai tuổi đã rủ hai đứa bé tầm bảy, tám tuổi của một gia đình khác cùng thắt cổ tự tử trong nhà. Vụ này đã trở thành tai nạn bi thảm nhất năm đó, khiến mọi người bàng hoàng.
Bố mẹ Tần Nam thuộc nhóm người ra ngoài làm ăn sớm nhất thôn. Thế nên từ nhỏ anh đã được ông nuôi nấng. Năm anh mười bảy tuổi, bố anh gặp tai nạn bỏ mạng ở công trường, mẹ anh cuỗm tiền bỏ trốn với người đàn ông khác. Thế là anh bỏ học cấp ba, phiêu bạt bên ngoài, học nghề sửa xe rồi quay lại Nam Thành mở tiệm sửa xe nhỏ. Hai năm trước, ông nội anh mất do bệnh, chỉ còn lại một mình anh.
Tiệm của anh tên là “Tiệm ô tô Hoa Tuyết”, cô đoán là do anh thích uống bia Hoa Tuyết.
Anh không thích nói chuyện, thích đánh quyền, hút thuốc, biết chủ động làm việc nhà, không thích nhà họ Diệp.
Trừ mấy điều đó ra, cô hoàn toàn không biết gì khác về anh.
Mà cô cũng chẳng muốn biết.
Kì thực điều cô cần chỉ là cuộc hôn nhân này – để ngăn cô bước vào một cuộc hôn nhân không tương đồng khác.
Cô không biết anh nghĩ gì, nhưng chắc là cũng giống cô thôi.
Dẫu sao, trong vòng xoáy thời đại, con người càng tự do lại càng chết lặng.
Khi khó có được, tình yêu trở nên đáng quý, mọi người sẽ liều mạng vì nó, như Lương – Chúc hóa điệp, như Romeo và Juliet.
Nhưng khi không còn bất cứ rào cản nào nữa, có được dễ như trở bàn tay, tình yêu lại trở về với diện mạo vốn có.
Trong các loại tình cảm, tình yêu vốn là thứ vô dụng nhất, xa xỉ nhất. Dù chẳng có bất cứ trở ngại nào thì vẫn rất ít người có được nó.
Diệp Tư Bắc cảm thấy, họ chỉ đến tuổi rồi nên mới cố ép ở bên nhau.
Cái sự cố ép giữa họ chỉ cần nhìn là thấy, không hợp thì cãi nhau, hai người gần như chẳng còn lời gì để nói với nhau.
Mỗi lần cãi vã, cô luôn là người xin lỗi, anh sẽ nói muốn yên lặng, sau đó ra ban công ngồi cả đêm, có khi hút hết hai bao thuốc.
Mà lần này, họ cãi nhau vì chuyện Diệp Niệm Văn kết hôn, cô âm thầm vay tín dụng năm mươi nghìn để giúp cậu mua nhà.
Sau khi biết chuyện, Tần Nam đã nổi giận. Anh cầm áo khoác, siết chặt nắm đấm, nhìn cô chằm chằm.
“Diệp Tư Bắc, em cảm thấy cuộc đời em đã đến nông nỗi này rồi nên không muốn nghĩ gì cho mình nữa đúng không.”
Cô vẫn chỉ biết lặp lại câu “Xin lỗi”.
Anh không đáp lời cô, trong chớp mắt ấy, cô đã nghĩ anh muốn đánh mình.
Cô sợ hãi lùi lại một bước, dường như động tác này đã chọc giận anh. Tần Nam quay đầu sang đạp bay ghế, lao ra khỏi cửa, từ đó đến giờ vẫn chưa về nhà.
Tận hôm nay, anh mới gửi tin nhắn cho cô sẽ về nhà muộn.
Xe buýt đến trạm, Diệp Tư Bắc xuống xe, lết thân mình mệt mỏi đi vào khu nhà, nghĩ xem buổi tối nên làm gì để cứu vãn cuộc hôn nhân này.
Nhà cô nằm trong khu tập thể cũ ở ngoại thành. Khác với các kiến trúc đa dạng ngày nay, khu tập thể chỉ là một tòa nhà nhiều tầng vuông chằn chặn được xây trên nền xi măng, mỗi tầng tám nhà, không có thang máy mà chỉ có một cầu thang bộ ở mé phải, cũng là lối đi duy nhất đến từng nhà.
Đối với Diệp Tư Bắc, việc gian nan nhất hằng ngày chính là leo đoạn cầu thang này.
Cô đi trên giày cao gót leo từng tầng một, cuối cùng cũng đến tầng năm. Cô đến trước cửa nhà mình, móc chìa khóa mở cửa rồi giơ tay vào bật đèn.
Nhà cô rộng hơn bảy mươi mét vuông, một phòng khách hai phòng ngủ. Ánh đèn rọi khắp căn phòng, trong nhà không có ai khác, Diệp Tư Bắc đặt túi xuống, đi vào phòng, thay đồ xong thì đi tới phòng bếp nấu cơm. Cô lấy ít đồ ăn trong tủ lạnh, bắt đầu thái thịt.
Cô làm trứng bác cà chua, thịt xào dưa chuột và canh trứng rong biển.
Toàn là mấy món đơn giản. Cô không biết làm mấy món quá phức tạp.
Nấu xong, cô đặt lên bàn, bắt đầu chờ đợi trong sự tẻ nhạt.
Đồ ăn nguội rồi thì đi hâm lại, không có chuyện gì thì đi dọn dẹp nhà cửa.
Đợi đến 11 rưỡi, cô nằm nhoài ra bàn lim dim sắp ngủ thì mới nghe tiếng cửa lạch cạch mở ra.
Cô choàng tỉnh, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa.
Thoạt trông, anh tầm 27, 28 tuổi, vóc dáng cao lớn, mặt mày anh tuấn, cân đối. Anh mặc chiếc áo thun màu xanh quân đội dính đầy dầu máy, quần jean dính đất, chiếc jacket vắt bên tay. Cặp tài liệu anh cầm cũng dính đầy bùn đất, trông như vừa bò ra khỏi chỗ nào đấy.
Diệp Tư Bắc ngây ra nhìn anh, ánh mắt anh lại nhìn bàn cơm, cũng ngây ra. Hai người im lặng một hồi, sau đó, anh mở lời trước: “Có việc đột xuất phải đến ngoại ô thay lốp cho người ta. Mưa nên nhiều việc, anh mà mặc kệ thì sợ là họ phải qua đêm ở đó luôn.”
Diệp Tư Bắc hoàn hồn, vội đứng dậy: “Vâng. Anh chưa ăn đúng không? Để em đi hâm đồ, ăn cho anh.”
Nói rồi, cô đứng dậy bê đồ ăn vào phòng bếp.
Người đàn ông vẫn đứng ở cửa, do dự một lát, anh cởi quần áo, lấy tập giấy trong cặp ra, đặt lên chiếc ghế cạnh bàn rồi đi chân trần vào phòng tắm.
Cô hâm nóng thức ăn, đơm cơm rồi chờ anh trước bàn ăn.
Một lát sau, anh đã mặc quần áo xong, đi đến ngồi đối diện với cô.
Anh mặc đồ hằng ngày, áo thun màu lam phối với quần dài trắng. Tóc vẫn hơi ẩm, nước nhỏ xuống chảy dọc theo làn da màu đồng, trông khá gợi cảm.
Diệp Tư Bắc nhận ra có gì đó không đúng. Cô cười rộ lên, làm như không có chuyện gì: “Đã về nhà rồi, sao không thay đồ ngủ đi?”
Tần Nam không trả lời cô, chỉ nhìn đồ ăn rồi bình tĩnh lên tiếng: “Ăn cơm trước đi.”
Diệp Tư Bắc không phản đối, hai người cúi đầu ăn cơm. Suốt cả bữa chỉ có tiếng nhai chầm chậm, thỉnh thoảng có tiếng va chạm vào đồ sứ, ngoài ra, hai người không nói gì khác.
Ăn xong, cô đứng dậy thu dọn bát đũa: “Anh đi ngủ trước đi, em dọn dẹp đã.”
“Chờ đã. Anh có ít lời muốn nói với em.” Giọng người đàn ông vô cùng bình tĩnh.
Diệp Tư Bắc dừng động tác, anh lại nhấn mạnh: “Ngồi xuống đi.”
Diệp Tư Bắc không nói gì. Cô thấp thoáng linh cảm không lành. Hồi lâu sau, cô mới quay người lại, chầm chậm ngồi xuống.
Đợi cô ngồi rồi, anh vẫn không lên tiếng. Trong sự im lặng tựa như không có hồi kết, cuối cùng Tần Nam cũng mở lời.
Giọng anh rất trầm: “Diệp Tư Bắc. Chúng ta li hôn đi.”