--
Tùng Vân khóc lớn đến mức không kiềm được, chẳng mấy chốc đã kinh động đến quản sự ma ma trong viện. Một người lập tức đi tới, vừa thấy Tùng Vân đang khóc liền mắng ngay:
“Tùng Vân, ngươi lại khóc cái gì mà khóc? Đây là phòng thiếu gia, ngươi tưởng là nhà của ngươi chắc? Một chút quy củ cũng không có!”
Tùng Vân vốn luôn sợ quản sự ma ma, mấy người trong phòng của Nguyễn Hành lại đều là có giao tình với mẫu thân y. Tùng Vân sợ mẫu thân mình lại bị tố cáo điều gì, nên cũng không dám khóc to nữa, chỉ cảm thấy càng thêm tủi thân, mắt to rưng rưng, cắn môi, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống.
Nguyễn Hành thấy vậy, vội nói:
“Không sao đâu, là ta không đúng, trêu chọc hắn mấy câu thôi.”
Ma ma kia cũng quen cảnh Nguyễn Hành che chở Tùng Vân, trên mặt lộ vẻ phiền muộn chẳng khác gì Bạch ma ma:
“Thiếu gia, không phải nô tỳ nhiều lời, nhưng ngài thật quá dễ tính rồi. Ngài cứ chiều chuộng nó như vậy, từ nhỏ đến lớn đều thế, về sau sao mà nên chuyện?”
Nguyễn Hành chỉ qua loa vài câu rồi bảo ma ma lui xuống nghỉ ngơi. Sau đó quay đầu nhìn Tùng Vân.
Tùng Vân lúc này cũng bình tĩnh hơn nhiều, nghĩ lại chuyện xảy ra chiều nay, quả thật lỗi cũng phần nhiều ở mình. Thế nhưng nỗi tủi thân trong lòng lại cũng là có thật, lau mãi mà đôi mắt đẫm lệ vẫn còn ngân ngấn.
Đang lau mắt, bỗng thấy trước mũi đưa tới một vật gì đó thơm mùi bánh ngọt. Tùng Vân nhìn kỹ, là hộp bánh Trạng Nguyên, chính là thứ sáng nay bị mẫu thân cấm không cho ăn vụng.
“Ăn đi, tất cả là của ngươi. Là ta không nên chọc ghẹo ngươi.” – Nguyễn Hành dịu dàng nói.
Y rất hiểu vì sao Tùng Vân lại khóc — mẫu thân thiên vị người ngoài, đổi lại ai mà chẳng thấy tủi? Anh em ruột còn có thể vì giành tình thương mà cãi nhau. Huống chi Tùng Vân từ nhỏ đã chứng kiến mẫu thân mình thiên vị cho thiếu gia, chịu uất ức bao nhiêu lần cũng chẳng dám nói một lời.
Vậy nên cứ mỗi lần như vậy, Nguyễn Hành đều thấy mềm lòng thật sự.
Tùng Vân vừa ăn vừa khóc, mắt long lanh ngước lên nhìn Nguyễn Hành, sau đó hé miệng cắn một miếng bánh y đưa.
Bánh ngọt, mềm thơm, vừa ăn vừa rơi nước mắt, thế nhưng trong lòng lại thấy được an ủi không ít.
Thiếu gia vì mình mà xin lỗi, Tùng Vân cũng thấy mình đúng là quá hồ đồ. Thiếu gia đối tốt với mình như vậy, vậy mà mình lại khóc lóc ầm ĩ khiến y mất mặt, liền cúi đầu, hít hít mũi, ngượng ngùng nói:
“Thiếu gia, là ta sai rồi…”
“Ngươi khi nào mới chịu hiểu chuyện một chút đây?” – Nguyễn Hành thở dài khẽ khàng, đỡ cậu lên ghế ngồi, bản thân cũng ngồi bên cạnh. Một lát sau, y nói:
“Nương nào mà không thương con mình? Ngươi chẳng lẽ không biết, nương ngươi thương ta, cũng là vì muốn ngươi có thể sống tốt hơn ở chỗ ta sao?”
Tùng Vân tròn mắt nhìn Nguyễn Hành, hình như phải suy nghĩ một lúc mới hiểu ra đạo lý trong lời ấy, gương mặt dần dần lộ vẻ ngộ ra. Nhưng sau đó, cậu lại vội vàng nói:
“Không phải đâu thiếu gia, nương ta là thật lòng thương ngươi mà!”
“Cái đó ta biết.” – Nguyễn Hành cười khẽ, lại nói tiếp – “Chỉ là muốn nói cho ngươi hiểu, về sau đừng vì mấy chuyện thế này mà tủi thân. Nương ngươi không cho ngươi ăn cái gì, thì cứ nói là ta cho, chẳng lẽ không được sao?”
Tùng Vân nghe xong cũng bật cười, rồi lại ngượng ngùng nói:
“Ai mà thèm ăn đến mức đó chứ? Thiếu gia nói nghe cứ như ta chỉ biết ăn vậy…”
“Thế ngươi còn biết làm gì nữa? Kêu ngươi học hành đọc chữ cho đàng hoàng, lại khiến ta náo loạn nửa buổi chiều.” – Nguyễn Hành bất đắc dĩ nói.
Tùng Vân đỏ bừng cả mặt, nhắc đến chuyện đọc sách lại thấy khổ. Nghĩ cho cùng thì chiều nay cũng vì chuyện học mà sinh sự. Sách vở đúng là nguồn cơn mọi tai họa!
Tùng Vân đương nhiên không dám nói thế với Nguyễn Hành, chỉ đành ỉu xìu nói:
“Thiếu gia… ta thật sự phải học sao? Ta thật sự học không vô, xin ngươi tha cho ta đi…”
Nguyễn Hành nhíu mày phiền muộn, có đôi khi Tùng Vân đúng là khiến người ta nhức đầu. Nhìn cậu tội nghiệp cầu xin, còn long lanh nước mắt thế kia, ai mà đành lòng? Y nói:
“Ngay cả tên mình còn chưa viết được, sau này bảo ngươi làm quản sự, sổ sách nhìn không ra thì biết làm sao?”
“Ta…” – Tùng Vân nghẹn họng, lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ đến tiền đồ của mình. Sau này thiếu gia đỗ đạt làm quan, bản thân cũng không cần làm thư đồng nữa. Nhưng mà… ngoài việc đó ra thì còn biết làm gì?
Xem ra là thiếu gia đã nghĩ cho mình rất nhiều, nhưng bản thân thì thật chẳng ra gì…
Nguyễn Hành dù muốn nâng đỡ cậu làm chút việc, chỉ e Tùng Vân cũng chẳng gánh vác nổi, chuyện gì cũng không xong.
Nghĩ đến đây, Tùng Vân càng thấy phiền lòng, gãi gãi đầu, chẳng thể nào gạt lòng mà hứa sẽ chăm học, cũng không muốn khiến thiếu gia thất vọng.
Nghĩ kỹ lại, mình thật sự rất vô dụng. Không trách được mẫu thân cứ mắng hoài, trong mấy người Mai Tuyết, Trúc Sương, thì mình học dở nhất, hầu hạ cũng không khéo… đúng là chẳng được việc gì. Ngay từ lúc mới vào phủ đã bị phân đến đây, cũng chỉ vì không ai coi trọng, là liên lụy đến thiếu gia mà thôi…
Tùng Vân cảm thấy vô cùng áy náy, đang định nói gì, thì Nguyễn Hành đã thở dài:
“Thôi, ngươi có thể biết nhận biết chữ, ta đã phải thắp nhang tạ ơn rồi. Mau đi gọi cơm tối đi.”
Tùng Vân như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đi.
Nguyễn gia chuẩn bị thức ăn cho các chủ tử vô cùng phong phú, một mình chủ tử thế nào cũng không thể ăn hết, thường thì sẽ để phần dư lại thưởng cho những hạ nhân thân cận. Tuy nhiên đến chỗ của Nguyễn Hành, vì Tùng Vân mỗi lần hầu hạ bên cạnh khi hắn dùng bữa đều chảy nước miếng không kiềm được, nên về sau Nguyễn Hành dứt khoát cho Tùng Vân cùng ăn với mình luôn cho tiện.
Theo lý mà nói, Tùng Vân từ nhỏ đã theo hầu thiếu gia, cũng từng được ăn ngon, thấy nhiều rồi, nhưng ông trời mới biết vì sao cậu ta lại dễ thèm đến vậy, mỗi lần thấy đồ ăn ngon là lại như chưa từng được ăn bao giờ, khó trách lớn chừng này rồi còn vì cái bánh ngọt mà khóc.
Thế nhưng, cái sự “dễ thèm” ấy cũng có điểm tốt — mỗi lần nhìn Tùng Vân ăn cơm, Nguyễn Hành đều cảm thấy rất ngon miệng. Tùng Vân không hề kén ăn, với món nào cũng chỉ toàn lời khen, nếu ăn thấy món nào đặc biệt ngon thì còn sẽ khen cùng Nguyễn Hành một chút, vậy là Nguyễn Hành cũng bị cuốn theo, cảm thấy như món đó thật sự ngon hơn bình thường.
Vì vậy hôm nay, hai chủ tớ lại ngồi đối diện cùng ăn cơm. Vì chiều nay bị chuyện làm phiền mà không ăn được bữa nhẹ, Nguyễn Hành thật sự đã đói bụng, nên ăn rất ngon lành.
Ăn xong, Nguyễn Hành theo thói quen lại xem sách một lúc, sau đó tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm.
Việc tắm rửa của Nguyễn Hành trước giờ luôn đơn giản, Tùng Vân và người hầu chỉ cần chuẩn bị nước nóng, bồ kết, khăn tắm và quần áo là được. Tuy nhiên, Nguyễn Hành lại cực kỳ yêu sạch sẽ, phòng tắm mỗi ngày đều phải được lau dọn sạch sẽ không để sót một hạt bụi, điểm này là Tùng Vân phải ở bên cạnh lâu ngày mới biết được.
Tối đến canh ngủ, hôm nay đến phiên Tùng Vân trực đêm. Tùng Vân hồi nhỏ rất sợ bóng tối, nên khi đến lượt mình trực, Nguyễn Hành đều cho cậu ngủ ngay bên mép giường của mình.
Do thói quen từ xưa, đêm nay cũng như vậy. Tùng Vân sau khi rửa mặt xong liền ôm chăn gối của mình từ phòng dưới lên, bịch một tiếng đặt xuống chiếc sập đối diện giường của Nguyễn Hành, sau đó trải ra chuẩn bị ngủ.
Cậu hoàn toàn không nghĩ đến hiện tại cả hai người đều không còn là trẻ con nữa. Nguyễn Hành đã là người trưởng thành, còn bản thân cậu cũng đã mười mấy tuổi, đến tuổi biết chuyện rồi. Dù rằng chưa phân hoá, nhưng việc hai người ngủ cùng một phòng như vậy đã không còn thích hợp cho lắm.
Tuy nhiên, nhìn Tùng Vân tự nhiên chui vào chăn như chẳng có gì xảy ra, Nguyễn Hành cuối cùng cũng không nói gì. Dù sao thời tiết vẫn còn xuân, nhưng hoa chưa nở, ban đêm vẫn lạnh, lại thêm mưa phùn lất phất, rất dễ khiến người ta thấy lạnh lẽo. Đã khuya, Tùng Vân cũng đã chui vào ổ chăn, kêu cậu ra ngoài lúc này cũng không tiện, huống hồ trong phòng vẫn ấm hơn bên ngoài nhiều.
Tùng Vân hoàn toàn không biết những điều này, vô tư rút người vào chăn. Nguyễn Hành cũng thổi đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Một lúc sau, trong bóng tối, Tùng Vân bỗng nhiên hỏi:
“Thiếu gia, ngài có đốt hương không?”
Cậu nhớ là trước khi ngủ mình đã cẩn thận nhóm lò than nhỏ, như vậy có thể cháy suốt đến sáng, làm ấm cả phòng. Việc nhóm than này cậu đã học rất lâu mới thành thạo, không dễ mà quên được. Nhưng Tùng Vân dường như không thấy có ai đốt hương, mà Nguyễn Hành thì vốn không thích đốt hương trong phòng ngủ, chỉ khi đọc sách mới đốt chút long não hay băng phiến để tinh thần tỉnh táo.
“Không có,” Nguyễn Hành trả lời.
“Vậy tại sao lại có mùi thơm?” Tùng Vân lại hỏi, giọng rất nghiêm túc, “Thiếu gia nếu có đốt hương thì phải nói cho ta biết chỗ để, như vậy ban đêm ta còn dễ chăm sóc.”
“Ngươi đã bao giờ tỉnh giấc giữa đêm đâu?” Nguyễn Hành hơi lạnh nhạt nói.
“Đương nhiên là có tỉnh!” Tùng Vân lập tức biện minh, nghĩ lại một lúc, rồi lại cảm thấy… hình như thật sự chưa từng. Nhưng cậu vẫn cãi, “Đó là vì ngài chưa từng gọi ta dậy! Thiếu gia, ngài không tin thì đêm nay cứ thử đi, bất kể là muốn trà, muốn nước hay gì khác, chỉ cần gọi một tiếng, ta lập tức dậy ngay.”
“Nghe nói như thật ấy.” Nguyễn Hành nhịn không được bật cười.
“Sao lại không thật được a……” Tùng Vân tự biết mình đuối lý, lại thấy ấm ức, rầu rĩ nói trong chăn. Theo lý, trực đêm thì được phép ngủ, nhưng làm người hầu thân cận thì không thể ngủ say quá, chủ nhân gọi phải dậy ngay mới đúng. Nhưng Tùng Vân nghĩ kỹ lại, hình như thật sự chưa từng bị Nguyễn Hành gọi dậy bao giờ… Rốt cuộc là Nguyễn Hành không có thói quen thức dậy giữa đêm, hay là gọi rồi mà cậu ngủ quá say không tỉnh, cái này thì không biết được rồi…
Dù sao thì, giống như rất nhiều chuyện mình chưa làm tốt, Tùng Vân luôn thật lòng muốn làm tốt. Dù sao Nguyễn Hành rất tốt với cậu, cậu cũng muốn cuộc sống của Nguyễn Hành ngày càng thoải mái hơn. Chỉ là, mong muốn chân thành và thực tế vụng về luôn có chút mâu thuẫn. Tùng Vân rất nhanh đã bắt đầu thấy áy náy.
Cũng may là mỗi lần như vậy, Nguyễn Hành đều sẽ an ủi cậu một chút.
“Ngươi cứ yên tâm ngủ đi, sẽ không có gì bị cháy đâu.” Hắn nói.
“À… Vậy ta yên tâm rồi.” Tùng Vân nhỏ giọng đáp, “Nhưng mà thật sự rất thơm đó, có mùi giống bạch đàn hương ấy, thiếu gia không ngửi thấy sao? Lạ thật…”
Nguyễn Hành ở bên kia giường khẽ thở dài một tiếng, nói: “Là tín hương của ta đấy.”
Tùng Vân lập tức hiểu ra, “À!” một tiếng, rồi lại nghe Nguyễn Hành ngập ngừng nói thêm: “Ngươi vẫn chưa phân hoá, nếu cảm thấy không thoải mái thì có thể qua gian ngoài ngủ.”
Càn Nguyên và Khôn Trạch khi bắt đầu phát tín hương thường có mùi rất rõ rệt, tuy bình thường đều dùng thuốc hoặc hương liệu che đi, nhưng khi ở nơi riêng tư, thả lỏng, thì tín hương mới vô thức toả ra. Tùng Vân từ nhỏ đến lớn chưa từng ngửi thấy tín hương của Càn Nguyên hay Khôn Trạch bao giờ, nên không biết đó là gì.
Cậu ngửi ngửi trong bóng tối, mùi bạch đàn quả thật phát ra từ bên kia giường. Nói như vậy, tín hương của Càn Nguyên thường mang theo cảm giác áp bách, uy hiếp, dễ khiến người khác khó chịu và bất an. Nhưng Tùng Vân lại không có cảm giác ấy chút nào, ngược lại thấy rất thư giãn, mùi này nghe rất dễ chịu, nên cậu lại càng thoải mái rút người vào trong chăn.
“Không cần ra ngoài đâu, ta thấy cũng dễ chịu lắm.” Tùng Vân nói xong, lại thốt ra một câu cảm thán chẳng đầu chẳng đuôi: “Thiếu gia, ngài thật lợi hại a……”
Nguyễn Hành nghẹn họng, hoàn toàn không biết mình lợi hại ở chỗ nào, cũng không biết nên đáp lại thế nào. Nhưng Tùng Vân rất nhanh lại hỏi tiếp:
“Thiếu gia, ngài thấy ta sẽ phân hoá thành gì?”
“Không biết.” Nguyễn Hành trả lời thẳng thắn. Chuyện này vốn thuộc về số mệnh, trừ khi là thần y hoặc tiên nhân, bằng không ai có thể nói chính xác? Nếu mẫu thân hắn biết sau này Nguyễn Hành sẽ phân hoá thành Càn Nguyên, thì có lẽ đã liều mình giữ con lại rồi, còn Ngụy thị thì chắc đã không còn sống đến giờ.
“Thiếu gia muốn ta phân hoá thành gì, ta sẽ phân hoá thành cái đó.” Tùng Vân ngây ngô nói.
Nguyễn Hành bật cười: “Vậy thì ta quả thực quá lợi hại rồi.”
“Ừm……” Tùng Vân cũng thấy lời mình có hơi quá đáng, cười khúc khích ngây ngô hai tiếng, rồi nói tiếp: “Dù phân hoá thành cái gì cũng được, ta chỉ muốn mãi mãi đi theo thiếu gia, chỉ cần được ở bên thiếu gia là đủ……”
Tùng Vân vừa lẩm bẩm nói xong thì đã chìm vào giấc ngủ say.
--